Chương 137: Xuân đi xuân lại về (4)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1251 chữ
- 2022-02-04 08:14:34
Nhưng em muốn đá anh một phát!
Cô uy hiếp anh.
Vậy thì đá anh đi.
Em muốn đá anh ngã xuống đất.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Tụng Hương.
Cô cụp mắt,
Daniel xứng đáng để anh hết lòng tuân thủ lời hứa.
Tiếng
Thâm Tuyết
nồng nàn tình cảm ấy khiến nước mắt cô lại tuôn rơi.
Utah Tụng Hương nói:
Nếu biết em sẽ canh cánh trong lòng vì chuyện đó, anh đã không đi Syria rồi.
Lời này làm cô hốt hoảng.
Phải đi, phải đi chứ.
Cô la toáng lên, đang đưa lưng về phía anh lại quay người đối mặt với anh, đón nhận ánh mắt của anh. Cô nói khẽ,
Vẫn phải đi. Anh đi thì mới có thể đưa cô ấy về. Anh đã hứa với Daniel, phải đích thân đưa cô ấy trở về.
Sao lại mơ màng như vậy? Có lẽ do khung cảnh này, trong không gian chỉ để mở một chiếc đèn bàn.
Ánh đèn mỏng manh bao phủ chiếc sofa đôi màu sáng, tấm lụa nghìn lớp Monaco bọc lấy thân thể hai người. Một góc tấm lụa từ sofa rơi xuống thảm, còn có một số chai lọ cũng rơi xuống đất.
Vừa nhìn đã biết những chai lọ đó bị gạt từ mặt bàn rơi xuống.
Anh nói hôn xong rồi đá, được, vậy thì hôn xong đã.
Cuối cùng cô không đá anh mười một phát đó.
Thưa cô, bởi vì đã xảy ra chuyện khác.
Rầm
, vật hình vuông rơi thẳng xuống. Vật hình nón lăn vài vòng rồi nằm ngang, nằm thẳng. Vật hình bầu dục rơi xa hơn chút, có vài thứ còn lăn đến tận góc tường.
Đáng nhẽ bây giờ Tô Thâm Tuyết phải mặc đồ nghiêm chỉnh ngồi ở rạp hát quốc gia Goran, thưởng thức màn trình diễn của ban nhạc khiếm thị, chứ không phải mang mái đầu bết dính rúc trên chiếc sofa đôi.
Phải trách cái tên Utah Tụng Hương bỗng dưng xuất hiện.
Không hiểu sao dạo này nước mắt cô luôn dễ đến như vậy.
Chẳng lẽ nước mắt cũng lão hóa như ký ức sao? Sẽ dồn dập ghé thăm cuộc sống của cô bằng cách thức ngày càng dữ dội?
Sau lưng vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
Tô Thâm Tuyết đã từng nghĩ đến chuyện này. Nếu biết có một đám cưới bên đống lửa ở Syria đang chờ anh, cô sẽ tìm cách ngăn cản anh. Cô luôn có rất nhiều cách thức mang lại lợi ích cho bản thân, chỉ cần cô chịu nghĩ thì sẽ thành công.
Nhưng… nhưng cuối cùng…
Cô vẫn mong anh đi. Chỉ có như vậy, anh mới không sống cuộc đời còn lại trong hổ thẹn.
Đám cưới với Tô Thâm Tuyết đã nằm ngoài mong đợi và tưởng tượng của anh.
Anh nói khẽ bên tai cô.
Cô hỏi anh có ý gì.
Giống như một cuộc đua Marathon, trước khi lên đường cho rằng vị trí lý tưởng là số ba, nếu không giữ được vị trí thứ ba thì thứ tư cũng được. Nhưng ai ngờ, không cẩn thận lại đoạt được giải quán quân.
Vậy đá8 anh ngã đi.
Utah Tụng Hương, anh phải nghe cho rõ, em muốn đá anh ngã xuống đất, vậy anh còn để em đá không?
Ch3o chứ! Đá mười phát cũng được.
Tại sao câu hỏi này lại làm anh khó chịu?
Giọng điệu khi hỏi của cô cũng không mấy nhẹ nhàng.
Vì không có sự tin tưởng tuyệt đối của một vợ.
Giọng anh hờ hững,
Thay vì nói thất vọng thà rằng nói thất bại, đối với một người chồng mà nói.
Cô im lặng, mím môi, khép hờ mắt.
Đúng rồi, cô vẫn chưa hỏi anh tại sao về Goran sớm một ngày. Theo lịch trình, bây giờ anh đang ở Nepal mới phải.
Chàng trai trẻ Goran được mệnh danh yêu thích thể thao, đến Nepal sao có thể bỏ lỡ chuyến leo núi Everest chứ. Dĩ nhiên, anh không được leo núi, nhưng thể hiện ở mức vừa phải có thể kéo gần khoảng cách với thanh niên thế giới, ví dụ như dựng lều dưới chân núi Everest một buổi chiều.
Cô hỏi anh sao lại về sớm.
Vì thời tiết quá tệ.
Anh uể oải đáp, loại tâm trạng này cũng đủ để chứng minh rõ ràng.
Xem đi, cô không thể ôm hy họng quá lớn vào anh được.
Trong mơ màng, Tô Thâm Tuyết nhớ còn một chuyện muốn hỏi anh, là chuyện rất quan trọng.
Utah Tụng Hương biết địa chỉ Chủng viện Tang Nhu theo học, dành thời gian đi thăm em gái bạn thân cũng là chuyện đương nhiên.
Như lơ đãng, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương nhắc đến miền Đông Goran, cũng tự nhiên nhắc đến Chủng viện nơi Tang Nhu theo học. Cô hỏi anh có đi thăm Tang Nhu không, từ mức độ cứng ngắc của gân cơ kề sát cơ thể mình, cô liền hiểu Utah Tụng Hương không vui rồi.
Tô Thâm Tuyết, câu hỏi của em làm anh hơi khó chịu.
Anh nói.
Cô ơi, cô đã nghe thấy chưa, anh ấy nói để em đá mười phát cũng được kìa.
Vậy đá mư9ời một phát thì sao?
Câu hỏi của cô rất ngớ ngẩn.
Đá mười một phát cũng không sao.
Anh cũng trả lời lại một câu rất ngốc.6
Mọi người không nghe nhầm đâu. Đây là đoạn hội thoại giữa Thủ tướng và Nữ hoàng Goran đấy.
Thưa cô, con trai trưởng5 nhà Utah và con gái lớn nhà họ Tô có phải đang trên con đường hướng đến một tình cảm từ hai phía không?
Cô không đạp anh mười một phát, vì anh hôn cô.
Chiếc hộp vuông màu tím nhạt ấy đựng quà sinh nhật Tang Nhu dành tặng Nữ hoàng bệ hạ.
Bây giờ, Tô Thâm Tuyết đã nhớ ra chuyện quan trọng đó rồi.
Trước khi viếng thăm châu Mỹ, Utah Tụng Hương từng đến miền Đông Goran. Đây cũng là lần đầu anh đến miền Đông từ khi đảm nhiệm chức vụ Thủ tướng.
Nhưng, sau màn náo loạn ấy, cô cũng quên mất mình cần hỏi chuyện gì. Xem ra, trí nhớ của cô kém dần rồi.
Là chuyện gì nhỉ, rốt cuộc là chuyện gì?
Đôi mắt cô vô thức kiếm tìm, cuối cùng rơi lên chiếc hộp hình vuông màu tím rơi trên mặt đất. Bề mặt chiếc hộp hình vuông ấy lấp lánh ánh sáng, nhìn thế nào cũng như vụn vỏ sò dính cát mịn dưới đêm trăng, rơi cùng với chiếc hộp đẹp đẽ là vẻ mộc mạc hút mắt.
Miền Đông có rất nhiều tổ chức phúc lợi hoạt động sôi nổi. Mấy năm nay những tổ chức phúc lợi đó đã đại diện cho Goran đến khắp nơi trên thế giới thực hiện nhiệm vụ, đạt được nhiều thành tích lớn.
Mục đích chủ yếu của chuyến đi đến miền Đông của Utah Tụng Hương là khen tặng và giao lưu với các tổ chức phúc lợi này.
Chủng viện ở miền Đông Goran nơi Tang Nhu theo học có tiếng tăm vang dội, không biết… hai người có gặp gỡ không.
Lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô rồi.
Không phải lời ngon tiếng ngọt.
Con trai trưởng nhà Utah biến thành người biết đọc suy nghĩ.
Cô cười mãn nguyện.
Thâm Tuyết.
Vâng.
Anh không đi thăm cô ấy. Nếu em không nhắc đến, anh đã quên mất rồi.
Mắt anh phản chiếu khuôn mặt cô, đôi mắt tỏa sáng lập lánh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.