• 508

Chương 133: CHẶN Ở NGOÀI CỬA


Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này đã biết lão gia nhà mình là Danh Sư, nên mới hối hả chạy qua đây.

Nhờ vậy, địa vị mình cũng đã được nâng 8lên rồi!

Cũng đúng, dù thế nào thì mình cũng là quản gia của Danh Sư, dẫu có là tể tướng cũng phải khép nép lấy lòng. Lăng Thiên Vũ 3ghê gớm đến mấy, nhưng cũng chỉ là thương nhân mà thôi, có gì phải sợ chứ?
Mà dù như vậy, đối phương còn không dám tỏ ra khó chịu một tẹo nào.
Cả ngài ấy mà còn có thể chặn ngoài cửa, có phải đã chứng minh, địa vị của mình sẽ càng lúc càng cao, có thể trở thành danh nhân ở vương thành Thiên Huyền này?
Xem ra, vứt phăng cửa tiệm, chạy thẳng qua đây làm quản gia, tuyệt đối là việc sáng suốt nhất mà cả đời này mình đã từng làm rồi.
Có điều, tuy trong lòng đang chấn động, nhưng lão cũng rõ, thái độ và cả khoản tiền mà đối phương đưa ra đều xuất phát từ sự kính sợ lão gia, chứ chẳng liên quan gì đến bản thân lão cả. Nếu lão nổi máu tham lam, khiến cho lão gia phật ý, không khéo tất cả sẽ tan thành bọt nước mất.
Nghĩ đến đây, lão đành bấm bụng nói:
Xin lỗi Lăng đại nhân, mong ngài tự trọng! Lão gia đã đích thân căn dặn, ai cũng không gặp, ta thực sự chẳng còn cách nào cả. Nếu đại nhân thực lòng muốn cầu kiến, hay là ngày mai lại đến vậy!
.
Tôn Cường phất tay từ chối, dẫu lòng đau như cắt, nhưng vẫn vờ tỏ ra chẳng chút để mắt đến quà cáp trong tay đối phương, biểu cảm cực kỳ hờ hững.
Nghĩ đến đây, nỗi lo sợ trong lòng Tôn Cường đã tan biến 9hoàn toàn. Lão lập tức ưỡn ngực thẳng lưng, phong thái ta đây là kẻ bề trên:
Thật là xin lỗi, lão gia nhà ta đã đi ngủ rồi, ngài còn căn dặ6n, bất kể là ai cũng không gặp. Thật sự xin lỗi, có lẽ Lăng đại nhân phải uổng công một chuyến rồi.
.
Sướng!
Sướng điên cả n5gười!
Cổng chính đã khép lại.

Tôn huynh…

Lăng Thiên Vũ hốt hoảng kêu lên. Dẫu ông ta đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền, còn mấy tay thị vệ gác cổng chỉ mới ở cảnh giới Bì Cốt, chênh lệch rất xa, nhưng ông ta vẫn không dám tiến tới nửa bước.
Lăng Thiên Vũ!
Nếu bảo ông ta là người giàu có nhất ở vương thành Thiên Huyền này cũng chẳng ngoa, đó là một phú ông bạc tỷ chính hiệu đấy.
Nếu người này có đến bái kiến ai, dù có là tể tướng hay quan đại thần nhất phẩm, cũng phải vội vàng ra nghênh đón, không dám chậm trễ. Ấy vậy mà mình lại chặn ngài ấy ở ngoài cửa, chỉ nghĩ thôi đã thấy khó mà tin nổi rồi.
Tôn Cường chưa dám vươn tay ra nhận, vừa cúi xuống nhìn thì hai con ngươi không khỏi co lại.
Là một thương nhân, ngày ngày quanh quẩn trong trung tâm giao dịch, bởi vậy khả năng quan sát của lão đương nhiên rất nhạy bén. Thứ trong lọ ngọc có tên là
Bổ Thương Đan
, thánh dược trị thương chính hiệu, là bảo bối mà chỉ có những Luyện Đan Sư chân chính trong Công Hội Luyện Đan Sư mới luyện được. Mỗi một viên có giá trị phải trên vạn kim tệ.
Đối phương tặng nguyên cả lọ…
Chưa kể, vợ của ông ta còn đang có thể chết bất kì lúc nào. Vị Danh Sư này vừa mở miệng đã phán trúng phóc bệnh trạng của bà ấy, chứng tỏ chắc chắn có cách chữa khỏi. Bất luận thế nào ông ta cũng không được bỏ cuộc.
Nghĩ đến đây, Lăng Thiên Vũ càng tỏ ra khẩn khoản, dè dặt hơn:
Khi nãy thuộc hạ của tôi làm bậy, hại Tôn huynh bị thương, đây là thuốc trị thương có hiệu quả cực kỳ tốt. Còn thứ này thì coi như là chút lòng thành, phiền Tôn huynh vào bẩm báo một tiếng…
.
Vừa nói, ông ta vừa đưa qua một chiếc bình ngọc, và một xấp kim phiếu.

Mình thực sự vừa chặn ngài ấy ở ngoài cửa sao?

Đi vào trong sân, Tôn Cường vẫn còn có cảm giác như đang mơ, toàn thân như đang bay bổng trên mây.
Người ngoài cổng là ai?

Vậy mới là… Danh Sư chân chính!

Mãi cho đến lúc này, trong lòng lão ta mới chắc chắn được.
Trước đó, đối phương tự xưng là Danh Sư, thực ra trong lòng lão ta vẫn còn bồn chồn lắm. Bây giờ trông thấy Lăng đại nhân cung kính đến thế, lão ta mới vỡ lẽ, chỉ có Danh Sư chân chính, mới có được sức hấp dẫn và thủ đoạn như vậy.
Quan trọng nhất là, xấp kim phiếu trên tay đối phương, mỗi tờ có mệnh giá 5000, một xấp ngót nghét hai ba chục tờ, cũng đồng nghĩa, chỉ nhờ mình vào bẩm báo một tiếng, đã chi ít nhất 10 vạn kim tệ?
Ôi đệch!
Có cần phải hào phóng đến thế không?

Đi gặp lão gia!

Âm thầm tự sướng một hồi, Tôn Cường trở vào đại sảnh, quả nhiên trông thấy đèn đuốc sáng trưng, lão gia đang ngồi yên lặng bên trong, chưa đi nghỉ ngơi.

Bẩm lão gia, Lăng Thiên Vũ đến rồi.

Trước giờ, mỗi lần nói chuyện với Lăng đại nhân, lão đều rất khúm núm, chẳng dám nói linh tinh. Vậy mà bây giờ, lão đã dám từ chối thẳng thừng, còn từ chối một cách quang minh chính đại, hùng dũng không thôi.

Ngủ rồi?

Khóe miệng Lăng Thiên Vũ giật giật mấy cái.
Thấy đối phương càng lúc càng nhét nhiều tiền hơn, Tôn Cường cảm thấy sắp cầm lòng hết nổi, vội vàng xua tay, quay người đi vào trong ngay:
Đóng cửa!
.
Nói xong lập tức đi vào trong sân.
Kẽo kẹt! Rầm!
Biết làm sao hơn, kể từ ngày hôm nay, lão đã là quản gia của Danh Sư, địa vị theo đó đã được nâng lên cao, đương nhiên cũng phải có được phong độ cần có rồi.
Mà chắc lão cũng phải học hỏi kĩ năng làm màu nữa!
Chỉ một tí tiền và vài viên đan dược mà đã bị mua chuộc, sau này còn ai chịu tôn trọng mình?

Phải đợi thôi! Dẫu có đợi nguyên một đêm, tôi cũng sẽ đợi! Cơ hội đã bị tuột mất một lần, tôi không thể lại để tuột tay lần thứ hai!

Ánh mắt Lăng Thiên Vũ bừng lên vẻ kiên quyết.
Cũng nhờ vào sự kiên định này, ông ta mới có thể từ một gã khố rách áo ôm trở thành phú ông bạc tỷ giàu sang quyền thế. Chưa kể, nếu có thể cứu được vợ mình, đừng nói là đợi một đêm, dẫu có đợi ba đêm cũng chẳng là gì cả.
Đừng nói là bảo ông ta đợi, dù có là bệ hạ Thẩm Truy đến đây mà bị chặn ở ngoài cửa, tuyệt đối cũng không dám lắm lời.
Danh Sư có khả năng ấy, và cũng có cái quyền ấy.

Đối phương vừa bỏ đi, mình đã hộc tốc đuổi theo, trước sau cách nhau chẳng qua là chỉ năm ba phút mà giờ đã bảo là ngủ rồi… lừa ai thế?
Xem ra chính ông ta đã đắc tội, chọc giận vị Danh Sư này thật rồi!
Đắc tội với Danh Sư… đừng nói chỉ là một thương nhân như ông ta, dẫu có là bệ hạ Thẩm Truy của vương quốc Thiên Huyền, e là cũng chẳng gánh nổi cái tội danh này.

Mong Tôn huynh giúp đỡ, tôi thực sự có việc rất gấp, muốn xin gặp lão gia nhà anh ngay!

Nói rồi, Lăng Thiên Vũ lại lấy thêm một xấp kim phiếu nữa đưa qua, giọng điệu cầu xin rất thành khẩn.

Xin lỗi ngài, nhưng thực lòng ta không thể giúp được.

Chẳng phải ngươi trâu bò lắm sao?
Trâu bò đến mấy thì cũng đã sao nào?
Trước mặt Danh Sư, tất cả đều chỉ là rác rưởi.

Ngày mai?

Sắc mặt Lăng Thiên Vũ trở nên khó coi.
Vợ ông ta có cầm cự được hết đêm nay hay không còn chưa biết. Nếu thực sự phải chờ đến ngày mai, e là chỉ còn lại một cái xác mà thôi.

Lăng huynh…

Đại sư Trình Viễn đứng đằng sau lo lắng nhìn qua.

Hầy, tất cả là tại tôi. Nếu vừa rồi tôi giữ Danh Sư đại nhân lại thì đâu có ra nông nỗi này.
Đối phương thẳng thừng đóng cổng, chặn bản thân lại bên ngoài, nhưng Lăng Thiên Vũ không hề tức giận, mà chỉ biết buồn bã lắc đầu.
Có trách cũng chỉ có thể trách chính ông, cứ thích nghi ngờ, muốn kiểm chứng lại cho chắc ăn. Chuyến này coi như tiêu rồi, làm mích lòng Danh Sư, xảy ra kết cục này, âu cũng là do tự ông chuốc lấy.

Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Đại sư Trình Viễn sốt ruột hỏi.
Tôn Cường vội vàng bước tới, cung kính chắp tay bẩm báo.


Ừ!
Trương Huyền gật đầu đáp lại đúng một tiếng, chẳng buồn hỏi thêm.


Ngài ấy xin… gặp lão gia…
Phân vân một lát, Tôn Cường không nhịn được mà nói ra.


Cứ cho đợi một đêm trước rồi tính sau, nếu đợi không nổi, báo với ông ta, sau này không cần đến tìm ta nữa.


Trương Huyền nói rất thản nhiên.

Sau khi chạm vào sư tử đá, hắn đã biết được thứ này hoàn toàn không phải ngọc bích Đề Nam, đương nhiên cũng biết sự nguy hiểm của nó.

Thư viện Thiên Đạo tuy không thể đưa ra phương pháp chữa trị, nhưng có mô tả tường tận rằng, người bình thường bị huyết ngọc hút lấy tinh khí sẽ không chết được ngay. Nếu đã như vậy thì cứ để đối phương đợi ở bên ngoài trước đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.