• 644

Chương 256: Tất cả kết thúc rồi (3)


Đoàn ảo thuật Bắc Âu cống hiến cho Nữ hoàng và các tình nguyện viên trẻ tuổi một tiết mục biểu diễn xuyên không gian thời gian.8 Ảo thuật gia đã hoàn thành tâm nguyện của chú hề, đặt chú hề ngồi trên mũi con tàu con thoi đi xuyên không gian thời gian.

Bụp
một tiếng, khi tiếng động kia vang lên, chú hề biến mất không dấu vết.

Nữ hoàng cũng muốn được đi tới tươn9g lai.

Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc. Cô hỏi thư ký đang đứng cạnh mình:
Tôi có thể làm giống những nghệ sĩ 6trên sân khấu kia, ngồi lên một con tàu xuyên không gian thời gian, rời khỏi địa cầu này không nhỉ?

Như vậy, trước thanh thiên bạch nhật, các tình nguyện viên trẻ tuổi tận mắt nhìn thấy Nữ hoàng ngồi trên tàu con thoi không gian. Đương nhiên, Nữ hoàng chỉ đi ra ngoài không gian một chuyến thôi, sáng sớm mai, cô vẫn sẽ quay về Cung điện Jose.
Đương nhiên, Tô Thâm Tuyết chẳng thể nào đi ra được ngoài vũ trụ kia. Tàu con thoi chỉ đưa cô đến hậu trường của màn biểu diễn.
Cô ngồi trên xe, Hà Tinh Tinh lái xe về phía con đường đi đến nhà Lục Kiêu Dương.
Tiếp theo đó là kiểm kê những món đồ cô đã mua.
Trong lúc Tô Thâm Tuyết kiểm tra những món đồ đã mua, Lục Kiêu Dương đứng bên cạnh quan sát, khuôn mặt nhăn nhó bí xị khi mở cửa cho cô đã không còn nữa rồi.
Cũng coi như là ngoan ngoãn. Không dễ gì để Nữ hoàng bệ hạ đi dỗ dành người khác đâu nhé. Cô mỉm cười với Lục Kiêu Dương, tay vẫn kiểm đếm những món đồ đã mua. Trong chớp mắt, những chiếc túi đựng đồ đã trống rỗng.
Không ngờ thư ký 5riêng của cô đã trả lời:

Hoàn toàn được, hoàn toàn có thể, thưa Nữ hoàng Bệ hạ.

Cô ngơ ngẩn, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, cô dè dặt hỏi lại:
Nếu như, tôi muốn con tàu con thoi kia dịch chuyển tức thời đến nhà của Lục Kiêu Dương thì sao?

Cửa được mở ra từ bên trong.
Phía sau một bên cửa, chàng trai trẻ có đôi mắt xanh đang đứng kia không phải Lục Kiêu Dương thì là ai? Chỉ có điều, thái độ của Lục Kiêu Dương có vẻ hơi tệ.
Cái mặt anh xấu chết đi được, nhưng cũng đâu có sao, anh vẫn còn ở đây.
Dường như chàng trai trẻ Missisippi cảm thấy thể hiện nỗi giận dữ như vậy vẫn chưa đủ.
Anh nhặt một gói khoai tây chiên lên, xé mạnh ra, đứng trước mặt cô vốc một nắm to rồi nhét hết vào miệng, nhồm nhoàm, nói lúng ba lúng búng:
Đừng có hứa hẹn gì về mảnh đất an nghỉ tuổi già, tôi cóc thèm để tâm đâu! Hơn nữa, đất đai của Nữ hoàng bệ hạ, tôi cũng không cần.

Hôm nay chàng trai trẻ đến từ Missisippi mặc một chiếc áo phông màu hồng. Lục Kiêu Dương mặc áo phông hồng nhồm nhoàm ăn khoai tây chiên trông giống hệt một chú chó Samoyed đáng yêu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có thể nhớ tủ lạnh, cả thảm trải sàn và những dụng cụ làm bếp kỳ lạ cũng có thể nhớ, nhưng người thì không thể nhớ nhung được. Dù cho có nhớ, cũng chỉ dám lén lút giấu thật sâu trong tim.
Cuộc đời này của Tô Thâm Tuyết khó khăn lắm mới có được một người bạn như thế này.
Ba mươi lăm phút sau, Tô Thâm Tuyết gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương.
Giọng nói quen thuộc từ bên trong cánh cửa vang lên khiến Tô Thâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường tới nhà Lục Kiêu Dương, cô đã gọi cho anh hai lần, nhưng cả hai lần anh đều không bắt máy, Hà Tinh Tinh cũng không chắc liệu Lục Kiêu Dương có còn ở đây nữa hay không.

Lục Kiêu Dương, cậu thật đáng yêu.
Cô cười trìu mến.
Tất nhiên, câu này mới chọc cho chàng trài trẻ Missisippi tức đến xù lông.
Lần này là đến lượt thùng mì cà chua. Tô Thâm Tuyết chỉ biết giương mắt nhìn Lục Kiêu Dương vỗ mạnh bàn tay ngay trước mặt cô. Hộp mì cà chua nổ tung.
Không đúng! Cô gườm gườm tức tối lườm Lục Kiêu Dương.
Dưới ánh mắt hình viên đạn như xuyên thấu tâm can của Nữ hoàng, chàng trai trẻ Missisippi cảm thấy tội lỗi.

À… tôi… tôi đã lấy một gói mì cà chua. Vốn dĩ… tôi muốn mua một gói khác bù vào, nhưng… chẳng phải cô đã nói, không được mua gói khác tráo đổi vào gói mì cà chua bên trong đó mà, đúng không? Tóm lại…
Lục Kiêu Dương lắp ba lắp bắp, sau đó, như chợt nhớ ra, anh hét to lên
Tô Thâm Tuyết! Tất cả những thứ này đều là do tôi mua mà, tôi muốn ăn gì, thì bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu tôi cũng có thể ăn được chứ!

Cô lật ngửa lòng bàn tay.
Nói: đưa cho tôi.
Chàng trai trẻ đến từ Missisippi cũng coi như biết điều, ném túi đồ dùng lỉnh kỉnh cô mua từ lần trước đến đây lên bàn cà phê.
Cô không chờ thêm được, nôn nóng mở túi ra, tay chân bận rộn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Tất cả vẫn y nguyên như ngày trước, mì cà chua vẫn y như trước, khoai tây chiên bí ngô cũng y như trước, và cả bánh quy vị mù tạt cũng vẫn vẹn nguyên.
Tất cả, tất cả mọi thứ đều y nguyên như cũ.
Chàng thanh niên bang Missisippi cũng được ra phết đấy chứ.

Lục Kiêu Dương, cậu chết chắc rồi.
Cô hét lên, tay lăm lăm đĩa pizza kia.
Lục Kiêu Dương vừa chạy vừa trả treo lại, nói rằng nếu Tô Thâm Tuyết còn nói cậu đáng yêu một lần nữa, cậu sẽ trả đũa cô ngay lập tức.

Lục Kiêu Dương, cậu phải hiểu rằng, đáng yêu là một từ khen ngợi.
Cô chống hông.
Tiếng
sầm
đó như một minh chứng hùng hồn rằng Nữ hoàng bệ hạ là một vị khách không được chủ nhân căn nhà này chào đón.
Nhưng lúc này tâm trạng Tô Thâm Tuyết sáng sủa đến mức cô chẳng buồn chi li để ý đến Lục Kiêu Dương.
Bây giờ là mười một giờ sáng. Hà Tinh Tinh nói tám giờ tối mới tới đón cô. Tính ra, cô có thể ở lại nhà Lục Kiêu Dương tận chín tiếng đồng hồ.
Cái thằng nhóc này điên rồi phải không, còn nữa, mì cà chua là của cô mà!
Cô hét lên một tiếng, chụp miếng pizza ở bên cạnh lên, ném vào đầu vào mặt Lục Kiêu Dương. Phát đầu tiên trúng, phát thứ hai anh né được.
Vốn dĩ phát ném thứ hai bị trượt với Tô Thâm Tuyết cũng không sao cả, nhưng cô lại nhìn thấy chân anh đang giẫm lên củ cải muối của cô. Cái tên nhóc này, chắc chắn là cố ý đây mà.
Tô Thâm Tuyết khẽ huýt sáo một tiếng.
Hà Tinh Tinh rời đi. Trước khi đi, để Nữ hoàng bệ hạ yên tâm, cô nói tám giờ tối sẽ tới đón Nữ hoàng. Lúc này tất cả mọi người trong cung điện đều tưởng rằng, sau khi từ nhà hát trở về, Nữ hoàng bệ hạ cảm thấy không được khỏe nên đã đi nghỉ sớm.
Cô vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sau lưng cô liền đóng sầm lại.
Hà Tinh Tinh liếc nhìn Tô Thâm Tuyết, gật đầu:
Đúng vậy, có thể.

Thư ký riêng của cô làm ra vẻ như không có gì là không thể.
Vậy nên, khi ảo thuật gia cần một khán giả xung phong cho tiết mục tiếp theo, Tô Thâm Tuyết đã giơ cao cả hai tay.
Vào lúc tâm trạng vui vẻ, Nữ hoàng cũng rất sẵn lòng đi dỗ dành người khác.
Cô vẫn mặt dày lẽo đẽo theo sau lưng anh, luôn miệng lải nhải,
Lục Kiêu Dương, cậu có biết tôi nhớ chiếc sofa ở nhà cậu đến mức nào không? Mà cậu đừng tưởng tôi chỉ nhớ mỗi chiếc sofa ở nhà cậu thôi đâu nhé.

Cô chỉ tay vào bộ dụng cụ pha trà,
Tôi cũng nhớ nó nữa
, tiếp sau đó là tủ lạnh, thảm trải sàn, và các dụng cụ bếp kỳ lạ. Cô chỉ từng thứ một, xoay tròn một vòng, không biết sao cuối cùng tay lại chỉ thẳng vào mặt Lục Kiêu Dương.

Không, không, không...
Lục Kiêu Dương xua tay,
Đàn ông mà bị phụ nữ khen là đáng yêu thì chẳng khác nào phụ nữ được đàn ông tán dương là ‘Thưa cô, trông cô thật cường tráng lực lưỡng’ cả đâu.



Nhưng mà, lúc nãy đúng là tôi thấy cậu rất dễ thương.
Cô giải thích cho anh hiểu,
Dáng vẻ ăn khoai tây chiên cũng dễ thương, mà chiếc áo phông màu hồng cũng dễ thương.


Câu này khiến bước chân Lục Kiêu Dương khựng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.