• 1,241

Chương 399: Mặt trái của mặt trăng (3)


Nhưng cô nói đúng sự thật mà.


Lúc cô giáo đi xa, em cũng từng gọi tên cô giáo trong mơ như thế đấy.
Cô lại ấp úng giải thích.
Hai người lại rẽ vào con hẻm ít người hơn, yên tĩnh hơn.

Tô Thâm Tuyết không khoác lên cánh tay anh nữa, không phải là không 3muốn, mà do dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Utah Tụng Hương.
Cô chỉ mím chặt môi, không nói dù chỉ nửa chữ.
Có người đứng ra bảo có thể đưa cô đi, còn quan sát cô thật kỹ, hỏi thăm xem có phải cô có quen biết với người chết không.
Không! Không quen biết! Cô lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ như thể nếu người kia còn dám đoán
cô quen biết với người chết
thêm lần nữa thôi, cô nhất định sẽ liều mạng với anh ta.
Chạy như ma đuổi, không hiểu sao Tô Thâm Tuyết lại nhớ đến bộ đồ ăn bị vỡ nát ở khách sạn. Nghe nói, trên đời này, có vài chuyện sẽ có điềm báo trước khi xảy ra, mà câu nói cuối cùng của Utah Tụng Hương lại đầy vẻ đoạn tuyệt đến thế. Bước chân cô ảo đảo, hướng về nơi có ánh sáng, cô quả thật đã bị bóng tối mịt mờ đè nặng đến không thể thở nổi, chỉ có thể tìm nơi có ánh sáng rồi thở đều từng hơi.
Vất vả lắm cô mới có thể thoát khỏi nơi bị bóng đêm che phủ kia, khi đầu ngón tay cô vừa chạm phải nơi có ánh sáng, có mấy người hùng hùng hổ hổ từ phía đối diện bước đến.
Giọng nói của mấy người này quá to, cô có muốn không nghe cũng khó, hơn nữa, ngôn ngữ mà họ dùng chính là tiếng Bồ Đào Nha mà cô có thể nghe hiểu. Đám người này cáu kỉnh oán trách mình xui xẻo, mấy giờ trước nhận được thông báo của khu dân cư, vì vài nguyên nhân, tối nay, mỗi con đường của khu dân cư đều phải đề cao cảnh giác, ngăn chặn tất cả các hoạt động đánh nhau gây chuyện. Ấy thế mà, trong thời điểm mấu chốt này, một sự kiện liên quan đến mạng người lại xảy ra. Mới ban nãy thôi, một băng đua xe đã đâm chết người, mà theo lời của người đứng đầu băng đua xe ấy, người kia lao ra trước xe của anh ta cứ như không muốn sống nữa. Mấy người họ không thể ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện, bánh xe cán thẳng qua người kia, người đó lập tức tắt thở. Người chết là một người đàn ông châu Á chừng ba mươi tuổi, mặc áo khoác sẫm màu. Những thông tin này lọt vào tai Tô Thâm Tuyết vô cùng rõ ràng, không những thế, cô còn đứng chắn trước mặt đám người kia với vẻ cố chấp.

Utah Tụng Hương, tên khốn khiếp nhà anh dám nhìn người phụ nữ khác! Utah Tụng Hương khốn kiếp dám ôm người phụ nữ khác! Utah Tụng Hương, đồ khốn kiếp kia anh đang làm trò gì thế? Anh dám kéo tay người phụ nữ khác trước mặt em sao? Utah Tụng Hương, lúc trong phòng vệ sinh anh có chạm vào người đàn bà kia chưa? Nói xong những lời này, chai rượu trên tay em sẽ đồng thời đập vỡ đầu Utah Tụng Hương, nhưng mọi chuyện chỉ thế là xong sao? Không hề! Em còn dùng móng tay cào rách mặt Utah Tụng Hương! Sao tên Utah Tụng Hương khốn kiếp này lại dám… Tô Thâm Tuyết, em còn có thể làm những điều này không?

Câu
Tô Thâm Tuyết, em còn có thể làm những điều này không?
khiến trái tim cô đau nhói.
Anh đứng nơi ngã tư đường, trước mặt là cô, sau lưng là cuối phố, từng ánh đèn neon vắt ngang qua ngõ nhỏ chiếu xuyên qua người anh. Anh đứng đó không nhúc nhích.

Em tin không? Tô Thâm Tuyết, nếu lúc đó em dùng chai rượu đập vỡ đầu anh, cào mặt anh rướm máu, anh vẫn sẽ ngu ngốc hôn lên đầu ngón chân em, không ngừng gọi em ‘Thâm Tuyết yêu dấu của anh’.
Utah Tụng Hương nói rất nhẹ nhàng.
Đúng vậy, rất nhẹ nhàng.
Cô giáo ơi, đó chính là Tụng Hương, là con trai trưởng nhà Utah đã cùng làm bạn với em qua biết bao năm tháng.

Em nghĩ câu nói này có đúng không?
Anh hỏi cô.
Tô Thâm Tuyết không đáp.
Không một ai muốn nhắc đến cái chết ngay giữa đêm khuya thế này, không phải sao?
Sao em lại không đau lòng cơ chứ?
Tên ngốc này, đầu bị đập đến chảy máu còn vui mừng cái gì chứ.
Thế là, cô muốn nói cho anh biết, sao cô lại không ghen tỵ chứ? Cô không lừa anh, đúng vậy, đúng vậy, ghen tỵ, cô ghen tỵ vì cô gái kia còn xinh đẹp gợi cảm hơn cả cô, còn có… còn có…

Nếu đã là vậy, anh tình nguyện mình chính là bên khiến đối thủ đánh mất tư cách kia.
Từng chữ trong câu nói cuối cùng của Utah Tụng Hương không ngừng vang vọng bên tai Tô Thâm Tuyết.
Anh nói gì thế? Cô đi về phía trước mấy bước, rồi lại dừng lại, lặp đi lặp lại mấy lần, không hiểu sao lại chợt cảm thấy lạnh run, không rõ là vì gió đêm hay là vì con phố dài không một bóng người.
Cô men theo hướng mà anh vừa rời đi, sau gần trăm bước, bước chân của cô càng lúc càng nhanh.
Nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh, lẽ 5ra khi máy bay vừa đáp xuống sân bay thành phố Goose, cô đã phải kết thúc mối quan hệ giằng co khiến bao người phải lo lắng này mới phải. Nghĩ đến đây, cô lại mặt dày mày dạn hỏi anh:
Tụng Hương, khuyên tai em đeo đẹp không?
Hỏi rồi, cô còn vờ vịt xoay xoay mấy cái.
Anh cất tiếng cười nhạt, thản nhiên hỏi:
Tô Thâm Tuyết, bây giờ ngay cả ghen tỵ em cũng không cảm thấy nữa ư?

Nghe thấy thế, cô không khỏi ngẩn người.
Bọn họ hỏi cô sao lại chặn đường?
Cô bảo muốn họ đưa cô đến chỗ xảy ra tai nạn.
Họ lại hỏi tại sao cô muốn đến đó?
Nghĩ đến đây, cô lại cúi đầu.
Utah Tụng Hương đi rồi.
Trước khi đi, anh còn hỏi cô một câu: Có người từng nói rằng, nếu một bên chết đi thì bên còn lại sẽ mãi mãi mất đi tư cách cạnh tranh, bởi cái chết chính là vĩnh hằng.
Vì dáng người đứng yên kia mà bầu không khí xung quanh như trở nên ngột ngạt đến nỗi gió thổi không lọt, khiến người ta như đang bị nhốt trong một chiếc lồng hấp.

Tô Thâm Tuyết, em còn có thể làm những chuyện này không?
Sao con trai trưởng nhà Utah lại hỏi cô một câu hỏi ngốc nghếch như thế?
Cô là một Nữ hoàng, chẳng lẽ khi nhìn thấy chồng trước của mình ôm người con gái khác, Nữ hoàng lại phải lấy chai rượu đập vào đầu anh sao? Hơn nữa, chồng trước của cô còn là một Thủ tướng, hành động như thế của một Nữ hoàng và một Thủ tướng sẽ khiến cả thế giới phải chê cười.
Dần dà, khoảng cách của hai người càng lúc càng xa, bất kể bước chân cô9 có nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp anh được.
Đến khi đã hoàn toàn đuối sức, cô mới dừng bước, gọi một tiếng:
Tụng Hương.
6
Trên con phố dài, ngoài rác rưởi hai bên đường cũng chỉ còn lại hai người họ mà thôi.

Cô này, hay là cô đến bệnh viện trước đi, trông cô có vẻ vô cùng không ổn đấy.
Người kia lại nói thêm.

Nghe đến đây thôi, trước mắt Tô Thâm Tuyết đã hoàn toàn trở nên mơ hồ.

Hiện trường tai nạn cách đó không xa, đi qua một con đường, lại qua một công viên, ra khỏi công viên là một đường đua xe, sát đường đua chính là đường cái. Đưa mắt nhìn ra xa sẽ thấy có mấy người đang đứng đó như cọc gỗ, ai nấy đều nhìn về cùng một phía, nơi đó được bao vây bởi tận ba lớp người, trông không khác gì tường thành bằng người hình bầu dục.

Cô đi theo người kia về phía tường thành bằng người kia, bên tai thỉnh thoảng vang lên giọng nói, trong đó có một giọng đặc biệt rõ ràng, nói rõ tất cả mọi chuyện mà anh ta đã chứng kiến, còn nói người đã xông ra trước xe máy kia quả thật không muốn sống nữa.

Tai cô ù đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.