• 508

Chương 111: TỬ KHÍ


Ố!

Cứ ngỡ đối phương sẽ đưa ra lý luận gì đó, nhưng không ngờ lại là một câu này, đan sư Trần Tiêu nghe mà tức đến suýt ói máu.
8
Ta chỉ ăn không ngon, ngủ không yên mà thôi, sao ngươi dám bảo ta sắp chết? Ngươi mới sắp chết, cả nhà người đều sắp chết…
Luyện Đan Sư ngày nào cũng tiếp xúc với đan dược, về mảng chẩn bệnh, tuy không bằng Y Sư, nhưng cũng chẳng kém cạnh gì nhiều.

Ông nói không sai, sức khỏe của ông đích xác là không có vấn đề gì!
Trương Huyền đáp rất hờ hững.

Không có vấn đề gì, vậy mà ngươi lại rủa người ta như thế hả?


Đáng ghét, ăn nói lung tung!


Chết rồi?

Vị Luyện Đan Sư này lập tức ngớ ra, vội vàng bước đến mở cửa lồng, nhấc con thú thử đan kia lên, ngay lập tức, hai con ngươi của ông ta liền co lại:
Chuyện này… chuyện này… sao vậy được chứ?
.
Vừa rồi tên Trương Huyền này đã chém rằng, nếu ăn viên Tĩnh Tâm Đan này thì sẽ kích động tâm ma này nọ. Bây giờ dược hiệu đã phát huy, chẳng có gì khác thường xảy ra, để xem hắn trả lời thế nào.

Đợi một lát nữa hẵng nói!


Giờ được rồi đấy!

Trương Huyền nói.

Chuyện này… chuyện này…

Đan sư Trần Tiêu lập tức biến sắc mặt, lùi lại mấy bước liền, ánh mắt thì toát ra vẻ bàng hoàng tột độ:
Không thể nào… ta luyện theo trình tự một cách nghiêm chỉnh, chẳng phạm sai lầm nào. Dù không thể thành đan thì cũng đâu đến nỗi biến thành độc dược chứ. Sao lại giết chết thú thử đan được…


Tĩnh Tâm Đan chỉ có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, sao lại giết chết thú thử đan được?


Thú thử đan thường được sử dụng để thử đan dược, các đan dược thông thường không thể nào giết chết nó, chuyện này… là sao đây?

Thấy hắn vẫn bình tĩnh và tự tin như thế, đan sư Trần Tiêu chẳng hiểu sao lại cảm thấy nổi hết da gà, cả người ớn lạnh. Ông ta đang định gặng hỏi thì trông thấy Trương Huyền đã xua xua tay:
Nếu đã không tin thì thôi vậy, bây giờ bàn về đan dược trước!

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tĩnh Tâm Đan mà đan sư Trần Tiêu vừa luyện xong.

Chúng ta đến để biện đan, không phải đến để nghe ngươi trù ẻo đan sư Trần Tiêu!


Nhóm của Âu Dương Thành đều không khỏi lấy làm khó hiểu nhìn qua Trương Huyền.

Ha ha!

Hắn có thể nhìn ra viên Tĩnh Tâm Đan này có vấn đề, cũng biết trước rằng thú thử đan sẽ chết. Nếu hỏi ai là người có thể giải thích chuyện này, chẳng phải hắn thì còn ai vào đây nữa?

Tôi đã nói ra được khuyết điểm, xem như đã qua ải rồi, không lẽ tôi nhất định phải giải thích sao?


Đùa gì đó, đừng có ở đó mà lòe thiên hạ!

Tất cả đều không tin.
Vị Luyện Đan Sư này chất vấn.
Những người còn lại cũng đồng loạt quay qua nhìn Trương Huyền.
Âu Dương Thành không nhịn được, mở miệng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của ông ấy, tất cả mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Trương Huyền.

Không tin thì có thể thí nghiệm mà! Ở đây vẫn còn thú thử đan!
Trương Huyền chỉ tay về phía lồng thú.
Trong lồng, ngoài hai con vẫn đang trình diễn màn 18+ ra, vẫn còn đến mấy con nữa đang nằm yên ở một góc.

Lão phu trở thành Luyện Đan Sư đã nhiều năm n6ay, tuy chưa tiến thêm được bước nào nữa, nhưng tự nhận cũng khá là hiển hách, việc học hành cũng chưa từng ngơi nghỉ! Dẫu có bất tài, ít n5hất ta cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của mình như thế nào. Chẳng qua là do gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện rắc rối nên lo nghĩ hơi quá mà thôi, còn thân thể thì chẳng có gì dị thường hết. Tại sao cậu lại bảo ta sắp chết?

Đan sư Trần Tiêu khoát tay quát lên.
Trương Huyền chẳng chút bận tâm đến những lời quát tháo của các Luyện Đan Sư, vừa cười mỉm vừa nói,
Ai dám bảo sức khỏe ổn thì chẳng chết người?
.

Ý cậu là sao?

Khôn3g chỉ ông ấy, những người khác nghe mà cũng sôi máu.
Đan sư Trần Tiêu đức cao vọng trọng, lâu nay rất được mọi người tôn kính. Thằn9g nhãi này vừa mở miệng ra đã trù ẻo ông ấy. Ngươi có giỏi thì chém ác thêm nữa vào!
Thú thử đan uống Tĩnh Tâm Đan vào… chết ngay?
Nếu đưa cho người tu luyện uống, chẳng phải cũng về chầu tổ tiên ngay sao?

Thử thì thử!

Một vị Luyện Đan Sư nhất quyết không tin tà quỷ, lấy một viên Tĩnh Tâm Đan nhét vào miệng một con thú thử đan.

Không chạy loạn, rất im lặng, cũng không có nghĩa đó là do tác dụng của Tĩnh Tâm Đan, mà có thể có nghĩa là… nó đã chết rồi!

Trương Huyền thờ ơ đáp.
Mạnh Nham khi chế luyện Tĩnh Tâm Đan, vì vừa mới giết tiểu thiếp nên sát khí cuộn trào trong cơ thể, khó kiềm chế được mình. Còn đan sư Trần Tiêu thì tâm bình khí hòa, tâm cảnh hòa hợp với Tĩnh Tâm Đan, sao lại có thể kích động tâm ma được?
Dù ngươi có muốn lòe người, cũng phải tìm lý do nào đó nghe hợp lý hơn đi chứ?

Đan sư Trần Tiêu, tâm cảnh bình lặng, tính tình trầm tĩnh, thủ pháp luyện đan đã thuần thục đến mức lư hỏa thuần thanh(1), nếu tôi cứ bảo vẫn có khuyết điểm thì các vị chắc chắn sẽ phản đối, mà bắt nghiệm chứng tới lui hoài thì phiền phức quá!
Trương Huyền vừa cười vừa nói,
Đã vậy thì tôi sẽ chẳng nói nhiều về thủ pháp, mà chỉ về viên đan dược này. Đây là Tĩnh Tâm Đan, cũng giống như Tĩnh Tâm Đan do đan sư Mạnh Nham luyện thành, người tu luyện uống vào, chẳng những không bình tĩnh được mà còn sẽ bị kích thích tâm ma, chết – còn nhanh hơn!
.
(1)Lư hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất. Vào thời khắc đạo sĩ luyện đan thành công, lửa sẽ có màu xanh, ý chỉ kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến mức thành công tột đỉnh.
Con thú thử đan trong tay ông ta đúng là đã tắt thở, thân thể cũng đã bắt đầu lạnh dần.
Mới được bao lâu?
Chừng mười phút mà xác đã lạnh, chứng tỏ nuốt đan dược này vào, chẳng mấy chốc nó đã tắt thở rồi!

Chết thật rồi?

Nghe thấy hắn thừa nhận là sức khỏe của đan sư Trần Tiêu vẫn ổn, mọi người đều tức tối quát um lên.
Nếu sức khỏe ông ấy có vấn đề mà ngươi nói như thế thì còn chấp nhận được, đằng này lại chẳng sao cả, rốt cuộc ngươi chém cái gì?

Được rồi?

Vị Luyện Đan Sư này không khỏi chau mày:
Vậy là sao? Con thú thử đan này rõ ràng chẳng hề phát rồ, cũng chẳng chạy nhảy lung tung, vẫn chỉ nằm im phăng phắc, ngươi bảo mọi người xem cái gì?
.
Trương Huyền cũng chẳng giải thích, chỉ ngồi ung dung trên ghế.
Đợi được khoảng mười phút, con thú thử đan đó vẫn nằm yên bất động, vị Luyện Đan Sư này cũng đã kiên nhẫn hết nổi:
Thế nào? Vẫn chưa cử động, chứng tỏ Tĩnh Tâm Đan có tác dụng rất rõ ràng. Ngươi cứ bảo mọi người đợi mãi, chẳng lẽ ngươi cố tình kéo dài thời gian!
.
Trương Huyền không đáp lời Âu Dương Thành, mà quay qua hỏi đan sư Trần Tiêu.
Hắn nhìn ra đan dược có vấn đề, đồng thời đã chứng minh thành công, chứng tỏ nhãn lực của mình. Trong trận đấu với đan sư Trần Tiêu này, có thể coi là hắn đã thắng rồi.

Cái gì?


Ta đã xem toàn bộ quá trình luyện đan của đan sư Trần Tiêu, chẳng có bất kỳ một sai sót nào, thậm chí còn đạt đến cảnh giới Hoàn Mỹ, sao có thể kích thích tâm ma được?

Sau khi nuốt Tĩnh Tâm Đan, con này không hề rạo rực bất an, cũng chẳng túm lấy con thú thử đan khác mà cưỡng bức, nó chỉ nằm yên bất động trong góc lồng.

Thế nào? Tĩnh Tâm Đan khiến tâm cảnh người ta bình lặng. Con thú thử đan này nằm yên bất động, chứng tỏ thuốc đã phát huy tác dụng, ngươi còn gì để nói nữa không?

Đan dược do Luyện Đan Sư luyện thành lại giết chết người ta, đây là tội danh rất nặng. Ông ấy làm Luyện Đan Sư suốt một đời, chưa từng gặp phải chuyện này. Sao đến tuổi xế chiều, lại hủy sạch danh tiếng thế này?

Trương Huyền, chuyện này… rốt cuộc là thế nào thế?

… …
Mọi người đều tá hỏa.

Nếu cậu có thể giải thích rõ ràng thì ta chấp nhận chịu thua!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.