Chương 177: Ba vòng xoay (3)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1611 chữ
- 2022-02-04 08:15:43
Che chở cô ấy trong vòng tay, bảo vệ cô ấy cả đời không buồn không lo, để cô ấy không phải nay đây mai đó.
Tô Thâm Tu8yết quay sang nhìn Utah Tụng Hương.
Tô Thâm Tuyết nhìn một lát, trong số họ không có Tang Nhu.
Trước đó không lâu, người phụ trách ở Chủng viện đã nói trong những ngày này, ông ta sẽ đưa các cô gái trong dàn hợp xướng đi tham quan vài điểm đến văn hóa của thành phố Goose.
Đương nhiên, đề phòng trường hợp khách hàng không trung thực, những cửa hàng lưu niệm tự phục vụ có lắp đặt camera giám sát và hệ thống chống trộm.
Chắc hẳn ngài Thủ tướng cũng quan tâm vấn đề dân sinh. Đây là lý do Tô Thâm Tuyết kéo Utah Tụng Hương vào cửa hàng lưu niệm tự phục vụ.
Giọng điệu này thờ ơ quá đỗi.
Cô nổi giận, bực bội hất tay anh đi về phía trước.
Đến khi bóng dáng họ hoàn toàn biết mất, Tô Thâm Tuyết lại gọi một tiếng
Tụng Hương.
Anh không trả lời, cô đành phải gọi lại một lần.
Cô phải gọi Tụng Hương đến lần thứ ba thì anh mới nghe thấy.
Cô giáo ơi, phải làm sao đây? Cô ơi, phải làm thế nào mới ổn đây?
Utah Tụng Hương vẫn tiếp tục lề mề lơ đãng, anh hỏi cô có thích gì không.
Sau khi đi dạo một vòng, Tô Thâm Tuyết thấm mệt. Nhịp bước vẫn vậy, nhưng có gì đó khác thường, mà cô lại không diễn tả được điều khác thường đó là gì. Cô chỉ nói:
Tụng Hương, sao đêm nay đẹp quá.
Ừ, sao đêm nay rất đẹp.
Cô muốn nói thêm, tìm kiếm chủ đề nói chuyện hằng ngày giữa họ, nhưng bỗng phát hiện cô không nghĩ ra nổi họ đã nói những chuyện gì, chỉ còn lại tĩnh lặng.
Không trả lời.
Tụng Hương...
Cô ngẩng đầu, khu đồ mười đô chỉ còn một mình Tô Thâm Tuyết.
Không, bây giờ cô muốn mắng nhiếc anh hơn.
Cô muốn lớn tiếng chỉ trích:
Cửa hàng không có khách hàng nào, cũng không có nhân viên luôn miệng hỏi han, điều này thật tốt.
Cô hào hứng đi từ khu năm đô đến khu mười đô, có rất nhiều món đồ giá rẻ lại xinh xắn. Cô chọn cặp búp bê tình nhân, hỏi:
Tụng Hương, anh thấy có đáng yêu không?
Sự yên ắng này nặng nề biết bao.
Vì vậy, cô cố gắng nghĩ ngợi, hết sức cố gắng nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ra:
Tụng Hương, anh đã từng thấy sao Bắc Cực chưa?
Thoáng rung động ấy như cánh bướm màu đen.
Yếu ớt như không có thật.
Kết thúc buổi biểu diễn.
Ánh đèn vẫn chưa sáng lên, một người đàn ông ngồi sau họ không thể chờ được mà chia sẻ cảm nghĩ của mình với bạn. Anh ta nói:
Bây giờ trong đầu tôi chỉ có làn váy xoay tròn màu hồng tro lúc cô bé kia, và câu 'chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa'.
Tô Thâm Tuyết nhanh chóng biết anh đang nhìn gì.
Có mấy cô gái mặc áo sơ mi trắng phối với váy hồng tro đứng ngoài cửa hàng, không biết đang bàn tán chuyện gì.
Anh ôm vai cô.
Chuyện công việc à?
Mở cửa phòng vệ sinh, cô dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Thế giới tối mịt ấy tràn ngập làn váy hồng tro xoay tròn, vòng eo uyển chuyển của thiếu nữ, đôi mắt như làn nước thu vẫn luôn nhắm chặt. Khi có người gọi
Tang
, hàng mi ấy mới thoáng run lên.
Màn trình diễn của Tang Nhu nhận được tiếng vỗ tay của cả khán đài. Có lẽ, người duy nhất không vỗ tay chỉ có Utah Tụng Hương.
Giám đốc Nhà hát đứng bên hỏi anh có muốn ra sau chào hỏi lần nữa không, nhưng bị Utah Tụng Hương từ chối thẳng thừng. Giám đốc lại đề nghị, bây giờ vẫn còn sớm, rạp hát có phòng trưng bày, tiệm cà phê và vườn hoa, có muốn ông ta đi cùng ngài Thủ tướng và Nữ hoàng bệ hạ không. Lần này lời đề nghị đã được chấp nhận, nhưng chỉ cần ngài Thủ tướng đi dạo cùng Nữ hoàng là được rồi.
Bàn tay Tô Thâm Tuyết vươn về giá để hàng. Cô dễ dàng lấy một cái bật lửa, rồi thuận tay nhét chiếc bật lửa vào túi quần của Utah Tụng Hương.
Cô đứng đó chờ đợi.
Anh xem đi, bây giờ không thích hợp để gọi
nhóc con
nữa phải kh5ông?
Tay Utah Tụng Hương gượng gạo đặt lên vai Tang Nhu rồi rụt lại, nói,
Đã lớn vậy rồi.
Sau khi các cô gái nhận được chữ ký của Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương, họ hân hoan đi chuẩn bị biểu diễn. Những cô gái đó vừa đi vừa ngoái đầu lại, lưu luyến nhìn ngài Thủ tướng của họ. Chỉ có Tang Nhu lúc đứng ở cửa ra chỉ quay đầu và vẫy tay với họ mang tính tượng trưng.
Bảy giờ năm mươi tám phút, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương có mặt tại khán đài. Họ ngồi ở vị trí đầu tiên, ngay sát sân khấu.
Cô thả cặp búp bê tình nhân về lại giá hàng.
Cô đi hết một dãy, hai dãy, ba dãy, bốn dãy cũng không có ai. Đến dãy thứ năm và thứ sáu, Tô Thâm Tuyết mới tìm thấy Utah Tụng Hương.
Thấy rồi.
Cho nên, cô làm nũng với anh, nói, Tụng Hương em muốn nghe anh nói chuyện.
Em muốn nghe anh nói gì?
Anh hỏi cô.
Cô rất muốn nhắc anh:
Tụng Hương, túi anh có đồ kìa.
Tụng Hương, đó không phải một hạt bụi. Tụng Hương, đó là một chiếc bật lửa.
Tám giờ, màn trình diễn bắt đầu.
Buổi diễn kết thúc lúc chín giờ rưỡi. Dàn hợp xướng của Chủng viện Tang Nhu theo học là dàn hợp xướng duy nhất trong mười đoàn thêm lời kịch. Tang Nhu chịu trách nhiệm phần lời kịch, mang hình tượng thiếu nữ đã chờ đợi cất lên câu danh ngôn kinh điển của Simone de Beauvoir.
Hơn nữa... Tụng Hương, anh đã được huấn luyện, anh còn vượt qua bài kiểm tra chống khủng bố tấn công với điểm số cao.
Nhưng tại sao giờ khắc này, anh lại lơ đãng vậy chứ?
Tô Thâm Tuyết tưởng rằng họ đã đi dạo trong vườn hoa rất lâu, nhưng hóa ra họ đi chưa đến hai mươi mấy phút. Đi dạo một vòng, Utah Tụng Hương chủ động nói muốn đến cửa hàng của rạp hát. Khi đi ngang qua tiệm cà phê, Utah Tụng Hương hỏi cô muốn uống cà phê không, cô lắc đầu, kéo tay anh vào một cửa hàng lưu niệm tự phục vụ.
Mấy năm gần đây, để tiết kiệm nhân lực, những nơi công cộng như nhà hát, viện bảo tàng, thư viện bắt đầu thử kinh doanh theo phương pháp tự phục vụ. Họ lắp đặt máy thanh toán đa chức năng, máy còn chức năng tính toán, đổi tiền lẻ và đổi ngoại tệ.
Tô Thâm Tuyết?
Anh gọi cô.
Tô Thâm Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói:
Em đi vệ sinh.
Tô T9hâm Tuyết kéo tay Utah Tụng Hương.
Được cô ra hiệu, Utah Tụng Hương đứng trước Tang Nhu, thoáng khựng lại rồi giơ ta6y lên, bàn tay lơ lửng giữa không trung:
Nhóc...
Nói cách khác, mấy hôm tới Tang Nhu sẽ ở thành phố Goose.
Các cô gái đi rồi, Utah Tụng Hương vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước.
() Simone de Beauvoir (9/1/1908 - 14/4 /1986) là một nhà văn, nhà triết học và một nhà đấu tranh cho nữ quyền người Pháp. Bà viết các tiểu thuyết, chuyên đề về triết học, chính trị và các vấn đề xã hội, các bài luận, tiểu sự, tự truyện.
Em khát khao có thể được gặp anh một lần, nhưng xin anh hãy nhớ, em sẽ không lên tiếng yêu cầu gặp mặt. Không phải vì lòng kiêu ngạo đâu. Anh biết trước mặt anh, em chưa từng có gì để ngạo mạn. Mà bởi vì, chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa.
Anh hờ hững đáp ừ.
Cô giáo ơi, phải làm sao đây? Cô ơi, phải làm thế nào mới ổn đây?
Utah Tụng Hương hướng mặt về phía các cô gái, ánh mắt hững hờ không biết đang nh3ìn ai.
Xét về quan hệ với Tang Nhu, Utah Tụng Hương chắc hẳn phải hơn cô một phần trách nhiệm mới đúng.
Anh đứng thẳng tắp nơi đó, mặt hướng về cửa ra vào, không biết đang nhìn gì.
Tô Thâm Tuyết đi chậm lại, thả nhẹ bước chân, đi từng bước về phía Utah Tụng Hương.
Khốn kiếp, tính cảnh giác của anh đâu? Tính cảnh giác mà anh vẫn luôn tự hào đâu? Anh là Thủ tướng của một quốc gia, hằng năm người nộp thuế đã phải trả ấy chục triệu đô la phí an ninh cho anh đấy. Nếu lúc này thứ bỏ vào túi quần anh không phải bật lửa mà là bom thì sao?
Phải biết rằng, quả bom nhỏ nhất trên thế giới này chỉ nặng bằng một phần ba chiếc bật lửa này thôi.
Cô hỏi anh đang nhìn gì mà say sưa vậy, anh trả lời cô rằng anh đang suy nghĩ.
Nghĩ gì vậy?
Cô hỏi.
Không.
Cô trả lời.
Rồi kéo anh rời đi.
Lúc hai người lướt cánh cửa của cửa hàng, hệ thống chống trộm réo lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.