• 644

Chương 398: Mặt trái của mặt trăng (3)


Cô vừa bước về phía trước một bước, lại phát hiện tay mình đã trống trơn.

Utah Tụng Hương đứng sau lưng cô không hề nhúc nhích, vẻ 8mặt cũng rất lạnh nhạt.


Sao vậy?
Cô hỏi.
Vừa nghĩ đến đây, cô bỗng quay phắt đầu lại.
Có một người đàn ông đang lặng lẽ đứng ở bên kia đường, có lẽ vì đã nhìn quá lâu, ánh mắt chăm chú kia như dần ngưng tụ lại thành băng.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết như quên hết tất cả những chuyện cũ trước kia, mà giống như cô gái trẻ lần đầu biết yêu, vừa thấy người đã chọc giận mình kia, trong lòng lại khó nén cảm giác cáu kỉnh. Chỉ là, cô thật sự giận anh ư? Đúng vậy, vừa giận nhưng lại vừa vui, giận là biểu hiện trên mặt, vui là thầm giấu trong lòng. Cô lướt qua từng gương mặt, đi đến trước mặt anh, thật muốn cắn người này một phát, mà còn phải cắn thật mạnh mới thỏa, dù sao anh cũng bỏ cô lại đây đấy thôi.
Biết cô không có ý định mua gương, người bán hàng rong phẩy phẩy tay đuổi cô đi.
Utah Tụng Hương bỏ cô ở đây một mình, còn tên bán hàng rong này lại là tên quỷ thực dụng. Cô thật không hiểu vì sao mình vẫn còn ở đây, chẳng lẽ chờ Utah Tụng Hương quay lại tìm mình ư? Thôi vậy, cô sẽ ở đây đợi chừng nửa giờ nữa.
Rõ ràng là cô đánh giá mình quá cao rồi.
Trên con đường mòn trong rừng, Lục Kiêu Dương luôn bước vòng qua từng khóm hoa cỏ, khom lưng nhấc con ốc sên đang bò trên giày mình đặt lên bãi cỏ, bỏ hơn nửa ngày ròng đi theo sau một chú cún con bị thương lạc đường, mãi đến khi tin chắc nó đã gặp lại chủ nhân mới thôi.
Không, hoàn toàn vô dụng, dù Lục Kiêu Dương có làm nhiều điều hơn nữa cũng không được vận mệnh ưu ái thêm.
Từ lúc ra đời, đứa bé bị bỏ lại bên bờ sông Mississippi kia đã phải trải qua mọi khổ nạn của cuộc đời.
Cô thở phào nhẹ nhõm, quay về nơi Utah Tụng Hương dừng chân ban nãy, chỉ là… anh đâu mất rồi, rõ ràng cô đã bảo anh đứng đấy chờ cô kia mà.
Cô chắc rằng anh không chịu nghe lời cô mà bỏ đi một mình rồi, cô thật hận không thể giẫm nát mặt đường này. Trong túi xách của cô có đựng đôi khuyên tai hình dứa, cũng chính đôi khuyên tai này đã khiến cô thầm nảy ra một ý.
Từ khi bước vào khu vực này, cô đã loáng thoáng biết sẽ có chuyện xảy ra, chỉ là, cô không thể ngờ, người chủ động gây rối chuyện lại chính là mình.
Anh bình tĩnh nhìn cô, nhìn ra ngoài một lúc rồi đáp:
Em về trước đi.

Lại… Lại sao nữa thế?

Đừng lo, anh bảo đảm sẽ về khách sạn trước bình minh.
Anh giành nói trước, còn nói với cô đầy chắc chắn. 9
Nói rồi, anh hòa mình vào dòng người, không hề quay đầu lại.
Nơi đây vốn là nơi xứ lạ quê người, anh không lo cô sẽ hoảng sợ à? Tên vô lại! Hư hỏng!
Có người chạm khẽ vào cô, rất nhẹ, rất nhẹ.
Bàn tay đang nắm chặt không cách nào buông ra, sự ủy mị không ngừng lan tỏa trong lòng cô. Cô cụp mắt, bước chân cũng không còn vội như trước, chỉ khoác tay anh nói:
Tụng Hương, chúng ta đi đi.

Xuôi theo dòng người, khi đi ngang qua một con đường không quá đông đúc, Tô Thâm Tuyết ngỏ lời xin lỗi vì những hành động nông nổi trẻ con của mình mấy ngày qua.
Nói xin lỗi xong, cô lại kể vài chuyện, rằng buổi chiều cô đã ngồi rơi nước mắt ở vườn hoa, có lẽ là vì ánh nắng quá ấm áp, hoa nở quá tươi đẹp, bầu trời quá trong xanh, mà cô lại đang ở phương xa.
Đây đều là những thứ Lục Kiêu Dương yêu thương, Lục Kiêu Dương có tư cách được tận hưởng những thứ này hơn bất cứ ai khác, không phải sao?
Người này đi nhanh thật, chỉ trong chớp mắt đã lẩn khuất tron6g đám đông rồi.
Vậy mà không biết vì sao, dù trên đường nhiều người như thế, có người tụm năm tụm ba, có người có đôi có cặp, cũng5 không ít người đi một mình, không ngừng qua lại như mắc cửi, hội tụ thành biển người, nhưng ánh nhìn của cô chỉ có thể tập trung vào bóng dáng anh mà thôi.
Trên đường có biết bao người lẻ bóng mỏi mệt, nhưng cô lại chỉ nhìn thấy sự cô độc đang bao trùm cả người anh.

Anh đứng đây chờ em.
Cô để lại một câu rồi lại quay ngược vào biển người, chạy sang bên kia đường. Cô phải tốn biết bao công sức mới có thể thuyết phục mấy người kia, cam đoan thêm lần nữa rằng mình sẽ mở hệ thống định vị trên điện thoại, hứa hẹn năm lần bảy lượt sẽ không gây chuyện, một giờ sau sẽ trở về. Không chỉ thế, cô còn phải nhấn mạnh rằng, kỹ năng tự vệ của Utah Tụng Hương đủ để bảo đảm an toàn của cả hai, còn để cho Thư ký riêng của cô theo sau nữa mới xong.
Chờ đến khi chiếc xe kia chạy càng lúc càng xa, Tô Thâm Tuyết mới đưa mắt ra hiệu cho Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh chần chừ ít nhất ba mươi giây, sau đó mới làm theo lời Tô Thâm Tuyết bảo.
Thế nhưng, cả đời Lục Kiêu Dương chưa bao giờ có hai chữ
căm hận
.
Nếu là cô, có lẽ cô đã căm hận thế giới này rồi.

Thế giới này không hề nhiệt tình, không hề thân thiết, đặc biệt là đối với những người tử tế.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên lồng ngực anh,
Cho nên, em rất tức giận, mấy ngày vừa qua, em vẫn luôn tức giận với thế giới này.

Sự cô độc ấy khiến mắt cô nóng lên.
Cô giậm chân, chạy nhanh về phía anh.
Cô phải tốn rất nhiều sức mới có thể kịp kéo lấy tay anh.
Lúc ấy… Lúc ấy… Lúc Utah Tụng Hương đứng hút thuốc trong nhà vệ sinh, cô… đã có ý đó rồi.
Quả nhiên, hai mươi tuổi và ba mươi tuổi vẫn có sự khác biệt.
Chết tiệt! Cô thở phì phò tìm khuyên tai, còn cố ý tìm một quầy bán gương để soi rồi run run đeo khuyên lên tai mình.

Mỗi lần gọi tên Lục Kiêu Dương trong mơ cũng là bởi vì tức giận thế giới này ư?
Anh hỏi.

Vấn đề này đúng là làm khó cô rồi.

Cũng như hương vị của kem tươi lưu lại trên đầu lưỡi, đó là một cảm xúc tiếc nuối lưu luyến không hề liên quan đến tình yêu.

Khó khăn lắm, trong cuộc đời Tô Thâm Tuyết mới xuất hiện một người như thế, vừa giống như người bạn lâu năm, vừa như anh trai, vừa như em trai, vừa như lý tưởng, chỉ không giống người yêu.

Trong đêm tuyết rơi đầy ấy, hai người đã trao nhau nụ hôn như những đôi yêu nhau thật sự. Khi bốn cánh môi chạm vào nhau, họ như quay trở lại thuở ấu thơ bé dại, trong lúc nếm từng miếng kẹo bông vẫn không quên lén lút ngắm nhìn chú cún con bên cạnh.

Đương nhiên, cô không định kể những chuyện này cho Utah Tụng Hương nghe, bởi dù sao cũng là hôn môi cơ mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.