• 368

Chương 132: NIỀM TỰ HÀO CỦA TÔN CƯỜNG



Sao vậy?


Thấy mặt ông ta biến sắc, Lăng Thiên Vũ vội vàng bước đến, cũng nhìn vào vị trí bị vỡ của sư tử đá.

Miệng vết vỡ, t8rước đó còn là màu xanh biếc, nhưng giờ đã có một đường vân màu đỏ như máu vắt ngang trên ấy, phản xạ lại ánh sáng, trở nên gớm ghiếc và hung3 tợn dị thường


Bẩm lão gia, bây giờ mình đi đâu đây?

Cả người vã đầy mồ hôi lạnh, rời khỏi trung tâm giao dịch rồi mà thấy vẫn chẳng có ai ngăn cản, Tôn Cường mới thở phào nhẹ nhõm.

Những đường vân này nằm sâu bên trong, bên ngoài chẳng có bất kì một vết tích nào, e là cả thợ điêu khắc cũng chẳng hay biết gì, nên huynh bị nhầm cũng là chuyện thường tình!
Lăng Thiên Vũ không hề trách tội đối phương, mà hỏi tiếp,
Bây giờ tôi chỉ muốn biết, huyết ngọc Đề Nam có đúng là sẽ hút lấy tinh khí của con người hay không?
.

Huyết ngọc, tôi cũng chỉ mới được đọc trong sách, chưa từng thấy trong thực tế. Theo lời truyền thì đúng là như vậy.
Đại sư Trình Viễn gật đầu.

Là thật…

Sắc mặt Lăng Thiên Vũ một lần nữa trở nên tái mét. Ông ta nhìn tay đội trưởng của đội Chấp Pháp đang đứng cách đó không xa:
Vị lão gia của Tôn Cường là ai? Các ngươi có biết không?
.

Dạ không!
Đội trưởng đội Chấp Pháp lắc đầu, rồi lại thình lình nhớ ra gì đó, vội nói,
À, phải rồi… Hôm qua Tôn Cường đã rao bán cửa tiệm của mình rất rầm rộ, còn bảo là sắp đi hầu hạ một vị… Danh Sư đang tạm dừng chân ở chỗ này. Chúng tôi đều cho là hắn đang bốc phét nên còn cười nhạo một hồi. Chúng tôi đều cho rằng, đã là Danh Sư thì sao có thể thuê một thằng cha như hắn hầu hạ được…
.

Danh Sư?

Lăng Thiên Vũ vung tay đập thẳng xuống.
Chát! Rắc!
Phần thân thể còn lại của sư tử đá vỡ thành vô số mảnh vụn, rơi xuống đầy mặt đất. Ông nhặt đại một miếng, quả nhiên cũng nhìn thấy vân ngọc màu đỏ như máu bên trên.

Đúng là huyết ngọc Đề Nam, lão hủ này nhìn nhầm mất rồi!

Lão gia vừa mới bảo, bất kể là ai cũng chặn lại ngoài cửa, không cho vào.
Đây rõ ràng là ngài ấy đã biết trước Lăng đại nhân sẽ đến tìm, và cũng thể hiện rõ thái độ là… không gặp!
Không gặp Lăng đại nhân.
Thị vệ báo.

Xin gặp? Ai thế?

Không ngờ có người đến thật, Tôn Cường hơi sửng sốt.
Vì là vân ngang, ngọc bích Đề Nam lại không trong suốt, nếu không đập vỡ sư tử đá ra, thì nhìn từ góc độ nào cũng khôn9g thể thấy được đường vân này.

Là huyết ngọc Đề Nam thật sao?

Sắc mặt Lăng Thiên Vũ sa sầm xuống, lần này chẳng cần đại sư 6Trình Viễn giải thích, ông ta cũng đã nhận ra, thứ này chắc chắn không phải ngọc bích!
Nếu là ngày thường, có cho Tôn Cường thêm mười lá gan, lão ta cũng chả dám.
Trước đó tới xin gặp, dẫu lão ta có khóc cha gào mẹ thế nào, người ta cũng chẳng thèm để mắt. Vậy mà bây giờ người ta lại chủ động tìm đến…
Cho vào hay không cho vào đây?
Lẽ nào ông ta chẳng chờ nổi, hôm nay đã chạy qua đòi tiền bồi thường luôn?

Mau ra nghênh đón, để ta đi bẩm với lão gia…

Nói xong rồi, lão ta sực nhớ ra lời dặn dò của Trương Huyền khi nãy, bất giác đứng khựng lại:
Khoan đã!
.
Thôi kệ bà nó đi, cứ nghe lời lão gia.
Trong lòng đã quyết định liều một phen, Tôn Cường nói:

Để ta ra đó cùng ngươi!

Hôm nay chờ suốt một ngày mà chẳng có ma nào đến, bây giờ tối đen rồi, còn có ai đến chứ?
Ra khỏi phòng, Tôn Cường đang định kiếm một chỗ nào đó để xử lý những vết thương do bị đánh hội đồng, chợt lão trông thấy một tay thị vệ canh cổng hớt ha hớt hải chạy vào.

Anh Cường, bên ngoài có người xin gặp!

Trông thấy biểu hiện của ông ta, đội trưởng đội Chấp Pháp hình như cũng đã vỡ lẽ ra, lập tức biến sắc mặt:
Vừa rồi… vị lão gia đó, lẽ nào chính là Danh Sư mà hắn ta đã nói?
.

Chắc chắn là ngài ấy!

Lăng Thiên Vũ sau khi bình tĩnh trở lại, lập tức ra lệnh,
Đi hỏi thăm xem hiện giờ họ đang ở đâu, lập tức chuẩn bị xe, ta phải đến gặp ngài ấy ngay.
.
Nhìn thấy những đường vân đỏ tươi nằm dày đặc bên trong, đại sư Trình Viễn trông như già đi cả 10 tuổi.
Ông ấy vốn rất tự tin vào mắt nhìn của mình, chính vì thế mới có được địa vị đặc biệt ở trung tâm giao dịch này, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với vị trước mặt.
Nào ngờ cái thứ to nhất, quý giá nhất nơi đây, lại bị ông ấy nhìn nhầm.
Ấy vậy mà mình lại chẳng tin đối phương, phân vân do dự.
Chỉ vì một thoáng do dự này, đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với Danh Sư, thậm chí vuột mất cơ hội cứu sống vợ mình.

Đại nhân…

Danh Sư, cả vương quốc Thiên Huyền này chẳng có nổi lấy một vị, dù có là Hoàng hội trưởng của Công Hội Giáo Viên cũng chỉ là một học trò cấp cao của Danh Sư.
Hiện tại bỗng lù lù xuất hiện một vị đi ngang qua đây, bọn họ lại có mắt mà như mù, còn suýt chút nữa là đánh hội đồng người ta nữa.
Nghĩ thôi cũng đã thấy mồ hôi lạnh vã đầy lưng, đầu óc lơ mơ, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Hôm qua, lúc rời đi, Tôn Cường đã cao giọng thông báo chỗ ở của mình, nên hỏi thăm cũng rất dễ, thoáng chốc đã có tin báo về.

Đi!

Biết được chỗ ở của đối phương, Lăng Thiên Vũ chẳng dám chần chừ thêm, lập tức lên đường.

Đi về!


Chỉ vậy rồi về luôn sao?
Trên đầu Tôn Cường hiện ra một đống dấu hỏi.
Lúc ra khỏi phủ đệ, lão gia bảo muốn đi tìm Lăng đại nhân, lão còn tưởng lão gia muốn bàn bạc chuyện gì đó. Nào ngờ chạy đến trung tâm giao dịch của người ta, lão gia chỉ bảo đập nát con sư tử đá mà người ta trân quý nhất, sau đó nói thêm vài câu rồi bỏ đi thẳng.
Dẫu sao thì cũng đã bị đánh rồi, người cũng đã đắc tội rồi, bất luận đối phương đến đây với mục đích gì, cứ nghe theo lời của lão gia, đâm lao thì phải theo lao.
Hai người đã bước nhanh tới cổng.
Quả nhiên liền trông thấy Lăng đại nhân oai phong hùng dũng đang đứng ngoài cổng, còn đại sư Trình Viễn thì đang ở sát sau lưng.
Tất cả khiến lão ta chỉ biết ngơ ngác, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Ừ!

Trương Huyền cũng chẳng buồn giải thích.
Chỗ ở của họ cách trung tâm giao dịch không xa lắm, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.

Hôm nay đã muộn rồi, ta cần nghỉ ngơi. Bất kể là ai tới cũng chặn ở ngoài cửa, không cho vào!
Về đến phòng, Trương Huyền dặn dò.

Dạ!
Tôn Cường gật đầu, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy lão gia dặn quá thừa.

Là… Lăng đại nhân!
Thị vệ nói.

Lăng Thiên Vũ? Lăng đại nhân?
Tôn Cường rùng mình một cái, suýt té nhào ra đất.
Vừa rồi lão gia bảo có người đến tìm, lão ta còn chẳng tin. Nào ngờ đúng là có thật, hơn nữa, còn là Lăng Thiên Vũ Lăng đại nhân mới gặp khi nãy.
Lăng Thiên Vũ lảo đảo lùi lại liên tục mấy bước, có cảm giác như hai đầu gối nhũn ra, cả người thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, trong lòng hối hận đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
Đối phương là Danh Sư?
Khó trách khi gặp mình mà vị đó lại trầm tĩnh đến thế, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra huyết ngọc Đề Nam, thứ mà cả đại sư Trình Viễn cũng chẳng thể nhìn ra, đồng thời còn phán rất chính xác bệnh trạng của vợ mình…
Cơ hội chỉ có thể để tuột khỏi tay một lần, sao có thể để tuột lần thứ hai.

Dạ!

Đám thuộc hạ biết được người vừa rồi là Danh Sư, ai nấy cũng tái mặt, cuống cuồng thực thi những mệnh lệnh mà Lăng Thiên Vũ giao phó.
Hai người thấy lão ta đi ra, đồng loạt mỉm cười niềm nở:
Tôn huynh, phiền huynh bẩm báo giùm một tiếng, rằng có Lăng Thiên Vũ xin gặp!
.


Tôn… huynh?


Tôn Cường cắn răng chạy ra đây, vốn cứ ngỡ Lăng Thiên Vũ sẽ tiếp tục truy cứu chuyện lão đập con sư tử đá, bắt lão phải đền tiền. Nhưng lão hoàn toàn không ngờ rằng, đối phương lại có thái độ như thế, khiến lão không khỏi ngỡ ngàng.

Lão chỉ là một thương nhân nhỏ bé, mở cửa tiệm ở trong trung tâm giao dịch, lúc nào cũng phải khúm núm, coi sắc mặt của người khác. Chỉ cần một thành viên bất kỳ của đội Chấp Pháp cũng có thể khiến lão phải ói tiền ra. Nhưng từ bao giờ mà lão lại có thể được Lăng Thiên Vũ gọi là
Tôn huynh
vậy trời!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.