Chương 157: Lại một năm nữa (3)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 819 chữ
- 2022-02-04 08:15:21
Nhưng đã đưa người ta danh thiếp địa chỉ rồi, còn có thể làm sao nữa?
Việc cấp bách bây giờ là phải có được chìa8 khóa căn phòng ấy, căn phòng có ban công có thể trò chuyện với Nữ hoàng.
Anh đang nhìn cô.
Cô quay mặt đi.
Thâm Tuyết…
Rót cho em cốc nước.
Uống nước rồi giọng cô sẽ đỡ hơn.
Trong lúc Utah Tụng Hương lấy nước cho cô, cô muốn ngồi dậy, nhưng một cử động bình thường vốn dễ dàng mà bây giờ cô lại phải gắng hết sức. Anh phải đỡ cô dựa lên đầu giường, nước cũng phải nhờ anh cho cô uống.
Khẽ đặt cốc nước trống không sang bên cạnh, Utah Tụng Hương trở về chỗ ngồi lúc trước.
Thôi đi, cô thật sự không còn sức nói về những chuyện này nữa.
Tô Thâm Tuyết nhắm mắt lại.
Người đàn ông hỏi cô có muốn uống nước không?
Cô lắc đầu.
Nữ hoàng và một chàng trai trẻ cùng lên tàu, ở trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét vuông trong hai tiếng rưỡi, tin tức này đủ để làm dư lận xôn xao rồi.
Hơn nữa, Thủ tướng đất nước này không chỉ là Thủ tướng, mà còn là chồng của Nữ hoàng.
Vậy anh nên gọi điện cho em.
Đây là lời người vợ nói với chồng mình.
Người vợ này, cô ấy đã cố gắng hiểu anh, thông cảm cho áp lực và đau khổ mà anh phải chịu đựng. Nhưng, anh phải gọi cho cô gái ngốc nghếch đang chờ anh một cuộc điện thoại mà nói:
Xin lỗi em yêu, anh không thể đến chỗ hẹn được.
Bởi vậy, chàng thanh niên đến từ Mississippi nói rất đúng. Trên đời này, duy chỉ có tình cảm và tính mạng là không thể đem ra đùa giỡn.
Cô hiểu lời nói của con trai nhà Utah, cô hiểu chứ, nhưng…
Thâm Tuyết…
Em ngủ bao lâu rồi?
Cô ngắt lời anh.
Tia lý trí cuối cùng chỉ bắt được tiếng Utah Tụng Hương gọi tên cô. Tiếng
Tô Thâm Tuyết
của con trai trưởng nhà Utah mang theo sự lo lắng trước nay chưa từng có.
Utah Tụng Hương!
Chắc chắn anh sẽ không tin.
Trên tàu thủy, ngay từ giây phút nhìn thấy Hà Tinh Tinh, Tô Thâm Tuyết đã dặn cô ta phải tìm mọi cách giấu chuyện còn có một người khác lên tàu cùng cô.
Tay cô bị níu lại.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, anh nói:
Tô Thâm Tuyết nói muốn ngắm cảnh đêm thì sẽ là ngắm cảnh đêm.
Theo tính cách của con trai trưởng nhà Utah, chắc hẳn tiếp theo anh sẽ… chất vấn.
Tụng Hương, anh cũng biết em đang ốm, bây giờ em không thể trả lời anh cũng như không biết phải giải thích chuyện tàu du lịch như thế nào đâu. Nếu nói đơn giản là em chỉ muốn ngắm cảnh đêm Goran… chắc chắn anh sẽ…
Cô không sao nói tiếp được.
Hai mươi chín tiếng.
Anh trả lời bằng giọng khản đặc.
Một giấc dài vậy mà mới có hai mươi chín tiếng. Cô cứ ngỡ khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ khác, cô vẫn mong rằng trí nhớ của mình sẽ bắt đầu nhạt nhòa đi, mờ mịt đến mức không nhớ nổi tên của người nào đó nữa.
Chiếc xe không đi về Cung điện Jose m3à chạy thẳng đến bệnh viện.
Tô Thâm Tuyết biết mình ốm rồi, còn biết mình ốm rất nặng. Bởi vì cô nhìn thấy mẹ, 9cô chạm được đến tay mẹ. Trên hành lang bệnh viện, từng bóng đèn lướt qua vùn vụt, cơ thể cô như khi còn bé, còn lý trí6 lại vẫn ở hiện tại.
Mẹ ơi, đừng đi mà
,
Mẹ ơi, xin mẹ đừng đi.
Bờ biển Na Uy hiện ra trước mắt cô, cô biết chuyện g5ì sẽ xảy ra, lớn tiếng kêu gào:
Mẹ, hãy nghe con một lần, mẹ đừng đi.
Mẹ không nghe lời cô, vẫn bước từng bước về biển Na Uy.
Không, không được, không được, mẹ không được bỏ lại con.
Mẹ!!
Trước mắt cô bỗng tối sầm.
Cơn mệt mỏi lại ập đến.
Khi có ý thức trở lại, mặt anh đang vùi trong lòng bàn tay cô, lẩm bẩm gọi
Thâm Tuyết.
Tiếng
Thâm Tuyết
khàn khàn ấy rỉ ra từ lòng bàn tay cô.
Thâm Tuyết, xin lỗi em.
Từng âm thanh khản đặc cất lên:
Con trai nhà Utah không thể vui vẻ với con gái nhà họ Tô khi tính mạng con gái nhà Healther đang gặp nguy hiểm.
Trước giường cô, một người đàn ông đang ngồi, mắt nhắm nghiền.
Khi tỉnh lại lần nữa, người đàn ông kia vẫn ngồi trước giường, ngoài cửa sổ là sắc hoàng hôn trĩu nặng.
Cô giáo ơi, em ghét cái tên này.
Tỉnh lại, ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn nhỏ bằng hạt đậu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.