• 699

Chương 7: Minh Nhi


Khi Đường Chấn Thiên hạ xuống đất ánh mắt quét sang 4 chữ lớn "Thiên Thủ Truy Mệnh" trên sân. Trong lòng run sợ, cười khanh khách nói: "Đại sư quả nhiên chẳng hổ là chưởng môn nhân của quý phái, tài nghệ nhỏ mọn của Đường mỗ bị đại sư nhìn qua là thấy hết, bội phục bội phục." Đại Phương hai tay kết thành chữ thập, nói: "A di đà phật, thủ pháp "Thiên Thủ Truy Mệnh" của Đường lão thí chủ quả là võ lâm nhất tuyệt, sao có thể nói là tài năng nhỏ bé được. Lão nạp nghĩ lại, công phu ám khí của Đường lão thí chủ đích thị đạt tới đăng phong đạo cực, nếu lão nạp không phải có một chiêu này, lão nạp hoàn toàn không biết bằng cách nào phá giải một chiêu của người."

"Hay lắm, đại sư, cuộc so sánh của bọn ta như thế là xong, ta cũng biết đại sư trong lòng nóng nảy muốn biết nơi hạ lạc của "Thiên Thiền" đao và Thiên Thiền bí kíp, cũng không dám để đại sư trong lòng lo âu hơn, cách nơi đây không xa có nội thất chúng ta đến đó sẽ tránh những kẻ nhòm ngó, đến trong nội thất rồi hãy bàn chuyện, cần phải đề phòng tai vách mạch rừng.

Đại Phương thiền sư quay người về sau, hướng chúng tăng Thiếu Lâm nói: "Tất cả hãy lui xuống, thỉnh mấy vị trưởng lão cùng đến nội thất để bàn bạc."

Thiếu Lâm đệ tử lục đục li khai đại sảnh, Minh nhi và sư phụ đã trở về thiền phòng. Minh nhi ngáp một cái, nói: "Sư phụ, con rất mỏi mệt, con cần phải ngủ, tới giờ ngọ hãy kêu con lên ăn cơm." Thanh Thành cũng hết cách, chỉ đành nhường hắn lên giường ngủ. Mấy ngày trước đây, hắn đòi hỏi lời hẹn ước, một phen sử dụng xảo ngôn với chưởng môn, chưởng môn nghe nói Minh nhi còn nhỏ tuổi, mà có thể bất ngờ đàn áp cả sư phụ. Biết Thiếu Lâm Tự vừa xuất hiện một bật kì tài. Nên đã đáp ứng cung cấp cho Minh nhi có nhiều tự do hơn.

Trong quá khứ Minh nhi cứ cách hai ngày phải đi gánh nước, bổ củi, còn bây giờ trong một tuần hắn chỉ có làm việc của hai ngày trước đây. Minh Nhi đã được cho phép có nhiều thời gian hơn để ngủ, đùa bỡn. Tứ đại đệ tử trong những đệ tử đương đại của Thiếu Lâm Tự, tuổi tác khoảng giữa 15 với 25 tuổi. Chỉ ngoài trừ Minh nhi, năm nay mới lên 8. Duy nhất một mình Thanh Thành phải dìu dắt tiểu Minh nhi, thường luôn nhức đầu.

Tên cũ của Minh nhi là "Phương Kiếm Minh", trong những năm Đại Phương vân du tại ngoại thì trong một cái thôn cũ nát, nhìn thấy 4 người đã chết. Biết thôn này đã bất hạnh gặp phải những mã tặc trên núi tập kích. Đại Phương nhìn theo một tự thi trong những đám thi hài thấy một đứa bé vẫn còn đang ngủ, về sau mang theo trở về Thiếu Lâm Tự. Nhìn thấy phía trước ngực của đứa bé có đeo một cái ngọc bội, trên mặt có khắc chử "Phương Kiếm Minh", cho thấy đưa bé được phụ mẫu cực kỳ yêu quý, mới kêu người tạo ra một cái ngọc bội đặc biệt, trên đó còn có khắc tên của đứa bé, cho thấy độ sâu tình thương của phụ mẩu.

Tên Phương Kiếm Minh không có mấy người trong Thiếu Lâm Tự được biết, nhiều người thích kêu hắn "Minh nhi", hắn cũng có được một pháp hiệu, kêu "Giác Tỉnh". Chính do đích thân chưởng môn tặng cho, do bởi từ khi Đại Phương thiền sư mang theo Phương Kiếm Minh quay về Thiếu Lâm Tự, Phương Kiếm Minh hay kêu lên đòi ngủ. Sau khi thức dậy thì ăn uống cuồng lên, điên cuồng ăn xong thì lại thích lôi kéo, mấy vị trưởng lão thấy thế khiến họ cảm thấy cực kỳ kì quái.

Tuy mấy người trưởng lão có nghiên cứu vài ngày, nhưng thủy chung vẫn không thể hiểu được, chỉ bất quá biết được hắn ngủ nhiều ăn nhiều. Sau khi Phương Kiếm Minh được 3, 4 tuổi, thì càng ngủ nhiều hơn nhưng ăn thì giảm xuống rất nhiều, trong khi ngủ cũng không hề giật mình thức dậy như mấy lần trước nữa. Đại Phương kêu Đại Khổ thiền sư trưởng lão của Giới Luật viện, phó thác Phương Kiếm Minh, nhưng Thanh Thành không ngừng luôn kêu là không có thu được một đồ đệ nào, thế là nhường cho Thanh Thành thu Phương Kiếm Minh làm đệ tử, Đại Phương có ý đặc biệt tặng cho hắn một pháp hiệu, kêu là "Giác Tỉnh": Có ý hi vọng sẽ có một ngày hắn có thể tỉnh táo nhiều hơn, để có thể sinh hoạt như một người bình thường.

Không ai ngờ được Phương Kiếm Minh càng lớn thời gian ngủ cũng theo đó kéo dài luôn, thời gian ngủ không hồi phục lại giống như một người bình thường, mặc dù hình dạng không giống như một người ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng thời gian ngái ngủ của hắn hơn hẳn những người bình thường một nữa thì thần. Thông thường thì tăng nhân Thiếu Lâm Tự phải luyện võ trong khi trời còn chưa sáng. Còn Phương Kiếm Minh sáng lên bất quá chỉ cần gánh nước, chặt củi. Trường hợp thông thường, Phương Kiếm Minh phải ngủ cho đến khi mặt trời lên ba đầu(tam can - khoảng gần trưa). Khiến sư phụ phải như một người mẹ cúi xuống om xòm khiến hắn dù không tình nguyện cũng phải thức dậy.

Ba năm trước đây, Phương Kiếm Minh cũng vừa được 5 tuổi. Hắn đang đùa chơi ở sau núi, vô tình ngủ thiếp đi, trong mộng đột nhiên đi đên một cái sơn cốc, sơn cốc có vô số hoa và cỏ cây, nhiều cái không biết tên, có một đại cổ thủ cao ngất thẳng lên tới bầu trời, cảnh tượng cực kỳ trầm lặng và hiu quạnh. Sơn cốc này tựa như cứ mãi là mùa xuân. Thế là Phương Kiếm Minh vui chơi khắp nơi, đột nhiên hắn phát hiện trong sơn cốc này có một cái sơn động, Phương Kiếm Minh tuy nhỏ nhưng lớn mật, tức thì chạy vào đó xem thử. Trong đó chỉ thấy duy nhất một người đầu cây. Lập tức tiến đến dò xét mộc đầu nhân, mộc đầu nhân bất ngờ lên tiếng, kinh hoàng Phương Kiếm Minh nhảy lên một cái sau đó thì chẳng có động tĩnh gì nữa, hắn nghĩ một người với một đầu bằng cây không có khả năng nói chuyện được.

Hắn kêu mộc đầu nhân thúc thúc, mộc đầu nhân bảo hắn: "Không thể kêu ta là thúc thúc, ta làm gia gia của gia gia ngươi còn hơn nữa.

Sau đó mộc đầu nhân nói cho hắn biết phía sau núi thiếu Lâm Tự, trong một hang động có chôn một cuốn sách, bảo hắn đi vào đó để đào ra, rồi trở về đọc xem cho kỹ. Phương Kiếm Minh trong thời kỳ đó thì đang tập viết chữ đã hơn một năm, nghe nói có một cuốn sách, rất là cao hứng. Nhất thời cao hứng kêu lên thì đã tỉnh dậy khỏi mộng. Phương Kiếm Minh cảm thấy những tao ngộ trong mộng rất là thực tế. Cả sơn động sau núi cũng tìm thấy, hắn đào lên thì quả thực có một cuốn sách.

Trong thời khắc đó hắn tinh thần rất phấn khởi tung người chạy thẳng tới thiện phòng, hắn lấy ra cuốn sách để cho sư phụ nhìn qua, Thanh Thành tưởng đó là võ công bí kíp của vị tổ sư sáng lập ra Thiếu Lâm Tự, vừa nhận được thì rất cao hứng, tức thì mở ra xem. Chỉ mới đọc được một câu đầu 'ô hô, nhân chi nhất sanh, tại nhất thụy nhi, bất thụy vô dĩ thành đại sự.(một người khi còn sống, quan trọng nhất là ngủ, không ngủ không làm nên đại sự). Thanh Thành xem xong xem lại những gì ghi chép trên cuốn sách mà cho rằng một người nào đó chỉ phóng đại viết nên cuốn sách nầy, cái này sẽ không khiến người càng hư hỏng hơn sao? Nếu người người đều lo đi ngủ, thì còn làm nên việc nữa? Sống cần phải cầu tiến. Thanh Thành coi xem được một phần mười của cuốn sách, thì đã không thể tiếp tục đọc nữa, giao cuốn sách lại Phương Kiếm Minh bỏ vào trong áo, nói: "Minh nhi, đây tuyệt không phải là tuyệt thế thần công gì đâu. đừng nên nghe những lời nói bậy bạ của người này, vi sư biết con rất thích ngủ, nhưng muôn lần không nên nghe lời người này, con biết chưa?"

Phương Kiếm Minh đáp: "Con biết rồi sư phụ. Con chỉ đang giữ để học cho biết chử."

Thanh thành không có hỏi từ đâu hắn lại có cuốn sách nầy, Thanh Thành chỉ xem như có một người nào đó làm một trò đùa ở hậu sơn, không có ý để người khác phát hiện ra, tức cười theo như người nào đó ghi trên sách nếu làm theo những gì ghi chép thì người đó tương lai nhất định trở thành nhất đại tông sư.

Cười mộc cách thoải mái, ngủ cũng có thể trở thành tông sư. Nếu thế thì Thanh Thành ta sẽ trở thành một vị siêu cấp đại tông sư.

Thanh Thành xem chừng có ý nghĩ như thế.

Phương Kiếm Minh sau khi có được cuốn sách ấy, mỗi ngày đều nằm mộng, mỗi lần trở về sơn cốc. Mộc đầu Nhân nói với hắn có một số nhân vật luôn đang tìm kiếm cuốn sách nầy, muốn biết những gì ghi trên đó. Phương Kiếm Minh không minh bạch ảo diệu trong câu nói, chỉ có nghe mộc đầu nhân nói, cần phải luyện thành "Đại Thụy Thần Công", tương lai sẽ càng ăn nhiều hơn có thể gặp gì ăn nấy. Nghe như thế Phương Kiêm Minh nước bọt trông miệng cứ chạy xuống, tiểu tử này, đương nhiên rất thích ăn. Phương Kiếm Minh cũng không còn để trong lòng lời nói của sư phụ nữa. Thế là hắn nghiêm chỉnh luyện tập trong hai năm cho đến ngày hôm nay.

Kì quái là, sau khi Phương Kiếm Minh luyện cái gọi là 'Đại thụy thần Công, thời gian ngủ bất ngờ trở thành giống như một người bình thường, không giống như trước đây thời gian ngủ kéo rất dài. Sự việc nầy cũng khiến sư phụ hắn bó tay, Thanh Thành thấy rất kì quái làm sao đứa đệ tử giờ đây không ngủ lâu dài như trước đây, chỉ sau khi nghe hắn nói là luyện "Đại Thụy Thần Công", chỉ sau khi có một câu đáp, Thanh Thành nữa tin nữa ngờ, không phản đối hắn luyện nữa, nhưng căn dặn hắn đừng trầm mình vào quá sâu.

Phương Kiếm Minh sau khi luyện công phu này, khám phá ra trong khi ngủ cũng có thể luyện công, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh hơn. Việc này khiến hắn rất cao hứng và cũng báo lên vị sư phụ. Thanh Thành cũng nghĩ vì đồ đệ bị tẩu hỏa nhập ma. Sờ lên đầu, khám xét các kinh mạch, tất cả bình thường. Khi ấy Thanh Thành mới nói hắn hồ ngôn loạn ngữ.

Cho đến một ngày, tại hậu sơn Thiếu Lâm Tự, Thanh Thành nghe người đệ tử đề cập đến việc luyện công trong mộng tốc độ nhanh hơn cả ngàn lần, mới nổi cơn thịnh nộ, chỉ khi đó hai người mới thật sự có một lần tỉ thí. Phương Kiếm Minh dần dần hiểu ra hắn gặp một việc hơi chút cổ quái, không dám nhắc tới với ai nữa. Ngoại trừ sư phụ biết hắn có một bộ "phá thư", trong Thiếu Lâm Tự không một người nào biết thực sự Phương Kiếm Minh có học gì không.

Những người trong Thiếu Lâm Tự chỉ biết họ có một sư đệ pháp danh "Giác Tỉnh", được phương trượng xem như đứa cháu, tuy nhỏ, nhưng đầu óc thì lại thông minh phi thường, bình thường thì lơ là luyện công, nhưng nền tảng võ công thì lại khá giỏi. Chưởng môn Đại Phương cực kì yêu mến hắn mặc dù rất ít đến thăm, thực sự thì người luôn căn dặn Thanh Thành và một số tăng nhân không nên lấy quy củ của Thiếu Lâm Tự kiềm chế hắn.

Việc này đã qua hai năm, làm sao còn ai không biết võ công của Phương Kiếm Minh đáo để như thế nào. Có một lần Thanh Thành dạy hắn 30 thức đầu của Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, và một số chiêu phổ thông. Phương Kiếm Minh tỏ ra không biết, yêu cầu "Đại Chân" trưởng lão Tàng Kinh Các cho phép đọc một số bộ thư cao siêu hơn ngoài Tàng Kinh Các, ngoại trừ một số bộ thứ không cho phép hắn đọc. Chỉ thấy hắn đọc tới đâu thì tay chân múa may tới đó.

Sau khi Thanh Thành thấy đồ đệ ngủ xong, nhớ lại mới vừa rồi thấy chưởng môn sư bá và Đường lão gia quyết định. Mặc dù có nhiều điều không minh bạch, nhưng Thanh Thành không phải người ngốc, nhìn xung quanh cũng đủ để biết, lập tức ra khỏi thiện phòng, nhìn xung quanh thấy không có chuyện gì, chạy đến nơi mà mình vừa hiểu ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.