Chương 996: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (19)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1379 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Rất lâu sau, Giang Mộ Tuyết mới hoàn hồn lại.
Nơi này... tốn bao nhiêu tiền?
Tần Phong ấp úng:
Chắc không đáng bao8 nhiêu đâu.
Hôm ở trong bệnh viện, anh nhìn thấy nó trong điện thoại của em.
Hôm đó ở bệnh viện, Giang Mộ Tuyết nhìn ngắm chiếc vương miện này rất lâu. Tần Phong đoán là cô thích, nên đã nhân lúc cô đi ra ngoài, chụp ảnh gửi cho Hồ Trạch Phi.
Giang Mộ Tuyết muốn phát điên lên:
Anh có biết anh đã gây ra rắc rối lớn thế nào cho em không?!
Mấy tuần sau.
Nhà họ Tần cử hành nghi thức nhập gia phả long trọng cho Giang Lệnh Việt và Giang Lệnh Hoa.
Tiểu Tuyết, đừng nói nữa.
Giang Mộ Tuyết mím môi.
Tần Phong dựa vào bả vai cô:
Tiểu Tuyết...
Giang Mộ Tuyết tới nước N thì anh cũng thấy bình thường thôi, nhưng thấy Thời Tu Tề về cùng cô, trái tim anh mới quặn đau.
Năm đó lúc bố em qua đời, anh ấy trùng hợp được cử tới bệnh viện thành phố Cẩm giao lưu. Về sau bệnh viện kiểm tra ra em mang thai, anh ấy đã nói cho em biết. Hai đứa trẻ tới không đúng lúc, nếu em không đi thì sẽ không thể sinh chúng ra được, vậy nên em đã nhờ Thời Tu Tề giữ bí mật giúp em. Về sau anh ấy còn tiếp ứng cho em lúc em bí mật ra nước ngoài...
Giang Mộ Tuyết còn chưa dứt lời, Tần Phong đã ôm lấy cô.
Vậy nên anh mới kéo mũ xuống thấp như thế.
Tiểu Tuyết, năm nay qua mùa hoa đào nở rồi, sang năm anh dẫn em đi xem có được không?
Được.
Bất chợt, một chiếc vương miện bày trong một góc tủ thu hút sự chú ý của Giang Mộ Tuyết.
Sao trông chiếc vương miện này quen thế nhỉ?
Giang Mộ Tuyết đi tới, chỉ vào chiếc vương miện lấp lánh kia.
Có phải anh bị ngốc không?
Tần Phong hơi phát hoảng:
Em... không thích hả?
Không liên quan tới chuyện có thích hay không. Haizz, tạm không nói nữa, mai anh tìm một công ty bảo vệ nào đáng tin dọn đồ đi, hôm nào tìm nơi bán đấu giá...
Anh mua nó từ bao giờ thế?
Tần Phong nhìn vẻ mặt khó coi của Giang Mộ Tuyết, trong lòng không khỏi bồn chồn:
Chắc là... một thời gian trước.
Cụ thể hơn đi.
Giang Mộ Tuyết cười:
Trước kia anh đã mít ướt rồi.
Em từng gặp rồi hả?
Ừm, lúc ở đình Bàn Nhược, em từng thấy anh khóc.
Vốn các trưởng bối yêu cầu đổi tên đổi họ cho hai đứa trẻ, nhưng Tần Phong đã phản đối, nói là Giang Mộ Tuyết đã vào gia phả rồi, họ Tần hay họ Giang cũng không khác gì nhau.
Nhưng con cháu nhà họ Tần chưa từng có người theo họ khác, vậy nên gia tộc cũng tranh luận hăng lắm. Thái độ của Tần Phong rất kiên quyết, anh nói không cho hai đứa trẻ vào gia phả cũng được, tiện thể xóa tên anh khỏi Tần Thị luôn đi, để anh đi làm con rể nhà họ Giang.
Người lớn trong gia tộc không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Giang Mộ Tuyết về phòng tắm rửa, vừa nằm xuống giường là Tần Phong đã quấn lấy.
Đợi đã, em có chuyện muốn hỏi!
Giang Mộ Tuyết vội vàng nói.
Tần Phong khẽ nhíu mày:
Chuyện gì?
Lúc ra đi, cô cũng không nghĩ tới chuyện sẽ một đi không trở lại. Cô không nỡ để bố mẹ mình lẻ loi an nghỉ ở đây.
Trước giờ cô chưa bao giờ trốn tránh tình cảm của mình.
Cô yêu Tần Phong, không chỉ là một, hai năm, có lẽ đời này cũng không thể yêu ai khác được nữa, nhưng cô cũng chưa bao giờ ép Tần Phong phải yêu mình.
Yêu không phải là chiếm đoạt, đó là điều mà bố mẹ cô đã dạy cô từ nhỏ.
Vậy nên cô dẫn hai đứa bé trở về. Nếu Tần Phong đã có người phụ nữ khác rồi, cô cũng sẽ thản nhiên đối mặt.
Cô mất năm năm để chữa lành vết thương của mình.
Cô cứ thắc mắc mãi, chiếc vương miện này không phải hàng sưu tầm quá nổi tiếng, sao lại bị mua trước được? Thì ra là người đàn ông này kiếm thêm chuyện cho cô!
Tần Phong bị ăn mắng, ngơ ngác nói:
Tiểu Tuyết, nếu em không thích...
Đó là hàng sưu tầm mà khách em thích, nếu anh không mua mất thì em còn không phải về nước N nữa!
Chỉ có điều cô không ngờ rằng Tần Phong lại đày đọa mình như thế.
Cô không lường trước được kết cục của bọn họ lại như thế này, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ai khóc đâu!
Tần Phong ngẩng đầu lên, vẫn ôm cô không chịu buông tay.
Nhà các anh coi trọng chuyện vào gia phả như thế, vậy lúc trước em vào gia phả nhà anh rồi, nếu sau này em ly hôn với anh... Ưm...
Giang Mộ Tuyết véo anh một cái thật mạnh, Tần Phong mới buông cô ra.
Nói chuyện quan trọng trước được không?!
Thì đây là chuyện quan trọng mà?
Nói xong, Tần Phong lại định sấn tới.
Giang Mộ Tuyết đạp anh một cái.
Nhìn khuôn mặt hằm hè của cô, Tần Phong chỉ có thể thở dài một hơi:
Vào gia phả rồi thì không thể ly hôn được.
Khoảng trước lúc em ra nước ngoài.
Giang Mộ Tuyết muốn nhồi máu cơ tim.
Anh nhìn thấy chiếc vương miện này ở đâu? Hay là có người giới thiệu cho anh?
Lúc này Tần Phong cũng hiểu ra vấn đề, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
Cũng có nghĩa là, anh tự đày mình đúng không?
Sao em lại về cùng Thời Tu Tề?
Cho em một con số cụ thể.
Tần Phong nhìn cô:
Anh không rõ lắm, là do Tiểu Hồ đi mua, cậu ấy quản lý 3tài chính của anh...
Giang Mộ Tuyết cạn lời, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Hồ Trạch Phi.
Lúc biết được con số chính x9ác, Giang Mộ Tuyết không khỏi hoảng hồn.
Hồ Trạch Phi nói, đồ trong căn phòng này có thể nói là toàn bộ của cải mà Tần Phong6 kiếm được trong những năm qua.
Giang Mộ Tuyết không biết phải nói gì hơn. Rốt cuộc người đàn ông này có biết căn phòng này 5nguy hiểm đến mức nào không?!
Nghi thức cho trẻ con vào gia phả rườm rà hơn thời điểm Giang Mộ Tuyết kết hôn nhiều. Sau một loạt quá trình, hai đứa bé hoa mắt chóng mặt, Tần Phong và Giang Mộ Tuyết cũng mệt bã người.
Thế là Tần Phong quyết định ở nhà họ Tần một đêm.
Đến tối, Tằng Tụng Hoa dẫn Tiểu Hoa đi ngủ. Tần Diệp và Giang Lệnh Việt hợp tính nhau, hai người cùng tới phòng đọc sách của cụ Tần Trưng.
Anh có vô vàn điều muốn nói, nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng.
Anh đừng khóc nữa, bây giờ anh còn mít ướt hơn cả Tiểu Hoa rồi đấy.
Giang Mộ Tuyết thì thầm.
Tần Phong là đàn ông mà tuyến lệ phát triển ghê thật. Lâu lắm rồi cô không khóc đây này, cũng có thể là bởi vì sinh con, nghĩ thoáng nhiều chuyện hơn rồi.
Vậy nếu thực sự không thể sống được với nhau thì sao?
Tần Phong trầm giọng nói:
Đã vào gia phả của Tần Thị thì cũng có nghĩa là người vợ duy nhất trong đời. Không chỉ riêng anh, mà toàn bộ Tần Thị đều chỉ chấp nhận em là vợ anh, những người phụ nữ khác không được.
Vậy nên trong năm đời gần đây, không có quá ba người được vào gia phả Tần Thị.
Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.
Giang Mộ Tuyết bất mãn.
Tần Phong nhìn cô chăm chú:
Trước kia chưa từng xảy ra tình huống mà em nói. Nếu quả thật có thì con cháu bên phía Tần Thị sẽ không thể kết hôn lần thứ hai được nữa.
Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị mà, chuyện đó cũng ép buộc được sao?
Giang Mộ Tuyết gặng hỏi tiếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.