Chương 257: Tất cả kết thúc rồi (3)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1114 chữ
- 2022-02-06 12:42:49
Chương TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (3)
"Tô Thâm Tuyết! Bây giờ còn dễ thương nữa không?" Chàng trai trẻ đến từ Missisippi tỏ th8ái độ hằm hè như muốn quyết chiến.
Tận mắt chứng khiến chiếc áo phông màu hồng bị xé rách phũ phàng như vậy, Tô Th3âm Tuyết chợt nhận ra thằng nhóc này cũng nóng tính ra phết đấy chứ, hơn nữa, lúc tức lên cũng ghê gớm ra trò chứ đùa đâu9.
Được rồi, cô chọc phải ổ kiến lửa rồi.
Đưa cho Lục Kiêu Dương xem một số bình luận của các nhiếp ảnh gia về góc mặt của Nữ hoàng bệ hạ, từ góc độ hẹp đến ống kính rộng, cô lườm anh với ánh mắt xẹt tia lửa điện: "Nhưng mà không thể phủ nhận, dạo gần đây khi xuất hiện trước ống kính truyền thông trông Nữ hoàng vô cùng xinh đẹp."
Lục Kiêu Dương nhếch mép cười.
Nụ cười mỉm là nét đặc trưng của Nữ hoàng Thâm Tuyết, cánh truyền thông vẫn luôn gọi đó là "giấc mơ thuần khiết" với ánh mắt mơ màng.
Thời hạn chín tiếng đồng hồ mới chỉ trôi qua có ba giờ, cô cười rạng rỡ. Lục Kiêu Dương nói cô cười ngớ ngẩn quá. Anh ngơ thì có, cô không do dự, giẫm mạnh vào chân anh, cười toe toét hơn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ ngôi vị Nữ hoàng cô đi bộ sang đường bằng vạch kẻ đường. Chẳng có ai để ý đến cô. Thế này thật là tốt. Tô Thâm Tuyết đẩy mạnh chiếc kính râm trên sống mũi, những vạch kẻ đường đen trắng biến thành những phím đàn piano.
Vẫn quy tắc cũ, vừa đóng cửa vào nhà, họ sẽ phân chia đồ đạc ngay.
Đương nhiên, phần của Tô Thâm Tuyết sẽ nhiều hơn, còn chàng trai trẻ Missisippi đã từ bỏ phản kháng trong vô vọng.
Chia chác đồ đạc xong, là chuẩn bị cho bữa ăn
Hôm nay cô muốn được ở lại đây để dùng bữa tối. Chuẩn bị cho bữa ăn xong mà vẫn còn khá nhiều thời gian, cho nên Tô Thâm Tuyết bật chai bia ra.
Hai chai bia cụng vào nhau.
Còn năm tiếng nữa là tới tám giờ tối.
Năm tiếng đồng hồ cũng khá ổn. Bữa tối nay Lục Kiêu Dương đã đặt vịt nướng.
Vịt nướng quả là một sự tồn tại tuyệt vời.
Quả nhiên là bạn của cô.
"So với chuyện đó, tôi rất muốn biết gần đây Nữ hoàng bệ hạ đã uống thuốc giảm cân gì mà lại gầy đến mức này." Anh nói với giọng vô cùng xót xa, ngừng một chút, rồi lại hạ giọng nói tiếp, "Tôi đã rất bực về chuyện này. Nữ hoàng bệ hạ trên ti vi trông đã rất gầy rồi, ai mà biết được, người thật còn gầy hơn cả trên hình nữa."
Thì ra, lúc đầu chàng trai trẻ đến từ bang Missisippi tức giận đến sa sầm mặt mày là vì chuyện này.
Cô không đến đây để cãi nhau với Lục Kiêu Dương, cô muốn đến đây đ6ể tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.
Cô vươn vai duỗi lưng, chỉ tay vào đống đồ bị phá hỏng, hỏi Lục Kiêu Dương đị5nh đền cho cô thế nào đây?
"Không được thoái thác, tôi là Nữ hoàng bệ hạ đấy nhé." Cô không để anh có bất cứ cơ hội phản biện nào, lên tiếng chặn họng.
Họ lại cụng ly lần nữa.
Vì sự xinh đẹp của Nữ hoàng.
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi, bây giờ Người đã rất xinh đẹp rồi, đừng uống thuốc giảm cân nữa." Lục Kiêu Dương nghiêm nghị nói.
"Có tò mò muốn biết Thủ tướng và Nữ hoàng của đất nước này đã xảy ra chuyện gì không?"
Như những người trên khắp đường lớn ngõ nhỏ ngoài kia đều đang vểnh tai nghe ngóng, đợi chờ thông tin từng phút từng giờ, suy diễn câu chuyện theo phán đoán của riêng mình, rồi biên tập lại, và lan truyền khắp nơi.
"Không hề." Lục Kiêu Dương bình thản đáp.
Vừa ngân nga hát, Tô Thâm Tuyết vừa mở tủ lạnh, lấy ra một quả táo.
Tay cầm quả táo, cô liếc nhìn về phía phòng tranh đang khép hờ. Tô thâm Tuyết đứng trước tủ lạnh tần ngần một hồi, sau đó cô liền mở cửa bước vào nhà vệ sinh. Tô Thâm Tuyết ngắm nghía thật kỹ hình ảnh mình trong gương. Không biết có phải do uống bia hay không mà hai má cô đỏ ửng.
Cô đứng ngắm nhìn mình trong gương một lúc lâu với vẻ hoài nghi.
Cô chớp chớp mắt, ánh mắt mơ màng, "Như vậy mà còn không đẹp sao?"
Trong một thoáng.
"Đẹp."
Vì vậy, ngày hôm đó, Tô Thâm Tuyết mặc bộ đồ Lục Kiêu Dương mượn của hàng xóm, đi chợ ở gần đó. Khu chợ mà cô đến là một cửa hàng tiện lợi chỉ rộng khoảng một trăm mét vuông nhưng có tất cả mọi thứ. Cô còn được ăn bánh kếp và thịt vịt mới nướng nóng hổi vừa ra lò.
Ánh mặt trời chiếu rọi cả con đường, anh xách một chiếc túi lớn lỉnh cà lỉnh kỉnh đựng đầy đồ đạc mua sắm, còn cô ôm chai bia được ông chủ cửa hàng vịt nướng khuyến mãi.
Hai người nhìn nhau, đứng nghiêm túc chờ tín hiệu đèn giao thông.
"Được!" Cô cũng nghiêm nghị nhận lời.
Khi mặt trời mọc vào ngày mai, sẽ có người đến gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương, đưa đến một tấm vé rời khỏi Goran, và thông báo: Thưa anh, anh phải rời khỏi đây.
Tấm vé rời khỏi Goran đó, chỉ có thể nhận, không được từ chối. Đây là mệnh lệnh của Nữ hoàng bệ hạ.
"Lục Kiêu Dương thật vinh dự được dùng bữa tối với Nữ hoàng." Cô trịnh trọng tuyên bố.
Vừa nói xong, cặp kính to quá khổ rơi xuống.
"Tém tém lại đê." Lục Kiêu Dương liếc nhìn điệu bộ làm quá của cô.
Uống hết chai bia đầu tiên.
Hai người ngồi trên thảm, tư thế vắt tréo chân y hệt nhau.
Tô Thâm Tuyết hạ giọng hỏi Lục Kiêu Dương.
Lần thứ ba chạm ly với nhau.
Tô Thâm Tuyết đã nói với Lục Kiêu Dương: "Vẽ cho tôi một bức chân dung khỏa thân đi. Không phải vẽ Nữ hoàng của đất nước này, mà là cho người bạn có tên Tô Thâm Tuyết của cậu."
Cô lôi từ trong túi ra chiếc đồng hồ quả quýt có khắc tên viết tắt của mình.
Sau khi bà Joanna ra đi, chiếc đồng hồ này thuộc về Tô Thâm Tuyết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.