• 508

Chương 128: CHẲNG CÓ AI ĐẾN


Dặn dò các học trò cố gắng tu luyện theo công pháp được mình truyền thụ bởi có lẽ hắn sẽ vắng mặt vài ngày. Sau đó Trương Huyền liền rời khỏi họ8c viện.

Hắn chui vào một con hẻm vắng người, khi trở ra, hắn đã biến thành danh sư Dương Huyền.
Bây giờ lão ta cũng đã biết rõ, vị lão gia này muốn đánh vang tiếng tăm của mình ở vương thành Thiên Huyền trong thời gian ngắn. Nhưng đã đợi một ngày ròng rã rồi, lỡ đâu vừa ra khỏi nhà thì có người tìm đến, như thế chẳng phải lãng phí công chờ đợi của cả ngày hôm nay sao?

Dặn đám thị vệ, nếu quả thật có người đến thì bảo cứ chờ ở ngoài cửa, bất kể là ai, hễ chưa có lệnh của ta thì tuyệt đối không cho vào.

Nói đến đây, bản thân lão ta cũng lấy làm khó tin, uy vọng của Danh Sư thực sự quá đáng sợ.
Lão ta dẹp bỏ cửa tiệm, bảo đi làm quản gia cho Danh Sư, có không ít người chẳng chịu tin, nhưng vẫn có không ít nam thanh nữ tú chạy đến tìm, cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ, thị vệ.

Rất khá, 6rất có khí thế!

Hai viên hộ vệ mặc đồng phục giống nhau, tuy không xa xỉ nhưng khá sang trọng, mang lại cho người ta cảm giác đúng là 5tay sai của đại gia tộc.
Trong khoảng thời gian ngắn mà đã chiêu mộ được nhiều người như thế, hơn nữa còn rất chất lượng, e chỉ có mỗi lão ta mới làm được.

Khá lắm!
Trương Huyền khen một tiếng rồi bảo:
Chuyện hôm qua ta bảo ngươi loan tin, đã làm chưa?
.
Coi bộ, vị quản gia Tiểu Cường này đã thông báo cho họ biết cả diện mạo lẫn cách ăn mặc của mình, bằng không sẽ chẳng thể nào vừa nhìn thấy đã nhận ra được vậy. Như thế cũng tránh khỏi tình thế khó xử, làm lão gia mà chẳng thể vào nhà mình được.
Vào trong phủ đệ, mọi nơi đều đã được quét dọn sạch sẽ, xung quanh còn bày biện đầy cây cảnh, hương thơm xộc vào mũi.

Lão gia cứ yên tâm, thuộc hạ đã cho người đi loan tin hết rồi, chắc chắn chẳng mất bao lâu, cả vương thành Thiên Huyền này đều sẽ hay tin, thuộc hạ đang hầu hạ một vị Danh Sư ở đây.
Tôn Cường bẩm báo bằng vẻ mặt đầy sùng bái.
Tuy không hiểu sao lão gia lại bảo mình loan tin ngài ấy là Danh Sư, nhưng nếu lão gia đã sai làm như thế, chắc chắn có dụng ý riêng của mình.
Trương Huyền xua tay ra lệnh.
Danh Sư phải có tôn nghiêm của Danh Sư, bất luận kẻ ấy là ai, dẫu có là bệ hạ Thẩm Truy, nếu hắn chưa đồng ý thì muốn vào cũng chẳng có cửa đâu!

… …
Trương Huyền chỉ biết cạn lời.
Muốn người ta biết đến trong tình cờ, mới gọi là làm màu thành công. Ngươi đi treo thẳng biển thông báo hệt như rao hàng ngoài chợ thì làm màu bằng niềm tin sao?
Chính xác, đây là cách tuyên truyền tốt nhất, không cần phải cố ý lan truyền, nhưng vẫn có thể khiến cho thông tin lan rộng, đương nhiên… hiệu quả ra sao thì vẫn chưa biết.

Lão gia, ngài còn điều gì dặn dò thêm không ạ?


Pha cho ta một tách trà.

Biết thông tin đã được loan đi, việc cần làm lúc này chỉ là ngồi chờ cá cắn câu, Trương Huyền cũng chẳng nôn nao, đi vào sảnh khách, ngồi xuống ghế.
Tôn Cường vội trình báo.

Ừm!
Trương Huyền hồi đáp một tiếng.

Đi dạo?

Tôn Cường chớp mắt lia lịa,
Thế… ngộ nhỡ có ai đó tìm đến thì sao ạ?
.

Đi thôi!

Nếu đã đợi không được thì cứ đi lòng vòng tìm cơ hội vậy. Bằng không, qua ngày hôm nay, chỉ còn lại 13 ngày nữa là đến kỳ So Đấu Tân Sinh rồi, và thuốc thì chỉ còn 9 ngày nữa là về đến, thời gian đâu có chờ đợi ai.

Bẩm lão gia, thuộc hạ đã chiếu theo lệnh của ngài, đưa đủ người đến đây, có tất cả 30 tỳ nữ, 50 thị vệ…

Vẫn chưa vào đến nơi, Tôn Cường đã chạy ra nghênh đón, hồ hởi kể công.
Làm lơ đề nghị của đối phương, Trương Huyền đứng dậy.
Tôn Cường tuy đã rao khắp bên ngoài rằng ở đây có Danh Sư, nhưng phần lớn người ta chẳng thèm tin tưởng.
Tản bộ trên đường, xung quanh dòng người tấp nập, mặt trời sắp khuất bóng, khí trời đã vào thu, gió chiều nhẹ đưa mang theo cái lạnh se se.

Trong những người mà ngươi biết, ai giàu có nhất?


Loan tin như thế nào?


Thuộc hạ rao bán cửa tiệm của mình thật rầm rộ, đồng thời báo cho tất cả mọi người trong trung tâm giao dịch biết, kể từ ngày hôm nay, thuộc hạ sẽ đi làm quản gia cho một vị Danh Sư, hầu hạ lão gia. Trung tâm giao dịch là nơi đông người, thông tin nhạy bén, chắc chắn chẳng mất bao lâu, tin này sẽ được lan đi khắp nơi.

Thấy lão gia hài lòng, Tôn Cường mừng đến nỗi mắt muốn lóe sáng.

Hết rồi…
Trương Huyền ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói,
Thuê những tỳ nữ và thị vệ này mất bao nhiêu tiền, có phải bị thiếu tiền không?
.
Đi được mấy bước, Trương Huyền quay đầu lại hỏi.

Hồi bẩm lão gia, đương nhiên là ông chủ của trung tâm giao dịch Thiên Vũ này, đại nhân Lăng Thiên Vũ, phú khả địch quốc, phú ông bạc tỷ chính hiệu!
Trong đôi mắt của Tôn Cường ánh lên vẻ sùng bái.
Từng viên thị vệ, tỳ nữ lần lượt bước nhanh ra hành lễ đầy cung kính.
Trương Huyền gật gù hài lòng, sải bước đi về phía phòng khách.
Đưa đối phương 10 vạn, tiền thuê nhà đã mất 5 vạn, 30 tỳ nữ và 50 thị vệ, 5 vạn còn lại e là không đủ dùng.

Dạ đủ, những người này nghe nói sẽ được làm thị vệ, tỳ nữ cho Danh Sư, ai nấy đều chủ động chạy đến, đòi mức lương rất thấp. Thậm chí có người còn chẳng cần lấy lương, nên 5 vạn vẫn còn dư nhiều lắm.


Dạ…

Tôn Cường gật đầu lia lịa.
Lực hiệu triệu này, không có bất kỳ ngành nghề nào sánh nổi.
Tạm chưa nói những chuyện khác, chỉ nói riêng một chuyện, nếu được tiếp xúc với Danh Sư, để ông ấy chỉ điểm vài câu đơn giản, còn hiệu quả hơn tu luyện khắc khổ nhiều năm. Nhiêu đó đã đủ sức khiến vô số người điên cuồng.
Dù sao thì Danh Sư có thân phận thế nào? Sao lại dễ dàng tìm đến vương quốc Thiên Huyền, thậm chí còn nán lại nữa chứ?
Hơn nữa, cứ cho là sẽ nán lại đi, nhưng ít nhất cũng ở trong chốn vương cung này nọ, đằng này đi thuê cái phủ đệ của ông, còn bảo ông làm quản gia, nằm mơ giữa ban ngày chắc…
Biết không thể nôn nao gấp gáp, nên Trương Huyền chỉ việc ngồi yên tĩnh nhấm trà, đợi người ta tự động tìm đến cửa.
Nhưng từ trưa mãi cho đến chiều, mặt trời sắp lặn mà vẫn chưa có ma nào đến, thậm chí chỉ là một kẻ tò mò đến hóng hớt cũng không luôn.

Ông chủ của trung tâm giao dịch Thiên Vũ? Phú ông bạc tỷ?

Mắt Trương Huyền liền lóe sáng:
Vậy thì chọn ông ta đi!
.

Lão gia, có cần tôi cho treo biển thông báo ở ngoài cửa, bảo có Danh Sư ở đây…

Tôn Cường tỏ ra đầy nôn nao, sốt sắng bước đến xin ý kiến.
Một cô tỳ nữ bưng tách trà đi vào.
Tỳ nữ này là một cô bé mới mười sáu, mười bảy tuổi, tên là Uyển Nhi. Dung mạo xinh xắn, đôi mắt to tròn, trong sáng, dễ lay động lòng người. Lúc ban đầu mới thấy Trương Huyền thì cô bé vẫn còn khá e sợ, nhưng khi nhận ra hắn không hề hung dữ như vẻ mặt, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, hành động cũng tự nhiên hơn.
Còn 14 ngày nữa là cuộc So Đấu 3Tân Sinh bắt đầu, nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây.
Thoáng chốc đã đi đến phủ đệ mới thuê, chưa đi đến cổng, hắn đã thấy ha9i tay hộ vệ đứng chầu hai bên cửa. Bộ dạng của hai người này hùng dũng hiên ngang, thực lực đều đã đạt đến cảnh giới Bì Cốt.
Trong thời gian ngắn vậy mà đã tìm được hộ vệ, đồng thời cũng đã chuẩn bị đầy đủ tươm tất, xem ra năng lực làm việc của tay Tiểu Cường này cũng khá đấy chứ.

Lão gia!


Lão gia!


Lão gia!

Chưa hết, còn đề bảng
Ở đây có Danh Sư
, nghe có khác gì người ta treo biển
Ở đây có chó dữ, cẩn thận khi đi vào
không hả ông nội?

Xem ra hôm nay chẳng có ai đến rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng.

Thấy hắn đến, hai viên hộ vệ phân vân một thoáng rồi đồng loạt kêu lên.

Ừm!
Trương Huyền gật gù rất hài lòng.
Ngụy trang làm Danh Sư, mục đích cũng vì muốn kiếm tiền nhanh chóng, bởi vậy đương nhiên phải nhắm vào đại gia rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.