• 367

Chương 140: THÔNG TIN LAN RỘNG


Vương thành Thiên Huyền, sâu bên trong phủ đệ Đỗ gia.

Bên hồ nước yên tĩnh, một người đàn ông trung niên bưng một cốc trà nguội bước 8ra từ trong phòng.

Mỗi trưa sau giờ cơm, ông ấy có một thói quen là… uống trà nguội!

Chẳng phải ta đã bảo, khoảng thời gian này không được vào quấy rầy ta sao?

Đỗ Mạc Hiên đanh mặt lại.

Cha…


Có lẽ chỉ là một thầy thuốc cao tay, nên mọi người mới đồn thổi bậy bạ như thế. Nếu thực sự là Danh Sư, ta không tin là cả bệ hạ Thẩm Truy cũng không hay biết được?


Đối với Danh Sư, bệ hạ Thẩm Truy còn mong mỏi hơn chúng ta nhiều. Nghe đâu, ngài ấy đã đích thân đi mời tận mấy lần rồi mà chẳng được. Sao giờ lại có chuyện, ở vương thành xuất hiện một vị mà bệ hạ không biết?


Bất luận có đúng hay không, cứ về phái vài người qua đó thăm dò thử, hai năm rõ mười ngay…

Đỗ Viễn cúi đầu bẩm báo lại mọi chuyện vừa mới biết được. Chưa kể xong thì anh ta đã cảm thấy không khí xung quanh có gì đó là lạ. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thử, anh ta đã suýt chút nữa té ngửa ra đất.
Anh ta thấy cha mình vừa rồi còn nằm trên ghế, chẳng biết đã đứng trước mặt từ bao giờ. Hai mắt của ông đang trợn to như mắt ếch, toàn thân không ngừng run rẩy, cốc trà trong tay đổ hết xuống đất mà cũng chẳng hay biết gì.

Cha…
Đỗ Viễn ngơ ngác nhìn.


Đỗ Viễn.


Ngươi nói cái gì? Có một vị Danh Sư đến vương thành? Chưa tới 10 phút đã chữa khỏi bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ?


Cha ơi, vị Danh Sư này giỏi như vậy, hay là mình đến đó xem xem…

Đỗ Viễn sốt ruột đề nghị, chưa nói hết câu thì đã thấy người cha nổi tiếng vô cùng trầm tĩnh của mình, đã đi xa được mười mấy mét, vừa đi vừa quát:
Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau đi bái kiến vị Danh Sư ấy…



Đỗ Viễn ngớ ra hồi lâu mới kịp hồi thần,
Cha ơi, giày của cha…

Kết quả, sờ mó gần hết thân thể của Tôn Cường mà vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

Tiểu Cường, nằm xuống.
Trương Huyền ra lệnh.

Nằm xuống?
Khóe miệng của Tôn Cường giật một cái, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Đại gia tộc, ở trong mắt người ngoài thì trông rất hào nhoáng, nhưng trên thực tế thì đấu đá nhau không ngừng, khốc liệt chẳng thua gì quan trường. Chỉ một thoáng bất cẩn, cũng có thể khiến cho cửa nát nhà tan, vạn kiếp cũng chẳng vực dậy nổi.

Cha, cha ơi…

Vừa mới tĩnh được tâm để suy tính chuyện sau này, bỗng có tiếng gọi dồn dập vang lên. Tiếp đó, ông ta liền nhìn thấy đứa con trai quý báu của mình hớt ha hớt hải chạy vào, vẻ mặt khó giấu nổi sự kích động.

Cha cha cái gì, vừa rồi con nói gì? Có một vị Danh Sư vừa đến vương thành?

Một bàn tay của Đỗ Mạc Hiên siết chặt lấy bờ vai Đỗ Viễn, lúc này, ông ấy đã mất hẳn vẻ trầm tĩnh trước đó.

Con tận mắt chứng kiến, hoàn toàn là sự thật…

Đây là khoảng thời gian tâm trạng ông đ3ược thư thái nhất trong ngày. Ông đã ra lệnh, bất cứ người nào cũng không được quấy rầy, kể cả con trai của ông cũng không được phép.
Ông ta từng là một thiên tài lừng lẫy của Đỗ gia, là người có khả năng nhất khi cạnh tranh cái ghế gia chủ. Nhưng bây giờ ông chỉ là một t6rưởng lão bình thường của Đỗ gia.
Đỗ Mạc Hiên, cha của Đỗ Viễn!
Dẫu bị bệnh nặng, tu vi xuống dốc không phanh, bị các chi nh5ánh khác trong gia tộc không ngừng chèn ép, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lệnh ông ta đưa ra vẫn chẳng có ai dám chống lại. Khoảng thời gian này, đích xác là chẳng có ai đến quấy rầy ông ta.
Đúng ra, bất kể lão gia bảo lão ta làm gì, lão ta cũng sẽ tận tâm tận lực làm theo. Nhưng, vừa quay trở lại phòng khách, lão ta đã bị lão gia của mình nhào đến, sờ mó lung tung khắp cả người, thực sự khiến lão ta sắp hóa điên luôn rồi.
Trước đó, khi lão ta nghe lão gia đòi sờ vợ của Lăng Thiên Vũ, lão ta còn ngỡ là lão gia có sở thích đặc biệt. Sau cùng, chuyện được làm sáng tỏ, nên đã nhẹ lòng đi không ít.
Kết quả bị ngài ấy sờ cả buổi trời, lão mới vỡ ra, món khoái khẩu của ngài ấy không phải phụ nữ, mà là đàn ông…
Vừa rồi, cha anh ta bỏ giày để nằm trên ghế chõng. Lúc này, ông đang đi chân trần, quần áo cũng chẳng kịp sửa sang, vừa đứng dậy là đã đi ngay. Phải biết rằng, ông ấy vốn là một người rất nghiêm khắc, ghét nhất những người ăn ở ẩu tả, bừa bãi…

À…

Nghe đứa con nhắc rằng mình chưa xỏ giày, Đỗ Mạc Hiên mới nhớ ra, vội vàng quay lại xỏ vào, sau đó sải bước đi ra tiếp. Mãi cho đến khi ra khỏi sân, bấy giờ giống như đã sực nhớ ra chuyện gì đó, ông ta mới quay phắt người lại hỏi:
Phải rồi, vị Danh Sư mà con nói đang ở chỗ nào vậy?
.
Đỗ Viễn lập tức khựng lại, bấy giờ mới nhớ ra, đây là khoảng thời gian cha anh ta đang nghỉ ngơi.

Ra ngoài!


Ơ…

Bên ngoài đang tranh cãi tưng bừng, còn đương sự Trương Huyền, thì đang nhìn chằm chằm Tôn Cường, chân mày chau lại thành một cục.

Không đúng, tại sao mò gã này mà chẳng thấy xuất hiện gì hết vậy?

Sau khi Lăng Thiên Vũ rời đi, nhớ lại chuyện chạm vào bệnh nhân thì thư viện liền hình thành thư tịch, khiến hắn không khỏi tò mò, muốn thí nghiệm lại.

Hiện tại mình vẫn còn khống chế được một phần cục diện. Nhưng một khi mình nằm xuống, chi nhánh này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Nếu thực sự không chống nổi nữa, chắc chắn phải bảo Viễn nhi rời xa gia tộc trước thôi. Tránh sau này bị liên lụy!

Tựa người trên ghế, đôi mắt ông ta khẽ khép lại.
Hiện tại, bề ngoài thì lời ông ta nói vẫn có người nghe theo. Đó là vì đối phương cảm thấy ông ta đã không có tư cách cạnh tranh, cho nên chừa lại một chút thể diện. Nhưng một khi ông ta chết đi, hoặc ông cụ mà rời khỏi vị trí, chi nhánh của họ chắc chắn sẽ không thể trụ nổi.
Đỗ Viễn liền kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện mà mình dò hỏi được.
Chuyện của cha mình, thực ra anh ta cũng biết. Vì một cơn bệnh nặng mà kinh mạch của ông bị tắc nghẽn. Mỗi buổi trưa, chân khí của ông đều trở nên hỗn loạn, không thể khống chế nổi, kèm theo đó là đủ thứ khổ sở.
Sợ người ngoài phát hiện, cho nên ông mới bảo có thói quen uống trà để tĩnh tâm. Trên thực tế chỉ là để che giấu.
Thấy cha mình nổi cáu, lời mà Đỗ Viễn định nói kẹt lại trong cổ họng. Anh ta vội vàng quay người đi ra.

Khoan đã, con vội vã tìm ta như thế, phải chăng là có việc gì?
Nhấp thêm một ngụm trà nguội, cơn giận trong lòng Đỗ Mạc Hiên cũng đã nguôi bớt. Ông ta nằm ngửa trên ghế, khép hờ đôi mắt.

Dạ… có một vị Danh Sư đến vương thành, vừa ra tay chữa khỏi bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ. Con nghĩ… chẳng phải cha đã từng bị thương sao? Liệu có thể đến gặp để ngài ấy xem thử…

Cảnh tượng tương tự xuất hiện trong vô số cơ ngơi của các đại gia tộc và các thế lực lớn.
Lăng Thiên Vũ kể ra cũng là một nhân vật sừng sỏ ở vương thành Thiên Huyền này. Giờ ông ta bất thình lình đứng ngoài cửa chờ đợi suốt đêm, làm sao không khiến người ta nghi ngờ cho được.
Khi mà đã liên quan đến Danh Sư, thì thông tin lại càng được lan rộng nhanh hơn.

Làm gì có chuyện ấy chứ? Tuyệt đối là tin vịt. Bệnh của bà ta, đến cả đại sư Nguyên Ngữ còn bó tay cơ mà. Danh Sư dẫu lợi hại đến mấy, cũng chưa chắc đã thông tường mảng y thuật!


Ta cũng cho rằng chỉ là nghe nhầm đồn bậy thôi. Chuyện kiểu này, e là chỉ có trong tưởng tượng.


Nghe nói vị đó tên Dương Huyền. Mà trong chín vương quốc lớn quanh vương quốc Thiên Huyền, số Danh Sư chỉ đếm trên đầu ngón tay, ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này cả!

Thậm chí… vừa rồi có nghe thấy không, chỉ sờ thôi còn chưa đủ, giờ lão gia còn bắt nằm xuống nữa chứ…
Ôi, sự trong sạch của tôi… ôi thân thể thuần khiết của tôi…

Lão gia…

Có điều, hoàn toàn chẳng có ai chịu tin.
Dù có là Danh Sư một sao kém cỏi nhất thì vương quốc cũng phải khoản đãi như đối với một chính khách quan trọng. Làm gì có chuyện, một Danh sư lại xuất hiện bất thình lình trong một phủ đệ nhỏ bé, mà chẳng có chút tin tức nào được?


Nhanh lên!
Trương Huyền chau mày, bảo ông nằm xuống chứ có bảo ông đi chết đâu mà cứ rụt rà rụt rè vậy chứ.


Dạ!
Đôi mắt đã ngấn lệ sầu, Tôn Cường nằm xuống đất, chờ đợi sự
giày vò
của lão gia. Nhưng cũng giống như khi nãy, lão gia cứ loay hoay sờ soạng cổ tay và thân thể của lão ta, miệng không ngừng lầm bầm vì khó hiểu:
Kỳ vậy ta, sao chẳng có phản ứng gì hết vậy?



Phản ứng? Lão gia, ngài… ngài muốn phản ứng gì chớ?
Tôn Cường run bần bật.

Sờ mó lung tung trên người mình, lẽ nào… muốn mình phải có phản ứng trước?

Giày vò nhau cả buổi trời, chẳng lẽ lão gia còn là một
thụ
(ý chỉ bottom)?

Nghĩ đến đây, toàn thân lão ta nổi hết cả gai ốc vì buồn nôn.


Chẳng có phản ứng gì… à, phải rồi!
Tôn Cường đang tưởng tượng đủ điều thì thấy hình như lão gia lại nghĩ ra được điều gì đó. Ngài ấy vỗ trán cái đét, cúi xuống nói:
Tiểu Cường, nằm im đó, để ta đánh ngươi ngất xỉu thử xem sao…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.