• 699

Chương 8: Thiên Thiền hiện


Trong nội thất Thiếu Lâm Tự. Chưởng môn Thiếu Lâm Đại Phương thiền sư và các vị trưởng lão, Đường Chấn Thiên, "Đường Lôi" con thứ ba của Đường Chấn Thiên, phân chia chỗ ngồi.

Đại Phương nói: "Đường lão thí chủ, hiện tại không có người ngoài, nếu có lời gì cứ thẳng thắng nói ra không cần e ngại."

Đường Chấn Thiên nhìn sang Đường Lôi, nói: "Lão tam, con hãy nói vào thẳng vấn đề đi, lập lại những gì con đã nói." Đường Lôi nghe xong lời cuối cùng thì toàn trường im lặng, nói: "Các vị đại sư, không giám giấu diếm. Tại hạ có một lần buôn bán đi qua chỗ giao tiếp của "đáo Xuyên" (Thành đô) và Thương Long Cốc, đích thực là một chỗ kinh hiểm. Tại hạ trong Thương Long Cốc phát hiện một bí mật."


Các vị đại sư nghe ba chữ Thương Long cốc, sắc mặt không kiềm chế được liền biến đổi.


Thương Long cốc không phải là một nơi mà ai cũng có thể đi vô. Trong Thương Long cốc, có khói độc và mãnh thú. Hơn nữa có hàng hà sa số cạm bẫy. Nếu không có một võ công chắc chắn trong người, không một ai dám vô. Tại địa phương phụ cận Thương Long cốc đã lâu cũng rất nguy hiểm. Trong xung quanh Thương Long cốc, ít có người biết được trong đó có những gì. Sau khi có vô số nhân vật võ lâm không sợ chết đi vào trong đó, nhưng không một ai đi trở ra, nơi đó đã trở thành một nơi đáng sợ mà không có một nhân vật nào dám vô đó thám hiểm.


Sau khi nghe được Đường Lôi từng đi vào trong đó, mà bình yên toàn thân trở về, những Trưởng Lão Thiếu Lâm nhìn kỹ lại người trung niên ngoài 40 tuổi ngồi trước mặt mình. Nhìn thấy phía dưới hàm vẫn còn lưu lại dấu tích trôi giạt sâu dài, diện mạo thì rất tuấn tú, khi còn thiếu niên chắc chắn là một người rất thu hút. Thực sự võ công của đối phương cao đến đâu mà có thể đi vào Thương Long cốc và rút ra khỏi. Chính mấy người trưởng lão đây trong lòng cũng biết đối với Thương Long cốc cũng không chắc chắn có thể cận thận ứng phỏ nổi.


"A di đà phật, Đường lão thí chủ không thiếu gì người nối nghiệp, cung hỉ cung hỉ. Thương Long cốc hung hiểm vạn lần, Đường thí chủ có thể an toàn trở ra, chắc võ công và năng lực ứng biến, thật sự không thể đo lường được."


Đường Chấn Thiên cười khanh khách, nói: "đại sư, mọi người nghĩ nhầm rồi, Lôi nhi không có vai trò gì lớn trong câu truyện. Mọi người không biết, hắn đi vô Thương Long cốc do có được sự chấp thuận của Đường Môn, nếu như không, tiểu nhi làm sao tự mình dám vô thăm dò."


Đại Phương rùng mình, nói: "ồ, không biết lời nói ấy của Đường thí chủ nên hiểu như thế nào?"


Đường Chấn Thiên nói: "Đường môn trong 20 năm gần đây, trong phương diện công phu ám khí mới phát minh ra một chai đựng ám khí mãnh liệt nhất của Đường môn, là một số ám khí khủng bố tẩm, ướp kịch độc mãnh liệt. Điều này các vị đại sư đã hiểu biết là trong Thương Long cốc rất ít có người đi vô, có bao nhiêu vị đi vô, cũng không ai biết được. Mấy năm nay đượng môn chịu đựng đau khổ không thể kiếm ra được một số dược thảo rất hiếm thấy, nên phải phái Lôi nhi một mình tiến vào tìm kiếm. Trên người hắn, có mang theo linh dược giải độc hiệu lực tốt nhất của Đường môn và trang bị ám khí mạnh liệt nhất được đeo quanh người, Lôi nhi chỉ cần chu đáo hành sự, không sa lầy vào cạm bẫy của đối phương, thiết nghĩ có khả năng vào - ra an toàn. Hơn nữa với võ công của Lôi Nhi nếu tính không lầm, đi vào Thương Long cốc có thể làm cho kinh sợ nhưng không đến nổi nguy hiểm.


"A di đà phật, thì ra là như thế. Bất qua Đường Lôi thí chủ rất can đảm và có cơ trí, thật sự là rất hiếm."


Đường Chấn Thiên cười khanh khách rồi kêu Đường Lôi tiếp tục kể tiếp.


"Tại hạ một mình đi đến cửa vào của Thương Long cốc. đây là lần thứ ba tại hạ đến đây, chỉ bất quá hai lần trước tại hạ đến chỉ đứng bên ngoài chớ không hoàn toàn xâm nhập, sợ sẽ gặp rủi ro, lần này tại hạ có bảo bối trong mình, đương nhiên không sợ khí độc hay mãnh thú ở bên trong, tại hạ liền thi triển khinh công, tiến thẳng hướng vào cốc, mùi thơm bay phảng phất trong gió, tại hạ đi đến phần cuối cùng của Thương Long cốc, thật sự chỉ có thấy bông hoa cây cỏ có một số không biết tên, cũng không biết thứ này có chất độc hay không, thứ này có thể lấy để chế tạo ra thuốc giải độc, tại hạ cần phải đeo một thứ bao tay đặc chế, ngâm vào bằng một cái bình.


Tại hạ càng đi càng cảm thấy nơi đây thật sự khủng bố, trên mặt đất còn nằm vô số bộ xương khô, cũng không biết mấy người này đã chết được bao lâu. Tại hạ chọn lựa một số dược thảo, rất vui mừng vì cho đến nay chưa gặp phải một quái vật lớn nào, thình lình nghe được trong cốc có tiếng khóc dài và âm ỉ của người nào đó, tiếng hú đó như mũi kim nhọn bén đâm vào tai, tại hạ vận hết công lực toàn thân, trên đầu xuất hiên mồ hôi, nghĩ như thế cũng không cảm thấy tốt hơn. Tại hạ cũng nhất thời hiếu kỳ, sau khi tiếng hú ấy ngưng bặt, ẩn hiện âm thanh quát mắng của người nào đó, tại hạ tìm kiếm đến nơi âm thanh phát xuất, đi được chừng hai dặm, trên đầu nhìn thấy trên vách đá co một bóng người đang thi triển võ công "Bích Hổ Du Tường", trong tay hắn đang cầm một Đại Khảm Đao , đao quang loáng động, trên vách đá có vô số đá nát rơi xuống. Tại hạ trong lòng hoảng hốt, khi nhìn lên kỹ lưỡng, chỉ thấy vòng quanh hắn ta một thước, có một bảo đao hình dạng quái dĩ xuất hiện, đang hoạt động linh hoạt de doạ đối phương, thật sự tựa như nhìn thấy cảnh tượng kiếm tiên phi kiếm nhất bàn. Tại hạ bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy một việc như thế. Thanh quái đao và người ấy ở giữa trời cứ như thế không một phản ứng qua lại, rồi thì người đó quát lên giữa không trung, một đao bổ lên trên nơi thanh bảo đao.


cây bảo đao ấy cũng rất kì quái, lắc lư trên không, toàn thân phát lên một cổ ánh sáng lục sắc. Người đó kêu lên một tiếng, nói: "đừng có đến, đừng có đến, ngươi sẽ lại bị đánh xuống." Ngươi đó nói xong tức thì rơi xuống đất nhanh như chớp, Đại Khảm Đao phẫn nổ, đánh lên bên trên một chổ trên cự thạch. Cái cự thạch đó không thể chịu đựng sự tấn công bất ngờ của cây đao, gặp một cái chết tức thì. Khi tại hạ nhìn thấy hắn bị rơi xuống đất, tại hạ lập tức ẩn mình. lén lén tra xét cây thanh bảo đao đó.


Cái bảo đao đó, nơi không trung đang bay, rít lên một tiếng đã bắn vào trong sơn trong sơn động. Tại hạ nhìn thấy người sử dụng Đại Khảm Đao là một đại hán, tại hạ không thể nhận ra tuổi tác của đối phương, tưởng chừng như rất lớn tuổi cũng tưởng chừng như không phải. Không biết hắn thấp giọng nói những gì, sau đó thân hình nhảy lên một cái, tiêu tan không dấu vết.


Sau khi tại ha thấy hắn đi rồi, nhanh chân đến xem cây bảo đao. Tại hạ đi đến cửa động, sơn động cũng bất quá 2 trượng vuông, ở giữa có một cục đá lớn, trên đá có đặt một bộ sách rất củ, khi tại hạ tập trung nhìn vào. Trời ơi, trong lòng tại hạ khi đó mơ hồ la hét, đây chẳng phải Thiên thiền bí kíp của Thiếu Lâm sao, trên cuốn sách có viết minh bạch bốn chữ "Thiên Thiên bí Kíp", rồi ở phía dưới cũng là cây thanh bảo đao khi nảy nhưng không thấy nó phát lên một âm thanh gì giống như trước đây.


Tại hạ muốn bước tới gần để quan sát rõ hơn. Nhưng không ngờ khi tại hạ muốn tiến đến gần thì xung quanh như có một vật vô hình cản trở, tức thì tại hạ vẩn hết công lực toàn thân để đẩy tới, một thanh âm cất lên, rồi tại hạ bị văng bay lên trên, tại hạ phải thi triển "Thiên Cân Trụy" toàn thân sau đó mới được hạ xuống đứng vững trên đất, đã có một người cười khanh khách nói: "Tiểu oa nhi, ngươi không biết tự lượng sức mình, cái động khẩu ấy ta còn không thể nào vào được, với đạo hạnh bấy nhiêu đó của ngươi, cũng muốn vào trong đó sao? "


Tại hạ nghe vang đến tiếng nói của một người, chính là người khi nãy chiến đấu với Thiên Thiền đao.
Tại hạ sợ đối phương gây bất lợi cho mình, tức thì hối hả thối lui, không biết hắn có đoán được hành động này của tại hạ không, nhưng hắn ta không tiến sát đến, trong miệng chỉ có phát lên một tiếng hung dữ: "ngươi là ai? Làm sao đến được nơi đây? Nói!"


Tức thì một trảo của đối phương hướng tại hạ phóng đến. Tại hạ thấy một trảo của đối phương không có gì đặc biệt tuyệt đối bình thường, không cần né tránh, ở dưới thế công ấy, tại hạ phát động trang bị ám khí đặc chế của Đường môn, trang trí nầy chỉ có năm loại ám khí, mỗi một loại có khả năng phát ra ba lần, ám khí nhuộm kịch độc, sau ba mươi năm nghiên cứu mới có thể làm ra, tung ra xung quanh bảo vệ tính mệnh. Tại hạ nghỉ chắc lần nầy, đối phương sẽ bị thương dưới lượt ám khí, nếu đối phương cầu xin tha mạng, tại hạ cũng sẽ trao giải dược, nếu không xin, thì cứ để hắn ta chết luôn. Buồn cười với cái suy nghĩ của riêng mình, nhưng trong tức khắc chỉ thấy sắc mặt của đối phương hơi biến đổi, nói: "Ngươi là người của đường môn? Ngươi đi đi, nếu sau này ngươi đến đây nữa, sẽ không dễ dãi như thế đâu.." Tại hạ không hiểu làm sao hắn ta có thể tóm được những ám khí lợi hại của Đường môn, chỉ nghĩ được thế thân mình nhẹ lên, nhìn thấy cây cỏ bay lên, một cây lớn lộn ngược, tại hạ đã đứng cách xa sơn động vô số dặm, người ấy đứng xa nhìn tại hạ, song không nói lời nào.


Tại hạ thấy hắn ta cũng không cố ý gây tổn thương đến mình, một lúc lâu tại hạ cấp tốc phóng mình ra khỏi Thương Long Cốc, báo cho phụ thân biết về chuyện này. Chuyến đi lần này cũng không phải vô ý nghĩa, đã được vô số dược thảo mà còn nhìn thấy được bí mật này. Các vị đại sư, sự tình trước đây là như thế đó, theo ý tại hạ, đó chính thực là Thiên Thiền đao và Thiên Thiền bí kíp, trong thiên hạ ngoài Thiên Thiền đao của quý tự, không thể tìm ra đâu một thanh đại đao có linh tính như thế.

Đường Lôi nói lên kinh nghiệm của mình, chỉ thấy có mọi người sắc mặt biến đổi, lần thứ hai nghe Đường Chấn Thiên lên tiếng nói:"Nhân vật đó là ai? võ công của đối phương cao đến không thể ngờ được, người này tài năng có thể còn cao hơn thiên hạ đệ nhất Độc Cô Cửu Thiên giáo chủ của Ma Giáo. Nếu người này thật sự xuất thân từ Thương Long cốc, danh hiệu thiên hạ đệ nhất của "Độc Cô Cửu Thiên" nên dành lại cho hắn ta."

Lời nói vừa dứt, hai mắt Đại Phương sáng lên, nói: "a di đà phật, thực sự như lời nói của Đường thí chủ. Thanh bảo đao đó đích thực là vật mà bổn tự thất lạc bấy lâu nay Thiên Thiền đao. Thiên Thiền đao tự động tấn công, linh tính lại còn rất lợi hại, nếu rơi vào trong tay của người tâm thuật bất chánh, thì bá tính sẽ không ngày nào yên, a di đà phật, hi vọng không phải là như thế."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.