Chương 127: DANH SÁCH ĐỐI CHIẾN ĐÃ RA LÒ
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 1731 chữ
- 2022-02-04 04:40:19
Nếu người khác mà biết được suy nghĩ này của hắn, chắc sẽ bóp cổ cho hắn chết luôn.
Làm màu mà cũng mệt? Sao ngươi không đi chết luôn đi…
Sau khi Tôn Cường rời đi, Trương Huyền cũng chẳng nán lại phủ đệ quá lâu, khi về đến phòng kí túc thì trời đã tối đen.
Hôm nay lên lớp 3xong là hắn đi tham giao khảo hạch biện đan ngay, sau đó lại phải đi kiếm chỗ ở, làm màu đủ kiểu, thật đúng là mệt xác.
Trò biết cái tên Bạch Siêu này, trò khảo hạch nhập học đứng vị trí thứ 93, còn Bạch Siêu này đứng 90. Tuy chênh lệch đôi bên không lớn, nhưng tay Bạch Siêu này giỏi về quyền pháp, tu vi cũng cao hơn trò một cấp nhỏ. Nếu đơn độc đối chiến, hai người như trò cũng không phải đối thủ của cậu ta. Còn lý do cậu ta có thứ bậc tương đương là do phần lý thuyết quá kém.
Lưu Dương lại chỉ tay qua một cái tên khác,
Còn cái tên Đỗ Lỗi, chuyên về cước công. Vương Dĩnh xếp hạng 67, hắn xếp hạng 69. Nhìn vào thì kém hơn một chút, nhưng trên thực tế thì tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, ra tay tàn độc. Nếu đơn độc đối chiến, Vương Dĩnh chắc cũng không đấu lại nổi.
Đích xác là trò đánh không lại hắn.
Chuyện này là sao?
Trương Huyền ngạc nhiên nhìn qua thầy giáo đã đưa danh sách đến.
À, Mạc Hiểu, Bạch Siêu và Đỗ Lỗi đều đã rút khỏi lớp của giáo viên cũ vào hôm qua, rồi chuyển qua bái thầy Lục Tầm rồi.
Giáo viên này giải thích,
Danh sách đã được đưa tận tay, nhiệm vụ của tôi đã xong, cáo từ!
.
Dùng kiểu người này đối phó với thằng nhãi chuyên về phòng ngự như Viên Đào, tuyệt đối là lựa chọn thích hợp nhất.
Mịa nó!
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ, Lục Tầm nhiều học trò ưu tú như thế nhưng chỉ chọn lấy những người có thứ hạng tầm tầm bậc trung, để đảm bảo công bằng, liêm chính. Nhưng trên thực tế, gã ta đã âm thầm tìm ra những người có thể khắc chế hết đám học trò của mình.
Được!
Nhận lấy danh sách, Trương Huyền cúi mặt xem qua một lượt, sắc mặt lập tức có hơi quái dị.
Vốn cứ ngỡ đối phương có nhiều học viên ưu tú như thế, chắc chắn sẽ chọn ra những học viện nằm tốp đầu trong kỳ khảo hạch nhập học. Nào ngờ trong năm người mà anh ta phái ra tỉ thí, ngoại trừ người học trò sau cùng có thực lực chênh lệch khá lớn với Viên Đào (chủ yếu là do đối phương không có học trò nào có thứ bậc kém như Viên Đào) ra, những người còn lại đều chênh lệch không quá lớn.
Người đầu tiên là kẻ trước đó đã từng đến đây – Chu Hồng, những người còn lại đều có thứ hạng không chênh lệch mấy với đám Vương Dĩnh, Trịnh Dương, Lưu Dương…
Chết tiệt! Đây là muốn giẫm lên mặt mũi của ông đây rồi!
Trương Huyền vô cùng tức giận.
Nếu là trước đây, đối phương cố tình làm nhục, tuy hắn cũng có ấm ức nhưng chưa đến mức giận dữ. Dẫu sao hắn cũng là một công dân kiểu mẫu ở trái đất, trong đời sống hiện thực ngày nào mà chả bị làm nhục? Đã chai lì từ lâu rồi!
Nói xong thầy ấy chẳng nói gì thêm, lập tức quay người đi ra.
Đều chuyển qua làm học trò thầy Lục Tầm?
Nghe thấy lời này, đâu lý nào mà Trương Huyền vẫn chưa hiểu ra sự tình.
Nói thật lòng, tay Lục Tầm này cũng mắc dạy thật.
Vốn cứ ngỡ hắn ta phái ra những học trò có thực lực chênh lệch không quá lớn với học trò mình là để đảm bảo công bằng. Nhưng trên thực tế, hắn đã sớm bỏ công đầu tư, nghiên cứu tường tận mấy đứa học trò của mình.
Chu Hồng xếp hạng 4, Triệu Nhã xếp hạng 7, hai người chênh lệch không nhiều, nhưng xét về thực lực chân chính thì trước đó cũng đã chứng kiến rồi. Nếu mình không ngấm ngầm chỉ điểm vị trí mệnh môn của Chu Hồng, dẫu có hai Triệu Nhã cũng đánh không lại.
Chân Vương Dĩnh từng bị thương, đối phương chắc chắn đã điều tra rõ ràng từ lâu, nên đã đưa ra một Đỗ Lỗi với cước công có tốc độ cực nhanh. Nếu chân của ngươi vốn đã không nhanh nhẹn, vậy làm sao theo kịp được người có tốc độ chớp nhoáng? Như thế chẳng phải chỉ còn nước, đứng im chịu đòn sao?
Vốn dĩ hắn định tiếp9 tục nghiên cứu nội dung tiếp theo của cảnh giới Tịch Huyệt, ai dè vừa ngả lưng xuống giường là ngủ như chết luôn. Lúc thức giấc thì trời đã sáng ch6oang rồi.
Trở lại lớp học, hắn thấy mấy đứa học trò đều đã đến từ sớm.
Sau khi quan sát từng đứa một, hắn không khỏi gật gù hài lòng5.
Sư Giả Bình Trắc, có thể từ chối, nhưng một khi đã nhận lời, đối phương có thể phái ra bất kỳ học trò nào của mình để tỉ thí. Theo lẽ thường, dẫu Lục Tầm có phái ra 5 học trò thuộc tốp 10 của kỳ khảo hạch nhập học, thì cũng không bị xem là phạm quy. Trương Huyền cũng luôn chuẩn bị cho tình huống này. Nào ngờ, thằng cha ấy lại đưa ra đội hình như vậy, khiến hắn thấy khá bất ngờ.
Ủa? Mạc Hiểu, thằng nhóc này chẳng phải là…
Đọc một lượt, một cái tên quen thuộc đã dập vào mắt hắn, đang ngờ ngợ thì nghe thấy giọng của Lưu Dương vang lên.
Trịnh Dương giỏi thương pháp, liền phái ra một Mạc Hiểu với thương pháp cao hơn một bậc. Lưu Dương lén luyện võ công khiến kinh mạch ở tay phải bị thương, đối phương lại phái ra một Bạch Siêu với quyền pháp hung mãnh…
Còn người được dùng để đối phó với Viên Đào là Khổng Kiệt, một cái tên nghe khá xa lạ, xếp hạng trên 300, có điều, qua giới thiệu của Lưu Dương thì hắn đã hiểu ra ngay.
Thằng ranh này võ nghệ thì dở tệ, nhưng lực công kích lại siêu mạnh, thuộc trường phái tấn công vũ bão.
Cậu ta cũng đang xem danh sách, dĩ nhiên đã nhận ra điểm khác thường.
Thưa thầy Trương, thứ hạng của những học viên trong danh sách này, tuy đều tương đương với tụi trò, nhưng khi giao đấu thực tế, tụi trò hoàn toàn không phải là đối thủ của mấy người này. Chuyện này có hơi quái lạ…
Hử?
Trương Huyền ngạc nhiên nhìn qua,
Trò đã nhận ra được gì?
.
Mấy đứa học trò này hình như cũng biết được tính quan trọng của cuộc thi So Đấu Tân Sinh, cho nên đều tu luyện cực kỳ khắc khổ. Tuy chỉ mới có một ngày không gặp, nhưng ai nấy cũng đều tiến bộ không ít.
Chỉ điểm riêng lẻ cho từng học trò xong xuôi, Trương Huyền lại giảng giải một số vấn đề mà học trò chưa hiểu. Lúc hắn định cho tan học thì trông thấy một người đẩy cửa bước vào.
Thầy Trương, thầy Lục Tầm muốn tiến hành ‘Sư Giả Bình Trắc’ với thầy, đây là danh sách học sinh của thầy ấy sẽ tỉ thí với học sinh của thầy!
Lần trước Lục Tầm sai Chu Hồng đến đưa chiến thư, chắc là thằng nhãi đó bị đám Viên Đào đánh một trận sợ phát khiếp rồi, nên lần này đã để một giáo viên đến.
Số lượng học sinh của mỗi giáo viên không đồng đều nhau, đặc biệt là một nhà giáo ưu tú như Lục Tầm, học trò lên đến mấy trăm người. Nếu tung ra toàn bộ để tỉ thí với Trương Huyền thì không được công bằng, cho nên trong Sư Giả Bình Trắc, hai bên sẽ chọn ra những học trò tiêu biểu để tiến hành tỉ thí.
Trương Huyền cũng chỉ có 5 học trò, nên chẳng cần chọn lựa, đối phương chỉ cần chọn ra năm người đối ứng là đủ rồi.
Mặt Vương Dĩnh đỏ gay, gật đầu thừa nhận.
Mạc Hiểu là bạn của trò, trò chưa bao giờ thắng được cậu ấy.
Trịnh Dương cũng đã lên tiếng,
Có điều… chẳng phải Mạc Hiểu đã bái thầy Vương Siêu rồi sao? Trò với cậu ta báo danh cùng một lúc, nhưng trò không thể vượt qua khảo hạch…
.
Không chỉ có mỗi cậu ta đâu, tay Bạch Siêu này, lúc nhập học cũng đã bái thầy Hồng Huân, trò nhớ rõ ràng mà, còn tay Đỗ Lỗi này thì bái thầy Chu Hồng.
Vì mục đích ấy, gã ta còn không tiếc giật lấy học trò từ tay giáo viên khác.
Chiếu theo quá trình tu luyện thông thường, học trò của mình có tiến bộ nhanh chóng, chắc chắn học trò của đối phương cũng chẳng vừa gì. Nửa tháng sau mà muốn thắng được đối phương, gần như là điều không tưởng!
Dù sao năm đứa học trò của mình, hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề, lại còn không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Còn bây giờ, đối phương giẫm đạp lên mặt mũi mình, âm mưu dựa vào đó, thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, tạo ra tiếng tăm vang dội hơn. Như vậy thì không được!
Ông đây không phải bậc tam cấp mà ngươi muốn giẫm thì giẫm, cũng không phải hạt dưa để mày muốn cắn thì cắn!
Phải chơi tới bến thôi, trong 10 ngày, ta nhất định phải kiếm được hơn 2000 vạn, mua thuốc về đây!
Siết chặt nắm đấm, sắc mặt Trương Huyền đanh lại.
Từ khi xuyên không qua thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn thấy tức giận đến thế.
Muốn vả mặt ông à, cùng lắm thì ông đây nhịn. Nhưng nếu ngươi muốn giẫm lên mặt của ông để trèo lên trời (ý chỉ thăng quan tiến chức, kiếm chác tiếng tăm)?
Không có cửa đâu!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.