Chương 995: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (18.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1109 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Tần Phong bọc một lớp màng bọc thực phẩm lên bát bột mì đã nhào, sau đó cầm lấy bột làm bánh:
Tiểu Hoa rất thích ăn.
Giang 8Mộ Tuyết biết cô nhóc Giang Tiểu Hoa rất kén chọn, cô bé đã thích ăn thì chắc chắn là thành phẩm của Tần Phong không tệ.
Bởi vì nó không đủ chân thành.
Giang Mộ Tuyết kích động:
Vậy thì có thể bán đi lấy tiền mà, sao anh lại chê tiền cơ chứ?
Giang Mộ Tuyết đẩy Tần Phong ra, đỏ mặt trở về phòng ăn.
Điên mất thôi, hôn thôi mà cũng kéo dài hai mươi phút liền!
Bố, Tiểu Hoa sắp chết đói rồi!
Lúc Giang Mộ Tuyết mới đi, anh phẫn nộ đến mức trầm cảm, đâu quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt ấy.
Tiểu Tuyết, bây giờ anh có nhiều tiền lắm.
Lúc ấy, cô chỉ cho rằng anh dỗ dành mình mà thôi, không ngờ lại có ngày anh làm được thật.
Trong năm năm mà cô biến mất, anh đã vì cô, học được tài nấu nướng điêu luyện.
Ăn sáng xong, Tần Phong thu dọn phòng ăn sạch sẽ.
Đến khi đi ra ngoài, Giang Lệnh Việt đã dẫn Giang Tiểu Hoa lên tầng chơi rồi. Giang Mộ Tuyết đang xem ti vi một mình ở phòng khách.
Giang Mộ Tuyết cười:
Em cũng vậy.
Tần Phong cởi găng tay ra, nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời:
Nhưng ngày nào anh cũng nhớ em.
Giang Mộ Tuyết không hiểu gì cả, vì sao phòng trong nhà mà còn phải đặt khóa vân tay?
Tần Phong kéo cô vào phòng.
Giang Mộ Tuyết nhướng mày nhìn chiếc nhẫn kim cương trong đó.
Tần Phong không nói năng gì, lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của cô.
Tần Phong xoa nhẹ gò má cô, chậm rãi nhích lại gần.
Lần đầu tiên, Giang Mộ Tuyết không phản kháng, cô từ từ nhắm mắt lại.
Giang Mộ Tuyết, cảm ơn em vẫn yêu anh.
Nếu không, anh thật sự không biết phải vượt qua quãng đời còn lại như thế nào nữa.
Trong phòng ăn, tiếng gọi của Giang Lệnh Việt phá vỡ khung cảnh nồng thắm trong phòng bếp.
Cùng lúc đó, âm báo nướng bánh xong cũng vang lên.
Giang Mộ Tuyết bị anh kéo tới cửa một căn phòng trên tầng hai. Trước kia nơi này là phòng đọc sách.
Tần Phong nhập vân tay vào.
Rõ ràng công việc của anh bận đến mức sức khỏe không theo kịp rồi, sao anh còn làm được điều này?
Giang Mộ Tuyết đi tới đằng sau anh.
Cơ thể Tần Phong hơi cứng lại.
Tần Phong, có phải mấy năm qua anh vất vả lắm không?
Cô 3đột nhiên nghĩ tới điều gì đó:
Anh đừng nói bữa sáng ở bàn ăn cũng là do anh làm nhé?
Tần Phong cúi đầu mỉm cười:
Em khôn9g thích có người giúp việc trong nhà, chẳng lẽ ngày nào anh cũng để ba mẹ con em ăn thức ăn sẵn bên ngoài à?
Tần Phong đang đeo găng tay nên không dám cầm tay cô.
Chỉ cần không nhớ em thì không có gì là vất vả cả.
Giang Mộ Tuyết đối mặt với anh.
Em cũng vậy.
Mặc dù đã sinh con rồi, nhưng mấy năm qua tài nấu ăn của cô vẫn giậm chân tại chỗ.
Tần Phong cười khẽ:
Đúng là có một chút. Anh không muốn lần nào cũng phải giả vờ như ăn rất ngon, vậy nên chỉ có thể tự làm thôi.
Đến khi chạm vào bờ môi ấm áp của cô, môi của Tần Phong lại hơi run run.
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng trào ra khóe mắt, không biết là cảm động, hay là cảm ơn.
Tần Phong cho khay vào lò vi sóng:
Đặt năm phút rồi sấy khô hai mươi phút là được.
Giang Mộ Tuyết vươn tay ra ôm lấy vòng eo anh, tựa vào tấm lưng của anh.
...
Anh đang khoe của với em sao?
Mặc dù câu ấy của anh làm Giang Mộ Tuyết muốn
thượng cẳng chân, hạ cẳng tay
, nhưng cô không hề thấy tức giận chút nào.
Cô nhìn Tần Phong thành thạo ấn dẹp bột đậu đỏ, sau đó cho lòng đỏ trứng vào, cuối cùng gói lại rồi cho vào khay nướng.
Không phải, ý anh là... Anh có thứ cho em xem.
Vừa nói, Tần Phong vừa kéo Giang Mộ Tuyết đứng lên.
Hơn nữa, mặc dù chiếc nhẫn kim cương lúc trước trông có vẻ không đắt bằng chiếc này, nhưng chắc hẳn giá cả của nó cũng không rẻ. Anh nói vứt là vứt thế sao?
Tần Phong biết Giang Mộ Tuyết luôn rất tiết kiệm, vẻ mặt của anh trở nên lúng túng:
Khi ấy anh không nghĩ nhiều đến thế.
Tần Phong mang bánh nhân trứng tới phòng ăn. Giang Tiểu Hoa hớn hở ăn bánh, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của bố mẹ mình.
Giang Lệnh Việt nhìn vẻ mặt bất mãn của Tần Phong, nụ cười trên môi càng rõ rệt hơn.
Tần Phong đi lên tầng, lúc xuống dưới, trong tay anh cầm một cái hộp.
Anh ngồi xuống bên cạnh Giang Mộ Tuyết, mở cái hộp đó ra.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, như đang chế tạo một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Giang Mộ Tuyết chợt nhớ có một lần, anh nói cô làm cơm không ngon nên bọn họ đã chiến tranh lạnh vài ngày. Cuối cùng vì dỗ dành cô, anh nói cô cần tìm một người có thể nấu cơm cho cô cả đời, ví dụ như anh chẳng hạn.
Giang Mộ Tuyết6 ngẩn ngơ, tức là sáng nay anh đã dậy trước làm bữa sáng?
Ngoài những thứ đó thì anh còn biết làm gì nữa?
Cái đó anh vứt đi rồi.
...
Tần Phon5g ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười ấm áp:
Chỉ cần mẹ con em muốn ăn thì đều làm được. Mấy năm qua, những lúc công việc thư thả, anh dành gần hết thời gian nghiên cứu những thứ này, nắm bắt được kỹ năng cơ bản rồi.
Trong lòng Giang Mộ Tuyết rung động:
Anh chê em nấu ăn không ra gì đúng không?
Giang Mộ Tuyết nhìn ngắm một hồi:
Em vẫn cảm thấy cái lúc trước thuận mắt hơn.
Cô nhớ trước lúc đi, cô đã tháo nó ra, đặt trong biệt thự nhà họ Giang, cũng coi như trả lại cho anh.
Tuy rằng đang là ban ngày, nhưng trong phòng vẫn rất tối, Giang Mộ Tuyết chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy những chiếc tủ kính bày trong phòng.
Tạch!
Tần Phong bật đèn lên, Giang Mộ Tuyết lập tức ngây người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.