Chương 176: Ba vòng xoay (3)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1277 chữ
- 2022-02-04 08:15:44
Vợ tôi.
Utah Tụng Hương giới thiệu cô như vậy.
Hiển nhiên, anh bạn học London này mới đến, không biết cậu em dưới khóa là Thủ tướng, cũng k8hông biết Nữ hoàng của đất nước này.
Anh ta ra hiệu sẽ liên lạc vào ngày khác rồi vội vã rời đi.
Phòng tập của Tang Nhu ở cuối cùng, cánh cửa khép hờ.
Giám đốc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ra hiệu mời vào.
Lúc này, điện thoại người phụ trách học viện của Tang Nhu chợt đổ chuông, ông ta che ống nghe, nói:
Ngài Thủ tướng, Nữ hoàng bệ hạ, xin thứ lỗi vì không thể đi cùng.
Dứt lời, ông ta nhanh chóng rời đi.
Tiếng sáo cất lên cao vút.
Bóng hình thướt tha dưới luồng sáng đang nhón chân xoay tròn.
Một vòng.
Tiếng
vợ tôi
vẫn quanh quẩn đâu đ3ây, trái tim cô được vỗ về lười nhác nằm ườn dưới nắng ấm.
Quên đi chuyện anh là Thủ tướng, cô là Nữ hoàng của đất nước này, họ giống hệt nh9ững cặp vợ chồng cuối tuần đi nghe nhạc giao hưởng khác, chỉ là một khoảnh khắc thân mật đơn giản trong cuộc sống mà thôi.
Chắc hẳn ban quản6 lý nhà hát đã đến phòng dành cho khách quý rồi, người phụ trách Chủng viện Tang Nhu theo học cũng ở đây.
Từ lúc đó, anh không buông tay cô ra nữa.
Nhóm người tiến vào hậu trường.
Hậu trường chất đầy đạo cụ, hàng chục phòng diễn tập xếp thành một hàng dài. Màn biểu diễn sắp bắt đầu, cửa phòng tập hoặc khép hờ hoặc mở rộng, trong phòng khí thế ngất trời.
Em khát khao có thể được gặp anh một lần, nhưng xin anh hãy nhớ, em sẽ không lên tiếng yêu cầu gặp mặt. Không phải vì lòng kiêu ngạo đâu. Anh biết trước mặt anh, em chưa từng có gì để ngạo mạn. Mà bởi vì, chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa.
Nói xong, sắc đỏ ở đôi môi lan đến hai má.
Câu nói này khiến bàn tay một người phụ nữ khác lặng lẽ bị buông ra.
Mấy sợi tóc vương nhẹ trên mặt cô, chỉ khẽ thở thôi đã đủ làm chúng phất phơ, làn váy màu hồng tro cũng không thôi lay động.
Đâu chỉ có làn váy lay động, rõ ràng đôi môi đỏ thắm cũng đang run rẩy.
Đôi môi đỏ thắm nói:
Từ rất lâu về trước, không nhớ rõ ngày nào tháng nào, không nhớ rõ xuất hiện ở cảnh tượng nào, trong bộ phim nhựa xưa cũ, thiếu nữ tuổi mười sáu lần đầu mặc váy dạ hội, đến trước người đàn ông cô đem lòng yêu thương từ thuở trước. Khi còn tấm bé, đầu cô chỉ vừa đến eo anh, anh ôm cô lên xích đu, xích đu bay lên thật cao. Cô nói với anh:
Chờ em lớn lên.
Sau này, anh đi xa, cô ở lại quê nhà. Họ gặp lại ở một buổi vũ hội, thiếu nữ lần đầu mặc chiếc váy để lộ xương quai xanh, chầm chậm đi về phía người đàn ông cô hằng yêu thương. Trước mắt bao người, cô xoay ba vòng trước người cô yêu, một vòng hai năm, hai vòng bốn năm, ba vòng sáu năm, họ đã xa nhau trọn vẹn sáu năm, cô gái chìa tay ra trước mặt anh, nói:
Em đã lớn rồi, bây giờ em có thể nhảy một điệu với anh không?
Sau ba vòng xoay, cô đã trưởng thành.
Thân hình yêu kiều đó đứng ven luồng sáng, đôi chân còn kiễng cao.
Cả hai không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, anh cũng vậy mà cô cũng thế.
Có người thổi sáo ở góc phòng tập.
Tiếng sáo như âm thanh tự nhiên.
Còn một lát nữa là buổi trình diễn5 bắt đầu, đi từ phòng VIP đến hậu trường cũng không mất đến năm phút. Trước lời mời nhiệt tình của Giám đốc Nhà hát và Giám đốc Chủng viện, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương quyết định đi thăm Tang Nhu với tư cách người nhà.
Lối đi dẫn đến khu vực tập luyện chỉ có thể chứa ba người. Giám đốc Nhà hát và người phụ trách Chủng viện đi trước dẫn đường, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương đi chính giữa, đằng sau là Hà Tinh Tinh ôm bó hoa và hai vệ sĩ riêng.
Được nửa đường, không biết dây điện ở đâu chập mạch phát ra tiếng
lách tách
làm Tô Thâm Tuyết sợ hết hồn. May mà Utah Tụng Hương chộp lấy tay cô ngay lập tức.
Utah Tụng Hương vươn tay, tấm màn vải được vén lên một chút, đồng thời anh lướt qua khe hở ấy, khung cảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Trong không gian rộng lớn không một vật che chắn, chiếc đèn sân khấu chính giữa trần nhà chiếu rọi, như có ai đó chọc một lỗ thủng trên bầu trời đen thẳm, ánh sáng rực rỡ không ngừng ùa vào.
Dưới luồng ánh sáng ấy là bóng hình yểu điệu quay lưng về phía họ, dường như đang đợi tiếng gọi từ bầu trời.
Làn váy màu hồng tro như gợn sóng chầm chậm lan tỏa trên mặt hồ, mái tóc dài chạm thắt lưng như tơ lụa thượng hạng, kết hợp với vòng eo mảnh mai, vô cùng dịu dàng uyển chuyển.
Nhón mũi ngón chân.
Xoay một vòng, rồi lại một vòng.
Bàn tay cô chờ đợi giữa không trung để trở về nằm trong bàn tay anh, đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên từ chỗ tối, kèm theo lời khen ngợi.
Tang, cậu diễn hay lắm.
Tang, tớ xem đến rơi nước mắt rồi.
Khoảnh khắc thời gian ngưng đọng này lại như đang kéo dài hơi tàn của một người khác.
Mấp máy đôi môi, cô gọi:
Tụng Hương.
Tụng Hương.
Utah Tụng Hương buông tay Tô Thâm Tuyết ra, tay cô vẫn duy trì tư thế được anh nắm, mà tay anh lại như chưa từng cầm tay cô.
Hai người cách luồng ánh sáng, một người đứng ngay sát viền, một người đứng ngoài.
Thời gian nhưng dừng lại.
Giám đốc Nhà hát xuất hiện, người phụ trách của Chủng viện cũng có mặt, họ lớn tiếng,
Các cô gái, xem ai đến này.
Ai cơ?
Ai đến vậy?
Các cô gái líu ríu đi ra từ chỗ tối.
Sau ba vòng, dáng hình thướt tha ấy dừng trước mặt họ.
Cô bé nhỏ nhắn xưa kia, giờ đây đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.
Giống hệt dáng hình miêu tả trong sách.
Xa cách gần bảy trăm ngày, Tang Nhu đã xuất hiện trước Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương bằng cách như vậy.
Utah Tụng Hương kéo tay Tô Thâm Tuyết bước qua cánh cửa.
Thảm phòng diễn tập dày dặn, đặt chân lên không hề phát ra âm thanh. Tấm màn vải sẫm màu che trước cửa phòng và nơi diễn tập. Giọng nữ trong trẻo cùng tiếng vỗ nhịp truyền đến từ sau tấm màn.
Họ đi tới chỗ màn vải.
Bất chợt, cả thế giới trở nên ồn ã và chật chội.
Hơn mười cô gái mặc áo sơ mi trắng kết hợp với váy dài màu hồng tro nhìn thấy Tô Thâm Tuyết đều la hét ầm ĩ. Người đàn ông bên cạnh Nữ hoàng là... Họ nhìn chăm chú, giụi mắt mà la hét điên cuồng, phấn khích cam đoan với nhau rằng họ không nhìn nhầm:
Là ngài Thủ tướng, thật sự là ngài Thủ tướng. Còn có, còn có Nữ hoàng bệ hạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.