Chương 984: Ngoại truyện IIITRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (11.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1457 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Mấy phút sau, Tần Diệp đi theo một nhân viên chăm sóc lên tầng ba của viện điều dưỡng. Hầu hết những người ở đây đều không thể tự lo liệ8u cho bản thân.
Nhân viên chăm sóc dẫn Tần Diệp tới cửa phòng của Diệp Linh Khê, mở cửa ra cho anh ta.
Anh Tần, cô Diệ3p ở phòng này.
Thì ra đến cuối cùng, bọn họ mới là người đáng thương nhất.
Hạnh phúc và niềm vui trộm lấy được luôn rất ngắn ngủi.
Ngay từ đầu đã được định sẵn là sẽ vuột mất.
Rốt cuộc, đôi mắt Tần Phong cũng trở nên đỏ ngầu.
Bây giờ thì nói anh tàn nhẫn, vậy sao lúc trước bọn họ bắt tay vào lừa anh thì không nói mình tàn nhẫn? Thời điểm Diệp Linh Khê nhảy xuống hồ để thăm dò anh và chứng minh với Giang Mộ Tuyết thì sao không nói đến tàn nhẫn?
Lúc anh cứu Diệp Linh Khê lên mặt hồ, Giang Mộ Tuyết đứng ngay ở đó. Cô chỉ nói một câu
cứu người trước, mạng người là quan trọng
, sau đó lẳng lặng rời khỏi đó.
Vừa dứt lời, Tần Phong đã phải chịu một cú đấm của Tần Diệp.
Có vẻ như biết lý do mà Tần Diệp đánh mình, anh bình tĩnh lau khóe miệng, nhìn vệt máu dính trên ngón tay mình. Giây tiếp theo, anh vung tay đấm ngược trở lại.
Chưa đến một tháng mà bị đánh hai lần liền, Tần Phong cũng bực bội. Anh dùng hết sức lực, đánh Tần Diệp ngã lăn ra đất.
Đúng thế! Tôi đã cảnh cáo Diệp Linh Khê ngay từ đầu, bảo cô ta đừng có ý đồ với Giang Mộ Tuyết rồi, nhưng cô ta lại ngày một quá đà!
Ánh mắt của Tần Diệp bỗng trở nên hung tợn.
Tần Phong biết anh ta đang nghĩ gì, cũng dùng ánh mắt sắc bén để nhìn anh ta:
Bất kể kẻ nào có ý đồ với Giang Mộ Tuyết thì đều sẽ có kết cục như Diệp Linh Khê. Sở dĩ anh còn được gặp Diệp Linh Khê cũng là bởi vì Giang Mộ Tuyết. Nếu anh nung nấu ý định trả thù rồi nhắm vào vợ con tôi, tôi nhất định sẽ bắt cả gia đình anh chôn cùng!
Em có biết anh vừa đi đâu không? Anh đi tìm Tần Phong.
Tần Diệp quay đầu nhìn cô ta:
Em biết nó nói gì không? Nó nói Giang Mộ Tuyết về rồi, còn có con trai con gái của bọn họ. Có phải em cũng bất ngờ lắm đúng không? Năm đó Giang Mộ Tuyết đã mang thai trước lúc đi, hơn nữa còn là sinh đôi, đến giờ hai đứa bé ấy đã gần năm tuổi rồi.
Giây phút ấy, dường như con người của Diệp Linh Khê hơi thay đổi, sau đó, từng giọt nước mắt bỗng dưng trào ra. Cả người cô ta không động đậy gì được, ngoại trừ nước mắt.
Tần Diệp bò dậy, cắn răng hung tợn nhìn Tần Phong:
Là mày làm có phải không?! Bây giờ Tiểu Khê ra nông nỗi ấy, có phải là do mày làm không?!
Không sai, là tôi làm.
Tần Diệp không ngờ anh lại thừa nhận thẳng thừng như thế. Giờ phút ấy, anh ta chỉ muốn giết chết Tần Phong, gào thét lên:
Tần Phong, tao mới là người có lỗi với mày, mới là người gài bẫy mày, có gì thì mày cứ nhằm vào tao, sao mày lại tra tấn Tiểu Khê như vậy?! Cô ấy tiếp cận mày chỉ vì Nghiệp Thừa, mày cũng đã trả thù Nghiệp Thừa rồi, vì sao mày còn tàn nhẫn đến thế?!!
Gia đình Tần Diệp, bao gồm cả Tằng Tụng Hoa và Tần Minh Hào.
Tần Diệp vô thức lùi về sau hai bước. Anh ta biết, Tần Phong có thể làm ra được chuyện đó.
Con?
Cuối cùng, Tần Diệp xoay người đi, loạng choạng rời khỏi đó, quay về viện điều dưỡng.
Diệp Linh Khê vẫn ngồi ở đó, y như lúc anh ta vừa đi.
Tần Diệp bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Tần Diệp đi tới trước mặt cô ta, run giọng nói:
Tiểu Khê6.
Diệp Linh Khê không có phản ứng gì cả.
Tần Diệp nhìn cô ta:
Tiểu Khê, mấy năm qua em đã đi đâu?
Sau đó, anh đã nhanh chóng chuyển viện cho Diệp Linh Khê, bảo Hồ Trạch Phi bí mật liên lạc với viện điều dưỡng, thay đổi thân phận cho Diệp Linh Khê, để cô ta tồn tại trên thế giới này một cách đau đớn.
Thế nhưng, anh không ngờ là tin Giang Nghị Chi qua đời cũng tới tai mình...
Có phải là vì Giang Mộ Tuyết không?!
Tần Diệp kích động hét lên.
Nhân viên chăm sóc nhíu mày:
Anh là vị hôn phu của cô ấy mà không biết tình trạng của cô ấy sao? Kể từ năm năm trước lúc tới bệnh viện của chúng tôi, cô ấy đã như thế này rồi. Tôi nghe người ta nói cô ấy nhảy xuống hồ tự sát, cột sống bị thương, lúc vớt lên đã thế rồi. Bác sĩ nói cô ấy sẽ như vậy cả đời.
Giây phút ấy, Tần Diệp như bị sét đánh, gần như không đứng vững được.
Anh ta xoay người rời khỏi viện điều dưỡng, tới thẳng chỗ ở của Tần Phong.
Đúng thế, tôi và Tiểu Tuyết có con, một trai một gái, năm nay năm tuổi rồi.
Tần Diệp đứng chôn chân tại chỗ. Mấy giây sau, anh ta bỗng nở nụ cười thê lương.
Diệp Linh Khê ơi là Diệp Linh Khê, em nói xem, những gì em làm vì Tần Phong có đáng không?
Diệp Linh 5Khê vẫn không đáp lời.
Rốt cuộc Tần Diệp cũng phát hiện ra điều bất thường, anh ta cúi người xuống, nhìn vào mắt Diệp Linh Khê:
Tiểu Khê, em có nghe thấy anh nói không?
Đừng uổng công vô ích, cô ấy nghe được, nhưng không thể đáp lại anh đâu.
Nhân viên chăm sóc ở cửa đột nhiên nói.
Đúng như lời bác sĩ nói, cô ta vẫn nghe được.
Tần Phong đưa em tới đây, còn mình thì có cả con trai con gái, có phải em phẫn nộ và ghen ghét lắm không?
Rốt cuộc Diệp Linh Khê cũng chuyển mắt nhìn anh ta, trong mắt ngập tràn sự khẩn cầu.
Mấy năm qua, Tần Phong vẫn luôn ở trong căn biệt thự từ lúc kết hôn.
Tần Diệp đứng ở cổng, điên cuồng ấn chuông cửa, một lúc lâu sau Tần Phong mới ra mở cửa.
Có chuyện gì?
Tần Diệp gật đầu, cất bước đi vào trong.
Rốt cuộc anh ta cũng được gặp Diệp Linh Khê.
Lúc này, 9người phụ nữ mà anh ta ngày nhớ đêm mong đang yên tĩnh ngồi trên ghế.
Cảnh tượng ấy tàn nhẫn đến mức nào đây?
Tần Phong nhìn Tần Diệp, buông từng câu từng chữ uy hiếp:
Diệp Linh Khê năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của tôi, đến bây giờ vẫn giữ được mạng, anh nên cảm thấy may mắn mới đúng. Đừng nghĩ tới chuyện chữa khỏi cho cô ta, nếu không, tôi sẽ làm cô ta biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn!
Năm đó, Diệp Linh Khê vẫn có khả năng cứu chữa, khôi phục một phần chức năng, nhưng Tần Phong đã không đồng ý. Anh ở trong bệnh viện, tận mắt nhìn Diệp Linh Khê bỏ lỡ cơ hội chữa trị tốt nhất, khiến cô ta bị liệt nửa người mức độ nặng, đồng thời mất khả năng nói chuyện.
Tần Diệp quay đầu nhìn cô ấy:
Ý cô là sao?
Cô ấy bị liệt nửa người nghiêm trọng, còn mất đi khả năng nói chuyện.
Tần Diệp ngây người ra:
Cô nói cái gì? Liệt nửa người nghiêm trọng?
Tần Diệp xoay mặt cô ta:
Anh biết, em muốn anh báo thù cho em.
Diệp Linh Khê không nhúc nhích gì, cứ thế nhìn chòng chọc vào anh ta.
Nhưng Tần Diệp lại lắc đầu:
Diệp Linh Khê, anh sẽ không báo thù cho em đâu. Anh không thể vì em mà hy sinh bố mẹ mình được. Em biết đấy, Tần Phong có thể làm được. Hắn không còn là con người chân thành và nhiệt tình mà em thích nữa rồi. Anh sẽ không ngu ngốc như em, giẫm vào vùng cấm mà mình không thể tiếp cận được. Tiểu Khê, em nói xem, nếu hồi đó em yêu anh thì tốt biết bao.
Nghe những lời anh ta nói, có vẻ như Diệp Linh Khê không tin, nước mắt cũng ngày một đầm đìa, thậm chí Tần Diệp còn cảm nhận được sự bi thương của cô ta lúc này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.