• 1,241

Chương 156: Lại một năm nữa (3)


Hành khách lục tục lên thang để vào bờ. Mấy chục chiếc xe công vụ đỗ ở bến tàu làm hành khách cảm thấy khác lạ. Có người không ngừng sải bước t8hật nhanh, ngược lại, một số người đang định giơ điện thoại lên chụp ảnh thì bị những người mặc áo đen ra hiệu cất điện thoại đi.

Tô T3hâm Tuyết bảo Lục Kiêu Dương đi trước, nhưng Lục Kiêu Dương không chịu nhúc nhích.


Cậu muốn bị khép vào tội lừa Nữ hoàng lên tàu du l9ịch sao?
Tô Thâm Tuyết uể oải nói.
Lục Kiêu Dương vẫn đứng im lìm.
Tô Thâm Tuyết đã nhìn thấy Hà Tinh Tinh, cô dẫn theo sáu t6hị vệ lên cầu thang.

Đi nhanh đi.
Tô Thâm Tuyết sốt ruột giậm chân nói, chỉ tay vào những người mặc áo đen trên bến tàu,
Nếu cậu kh5ông đi, những người đó thật sự sẽ gán cho cậu tội bất kính với Nữ hoàng đấy. Đừng quên cậu định cởi quần áo của tôi trong căn phòng này. Những người đó sẽ không quan tâm mục đích của cậu là gì, họ chỉ quan tâm cậu đã làm gì thôi.

Đặt vé máy bay xong, nhân lúc còn chút thời gian, Lục Kiêu Dương quyết định đi dạo ở điểm du lịch hấp dẫn nhất thành phố Goose.
Nói thật, khi gặp lại Tô Thâm Tuyết, Lục Kiêu Dương có cảm giác rất kỳ quặc.
Cực kỳ khác thường, vô cùng kỳ quặc.

Tôi nhớ ra rồi, là… Thư ký Hà của Nữ hoàng.
Người bán hàng lưu động chợt vỗ đùi.
Lúc Lục Kiêu Dương rời đi, gần như toàn bộ người buôn bán ở bến tàu đã tập trung lại.
Họ bàn tán vô cùng sôi nổi rằng tại sao Thư ký cá nhân của Nữ hoàng lại xuất hiện ở bến tàu, còn có người nói nhìn thấy cả Thư ký Công vụ khẩn cấp số một của Thủ tướng.
Trong lúc ma xui quỷ khiến, Lục Kiêu Dương nhét tấm danh thiếp ghi địa chỉ vào tay Tô Thâm Tuyết.
Vậy… vậy bây giờ phải làm sao đây?
Hiện giờ, Lục Kiêu Dương cần quay về khách sạn trong thời gian ngắn nhất, nhờ chủ khách sạn gọi điện cho bạn của anh.
Đúng thế, thằng ngốc, mày mơ mộng hão huyền gì vậy.
Hai mươi tiếng trước, Lục Kiêu Dương đã gọi điện cho nhân viên công ty hàng không:
Tôi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Công ty hàng không đã đặt cho anh chuyến bay sớm nhất về Mỹ.
Tô Thâm Tuyết vội vã thả tấm danh thiếp vào túi áo khoác.
Đến khi Tô Thâm Tuyết lên xe, chiếc xe chở Tô Thâm Tuyết chậm rãi lăn bánh rời khỏi bến tàu, Lục Kiêu Dương vẫn nhìn theo.
Lúc này, mấy nhân viên ở siêu thị bến tàu cũng ra khỏi cửa hàng. Ông chủ cửa hàng bán đồ lưu niệm ra ngoài chậm hơn, luôn miệng hỏi nhân viên siêu thị đã xảy ra chuyện gì, sao bến tàu lại có nhiều xe công vụ như vậy. Một người bán hàng lưu động thay mặt trả lời, theo suy đoán của anh ta, đó là xe của Cung điện Jose, hình như… anh ta nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong số những người đó.
Nếu thời gian cho phép, Lục Kiêu Dương rất muốn dừng bước nghe dân chúng quốc gia này bàn tán về Nữ hoàng của họ.
Sau khi rời Cung điện Jose, Lục Kiêu Dương đã đi đến vài địa điểm ở Goran. Trên chặng đường ấy, anh đã nghe khá nhiều chuyện liên quan đến Nữ hoàng. Tại nhà hàng, bến xe, quảng trường, đường phố… Mức độ quan tâm này khiến Lục Kiêu Dương cũng phải nghi ngờ, mình vẫn ở Goran mãi không chịu rời đi liệu có phải vì Tô Thâm Tuyết không?
Đó là Nữ hoàng Goran, thằng ngốc, mày mơ mộng hão huyền gì vậy?
Trong lòng bàn tay cô là một tấm danh thiếp có ghi địa chỉ.
Trước khi đi, Lục Kiêu Dương đã nhét tấm danh thiếp vào tay cô. Khi ấy, anh nói:
Cô có thể tìm tôi ở đây.

Tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Kiêu Dương đi rồi.
Lúc Hà Tinh Tinh lên tàu, Lục Kiêu Dương đã xuống tàu.
Bóng dáng Lục Kiêu Dương nhanh chóng bị lẫn vào đám đông du khách, thuận lợi lên bờ trên chiếc thang lũ lượt người qua kẻ lại. Tô Thâm Tuyết thở phào một hơi, mở bàn tay trái ra.
Rất là ngốc, ngốc đến mức Lục Kiêu Dương phải quát cô gái kia rằng:

Tại sao có giày lại không đi, tại sao lại đi chân trần, tại sao lại đi trên con đường này, tại sao đã không mang giày đi chân trần trên con đường này lại còn va vào người tôi?!

Lục Kiêu Dương không dám nói rằng:

Tại sao lại để tôi thấy dáng vẻ kỳ quặc này của cô?

Đúng vậy, Nữ hoàng bệ hạ của tôi, tại sao cô lại xuất hiện trước mặt tôi bằng dáng vẻ khác thường đến thế?
Hơn nữa, Nữ hoàng bệ hạ của tôi, cô có biết không? Có rất nhiều ánh mắt đàn ông đang nhìn chằm chằm vào chân cô. Chàng thanh niên trẻ đến từ Mississippi trong mắt cô cũng là một trong số đó. Hình ảnh đôi bàn chân trần giẫm lên nước mưa cũng đủ làm người ta có ý nghĩ vẩn vơ.
Cảm giác kỳ quặc này làm Lục Kiêu Dương quên bẵng đi Tô Thâm Tuyết là Nữ hoàng của đất nước này. Không, không không, anh không thừa nhận cô gái này là Nữ hoàng.
Nữ hoàng? Gì vậy chứ!
Nữ hoàng sẽ đi chân trần vì một đôi giày được người khách nước ngoài mới quen chưa đầy một ngày tặng ư? Ngớ ngẩn thế cơ chứ.
Trước lúc ra ngoài sáng nay, anh đã được ông chủ khách sạn đưa cho tấm danh thiếp ấy.

Khi đó, Lục Kiêu Dương đã đặt vé máy bay xong xuôi, đương nhiên sẽ không định đặt phòng ở Goran. Chính câu nói này đã thôi thúc anh nhận lấy tấm danh thiếp ghi địa chỉ ấy:
Có thể vừa uống trà vừa tán gẫu với Nữ hoàng bệ hạ tại ban công căn phòng này.



Có thể vừa uống trà vừa tán gẫu với Nữ hoàng bệ hạ tại ban công căn phòng này.
Có thể nói rõ hơn được không?

Bởi vì ban công căn phòng này đối diện với bức chân dung của Nữ hoàng tại Quảng trường Trung tâm.

Ông chủ khách sạn còn nói, nếu sáng mai anh đi một vòng quanh công viên, nhất định có không ít chàng trai tranh nhau đặt căn phòng này.

Nữ hoàng Thâm Tuyết như một biểu tượng hoàn mỹ xa vời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.