• 508

Chương 139: LỖ TO RỒI!


Cũng chả trách Trương Huyền không được vui. Hắn bảo cần thảo dược trân quý cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Có chân khí thuần khiết g8iúp lưu thông huyết mạch rồi, còn cần quái gì thảo dược?

Nhưng nếu đối phương đi mua thì hắn làm sao kiếm được tiền đây3?

Dương sư? Danh Sư?

Hai con ngươi của Ngọc Nhu lập tức rụt lại, bà ta vội vàng quỳ xuống lạy tạ:
Ngọc Nhu đa tạ ơn cứu mạng của Dương sư…
.
Trong tình huống này, vui được mới lạ!
Cho nên, ông ta lập tức không dám lắm miệng thêm nữa.
Cùng lúc đó, hắn cũng rót chân khí của mình vào người đối phương.
Xì xì xì!
Giải quyết vấn đề lớn đến thế, mà chẳng hề khoe mẽ công lao, thật đáng cho người ta bội phục.
Buồn cười cho chúng ta khi hiểu lầm ngài ấy, thật đúng là… lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử mà.
Ông chủ khoảng trên 50 tuổi, mỉm cười rạng rỡ bưng một bình trà qua.

Ông chủ, tôi hỏi ông chuyện này…

Khụ khụ!
Bà này tỉnh nhanh quá… khiến người ta cảm thấy hóa ra cũng chẳng khó chữa chút nào, như thế làm sao mà hắn còn vòi tiền thêm chứ?
Mười tấm kim phiếu trị giá 10 vạn, tổng cộng vừa đúng 100 vạn.
Dương Mặc phải đi lừa không biết bao nhiêu người mới kiếm được ngần ấy tiền. Vậy mà Danh Sư chỉ cần chữa bệnh một lần thôi là đã kiếm được nhiều đến thế. Nghĩ thôi cũng thấy ớn lạnh.
Lăng Thiên Vũ vội vàng gật đầu.

Ừm!
Trương Huyền không nói gì thêm nữa.

Này….

Lăng Thiên Vũ và những người đang có mặt trong phòng đều giật nảy mình.

Thế chúng tôi không dám làm phiền Dương sư nữa…

Vừa nói Lăng Thiên Vũ vừa ra hiệu cho thuộc hạ đến khênh cáng lên, chuẩn bị ra về.

Vị này là Dương sư, vừa mới ra tay cứu bà đấy.

Lăng Thiên Vũ vội giới thiệu.
Ban đầu, hắn định bụng sẽ kéo dài đến 9 ngày để kiếm thêm chút tiền. Nào ngờ bây giờ, người ta không những đã tỉnh lại, mà còn tự đứng lên ra về. Nếu bất chấp tất cả mà cố tình kéo dài thêm thì có vẻ không được hay ho cho lắm.

Vợ của Lăng đại nhân, là một ca bệnh nan y nổi tiếng ở vương thành Thiên Huyền này. Lão gia không những khiến bà ấy tỉnh dậy trong chớp mắt, mà còn có thể đi lại được ngay lập tức. Lão gia, ngài thực sự lợi hại quá đi mất…

Anh ta cứ ngỡ là Tôn Cường sắp ra ngoài làm việc. Nhưng ngay sau đó, anh ta chợt trông thấy Lăng Thiên Vũ cũng đã xuất hiện, còn đang dìu một người chầm chậm đi ra.

Đó là… vợ của Lăng Thiên Vũ?

Cứ ngỡ đối phương sẽ cảm thấy xót ruột vì lỡ chi tiền quá nhiều, nhưng giờ nhìn thấy ông ta còn sùng bái hơn trước, Trương Huyền mới cảm thấy hú vía. Hắn xua tay, nói rất thản nhiên:
Chữa trị ngày đầu tiên, chỉ có thể khiến bà ấy tỉnh lại. Hôm nay ta sẽ chuẩn bị thêm một số dược liệu độc môn, giúp bà ấy hồi phục nguyên khí. Sau khi điều chế xong, ta sẽ cho người mang qua.


Dạ!

Thấy thái độ của hắn, đám người Lăng Thiên Vũ càng thêm phần bội phục.
Như vậy mới là Danh Sư chứ!
Mấy thứ thuốc bột này, cứ coi như là những
dược liệu trân quý
đi!
Dẫu sao đối phương cũng không dám nhờ người khác kiểm nghiệm giúp, vì sợ mình tức giận mà.
Bước vào quán trà, Đỗ Viễn kiếm một bàn ngồi xuống, tiện tay ném ra một đồng kim tệ.

Có ngay!

Nếu đã không thể kéo dài, vậy phải chữa trị cho thật nhanh mới được. Trương Huyền đưa cho Tôn Cường một tờ kim phiếu, đồng thời kê ra một toa thuốc, bảo ông ta đi mua một ít dược liệu.
Tuy đã là Luyện Đan Sư chính thức, nhưng hắn cũng chỉ là thông qua biện đan mà có được danh hiệu này, bởi vậy hắn không hề biết luyện chế đan dược. Có điều, phối chế một vài loại thuốc bột có tác dụng bồi bồ nguyên khí thì cũng không thành vấn đề.
Thoáng cái đã tỉnh bà nó rồi, làm sao kéo dài thời gian để kiếm tiền đây?
Thư viện Thiên Đạo chỉ đưa ra khuyết điểm, chứ không hề báo trước hiệu quả sau khi giải quyết khuyết điểm. Còn hắn thì cũng chẳng hề hay biết, khi đả thông được mấy điểm ách tắc ấy lại có thể làm người ta tỉnh dậy ngay và luôn. Hắn còn ngầm toan tính là mỗi ngày chỉ giải quyết vài điểm, hết 9 ngày sẽ giải quyết hoàn toàn, từ đó kéo dài thời gian, kiếm thêm chút tiền. Có nằm mơ hắn cũng chẳng ngờ, mới châm được có vài chỗ, người ta đã tỉnh mất tiêu rồi.
Trương Huyền rầu muốn thúi ruột.

Dương sư thật là lợi hại!


Chuyện vặt ấy mà.

Dù lòng đau như cắt, nhưng ngoài mặt, Trương Huyền vẫn cố tỏ ra rất thong dong.

Đậu phụ, lỡ tay rồi…

Hiển nhiên Trương Huyền cũng đâu ngờ đối phương lại tỉnh nhanh đến thế, trong lòng cũng tức muốn ói máu.

Ừm!
Thoáng ngẫm nghĩ một chút, Trương Huyền cũng đã hiểu ra, và cũng chẳng giải thích, chỉ phất tay bảo Tôn Cường nhận tiền.
Đường đường là Danh Sư, nếu đích thân nhận, chẳng phải mất giá lắm sao?
Có điều… qua cơn bàng hoàng, Trương Huyền vẫn thấy đau đầu như cũ.
100 vạn nhìn vào thì nhiều đấy, nhưng trên thực tế, so với mục tiêu mà hắn đặt ra thì vẫn chỉ như muối bỏ bể.
Nhìn thấy đồng kim tệ, mắt ông chủ lập tức sáng như đèn pha.

Tôi muốn hỏi một chút về bên kia đường…


Không cần đâu, nằm cả nửa năm trời, cả người đều tê cứng cả rồi. Tôi muốn đứng dậy đi lại cho khuây khỏa…

Ngọc Nhu được chồng mình dìu lấy, tuy thân thể vẫn còn khá yếu, nhưng đi lại thì không thành vấn đề.
Chẳng mấy chốc, vấn đề đã được giải quyết, Lăng Thiên Vũ dìu vợ rời khỏi phủ đệ, Tôn Cường cũng tinh ý, vội vàng dâng xấp kim phiếu trong tay qua.
Trương Huyền chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cũng không khỏi phải xuýt xoa.
Toàn thân Đỗ Viễn đều run rẩy, suýt ngất vì quá kinh hãi.
Vợ của Lăng Thiên Vũ, anh ta đã từng gặp mặt đôi lần. Vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy, bà ta bệnh nặng đến độ phải khiêng bằng cáng vào trong. Vậy mà mới chỉ bao lâu chứ?

Được rồi, bây giờ ta sẽ trị liệu cho bà ấy!

Sau khi
vòi
tiền thành công, Trương Huyền cũng chẳng rề rà thêm, lập tức một lần nữa đến gần phu nhân Ngọc Nhu, lấy kim châm cứu ra, châm vào những điểm bị tắc nghẽn trong kinh mạch.
Vật vã lắm mới vớ được một con dê béo, ai ngờ chỉ vì không biết hiệu quả sau khi trị liệu thế nào, mà mất đi cơ hội
chém
một khoản lớn. Chỉ nghĩ thôi đã xót xa như đứt từng khúc ruột vậy.

Thôi bỏ đi, kiếm được đồng nào hay đồng ấy.


Thân thể bà còn yếu lắm, mau nằm xuống đi…

Thấy bà ấy đứng dậy, Lăng Thiên Vũ vội vàng bước đến đỡ lấy.


Ông chủ, cho một bình trà!

Thấy vị trí quán trà này nằm chếch với phủ đệ ở bên kia đường, Đỗ Viễn hỏi thăm ngay.

Khách quan muốn biết gì xin cứ hỏi thoải mái…

Chân khí thuần khiết càn quét tới đâu, mọi ứ đọng liền tan biến tới đó.
Phu nhân Ngọc Nhu vốn luôn hôn mê, lúc này bỗng rên lên một tiếng, rồi từ từ mở mắt ra.

Thiên Vũ…

Hai tên thuộc hạ còn chưa kịp đến gần, người phụ nữ nằm trên cáng đã lên tiếng, khẽ trở người, từ từ đứng dậy.
Thực ra cũng chẳng phải do ông ta lĩnh ngộ được ý tứ của Trương Huyền, mà là theo ông ta thấy, người luyện võ ai ai cũng có những bí kíp riêng. Vị Danh Sư trước mặt, có thể chữa được bệnh của vợ mình, thứ bệnh mà ngay cả đại sư Nguyên Ngữ cũng phải bó tay, chắc chắn là ngài ấy định dùng đến phương thuốc độc môn nào đó.
Nếu mình tự đi mua, chẳng phải đã vô tình làm lộ phương thuốc bí truyền của ngài ấy sao?
Chẳng phải ngài bảo rất khó chữa… phải mất tám chín ngày, hao tốn vô số tiền của sao?
Giờ mới được có mấy nhịp thở mà người đã tỉnh lại, hơn nữa, hình như mới châm cứu được có mấy chỗ…
Tôn Cường phấn khích đến nỗi, không ngừng lẩm bẩm một mình, sự sùng bái của lão ta đã hoàn toàn không thể miêu tả bằng lời nữa rồi.
Chẳng nghe thấy lời này thì còn đỡ, nghe thấy rồi, Trương Huyền càng ủ ê buồn bã hơn.
Quá rõ ràng, cái này gọi là năng lực!

Ủa?

Bây giờ đã có thể đi bộ ra ngoài rồi?
Có cần phải khoa trương đến thế không?
Đang suy nghĩ nên giải thích thế nào để đối phương phải ngoan ngoãn nhè tiền ra, đồng thời không dám chen mỏ vô những9 chuyện này nữa, bỗng hắn thấy Lăng Thiên Vũ tự dưng vỗ trán một phát, vừa cười vừa nói,
Dương sư, ngài thấy đó, tôi không mấy6 am hiểu về thuốc men, nên e là phải làm phiền ngài mua giúp rồi!
.
Vừa nói, ông ta vừa rút ra một xấp kim phiếu, đưa q5ua.
Sau cơn bàng hoàng, Lăng Thiên Vũ đã phục sát đất.
Tuy chỉ đơn giản là châm cứu mấy chỗ, nhưng trên thực tế thì đều ẩn chứa huyền cơ bên trong, mang lại cho người ta cảm giác ảo diệu, khó có thể lý giải nổi. Bằng không, cớ sao đại sư Nguyên Ngữ còn bó tay, mà vị Dương sư này, thoáng một cái là đã giải quyết được rồi?
Đỗ Viễn chỉ tay về phía phủ đệ ở phía đối diện, đang định nói tiếp thì thình lình trông thấy cổng phủ đệ đang mở ra lần nữa.

Ủa? Sao Tôn Cường lại ra nữa rồi?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.