• 508

Chương 141: ÔNG LÀ ĐỒ SÚC SINH!


Cuối cùng, trong sự vùng vẫy không ăn thua của Tôn Cường, Trương Huyền vẫn đánh ngất lão ta.

Tôn Cường hôn mê, ngón tay Trương Huyền8 vừa chạm vào lão thì trong đầu lập tức xuất hiện thư tịch.

Bấy giờ Trương Huyền mới ngộ ra.
Chẳng phải trên đường qua đây cha rất nôn nóng sao? Giờ đến nơi lại ngồi thừ ra chẳng chịu lên tiếng, lỡ đâu vì thái độ này mà đắc tội với Dương sư, chắc tiêu tùng thật quá.

Ta là thầy thuốc à?

Trương Huyền nhướn mắt lên hỏi.
Nói xong, cũng chẳng đợi Trương Huyền đáp lời, ông ta lập tức siết chặt nắm đấm, bắt đầu di chuyển, múa may không ngừng trong phòng khách.
Không thẹn là thiên tài năm xưa, mỗi quyền đánh ra như xé toạc không khí, tạo ra những tiếng rít vang. Sức mạnh hùng hậu, khiến người ta cảm nhận một sức ép nặng nề. Chiêu thức cũng rất cao minh, kì ảo.
Đỗ Mạc Hiên trước đây là cao thủ ở cảnh giới Tịch Huyệt, vì lâm bệnh nặng nên bị tụt cấp, rơi xuống cảnh giới Đỉnh Lực. Có điều, sức mạnh của ông ta vẫn chưa hề suy giảm, vẫn đủ sức chiến đấu ngang cơ với cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt sơ kỳ, trung kỳ.
Người nếu tỉnh táo, chỉ cần đá3nh quyền, dẫu chẳng phải là võ công cũng sẽ hình thành thư tịch. Hơn nữa, theo thời gian, nội dung ghi chép trong ấy cũng sẽ khác đi. Bởi v9ì con người là sinh mệnh có khả năng học tập, khuyết điểm cũng không thể nào cố định, không thay đổi.
Còn người đang hôn mê thì cũn6g giống như một vật phẩm, chỉ cần chạm vào cũng sẽ xuất hiện thư tịch.
Hai dạng này không hề xung đột nhau, để phân biệt cũng rất đ5ơn giản, đo là có ý thức hay không.
Ngoài cửa, Đỗ Mạc Hiên không nhịn được, hỏi lại con trai mình.
Tật bệnh quấn thân, tu vi sa sút, bởi vậy khi nghe có Danh Sư đến, trong lúc nhất thời, ông ta đã cư xử thiếu chừng mực. Trên đường đi tới đây, ông ta đã dần lấy lại bình tĩnh, và cũng nhận ra điểm kì lạ.
Danh Sư sao lại xuất hiện một cách yên ắng tại đây như thế? Lại còn ở trong một cái phủ đệ bé tí như vậy?
Đối phương là Danh Sư, cả Lăng Thiên Vũ còn phải đứng đợi bên ngoài suốt một đêm mới được vào gặp. Chúng ta không phải khổ sở đến thế, mà được cho vào ngay, đúng ra phải hết sức trân trọng cơ hội, sao cha mình lại…

Hử? Ông muốn học tập thế nào?

Tuy đang thấy hơi lạ là tại sao đối phương lại hoài nghi, nhưng Trương Huyền vẫn không hề lo lắng, mà hỏi lại với giọng điệu có chút bỡn cợt.
Rõ ràng, đây là giả!
Không chừng, kẻ này đang bắt tay với Lăng Thiên Vũ để bày trò lừa gạt. Cũng chỉ có thằng con ngu dốt, chỉ biết lêu lổng của mình mới tin là thật thôi!
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta cũng trở nên nguội lạnh, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.
Biết được thư viện còn có đặc tính này, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau mà gặp phải trường hợp tương tự vợ của Lăng Thiên Vũ, chỉ cần sờ vào là được rồi, khỏi phải xoắn xuýt, điên đầu suy nghĩ nữa.

Lão gia, trưởng lão của Đỗ gia là Đỗ Mạc Hiên đến bái kiến!

Tôn Cường tỉnh lại, liền kiểm tra trước một lượt, nhận thấy thân thể mình không có dấu hiệu bị xâm hại thì mới cảm thấy hú vía. Sau đó, lão vội vàng bỏ chạy ra ngoài, lát sau thì lại chạy vào bẩm báo.

Trưởng lão Đỗ gia? Cho ông ta vào đi!

Trương Huyền phất tay, quay trở lại chỗ ngồi.
Đỗ Mạc Hiên nói xong là đứng dậy ngay.
Theo ông ta thấy, gã trước mặt chắc chắn là dân lừa đảo rồi. Nếu đã dám mạo nhận là Danh Sư, vậy ông đây sẽ đánh một bộ quyền cho ngươi xem. Đợi đến lúc ngươi chém không nổi thì ông đây sẽ vạch mặt ngươi cho biết tay.
Vù vù!
Cánh cổng đã mở, Tôn Cường bước ra:
Đúng lúc lão gia nhà ta đang rảnh rỗi, mời vào!

Hai cha con Đỗ Mạc Hiên và Đỗ Viễn đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi cùng cất bước đi vào.
Bố cục trong sân nhìn vào sặc mùi dung tục của thương nhân, chẳng có gì xuất sắc. Đỗ Mạc Hiên càng đi sâu vào bên trong càng cảm thấy nghi ngờ, có lẽ đối phương chỉ là hạng lừa đảo, không đáng tin.
Hắn không nói gì, Đỗ Mạc Hiên cũng chẳng lên tiếng, cả phòng khách lập tức chìm vào yên lặng, bầu không khí trong phòng trở nên có hơi nặng nề.

Là thế này, cha của tôi từng lâm bệnh nặng, khiến tu vi bị tổn hại rất nhiều. Nghe nói có Dương sư đến đây, cho nên, cha con tôi muốn nhờ Dương sư xem giúp, liệu còn cách nào chữa trị hay không…

Thấy cha mình chẳng chịu lên tiếng, Đỗ Viễn sốt ruột quá, vội vàng cất lời.
Khó trách chỉ ở cảnh giới Đỉnh Lực mà vẫn có thể làm trưởng lão Đỗ Gia, đích xác là ông ta có được cái thực lực này.
Vù!
Thu tay, đứng yên, bộ quyền đã được đánh xong.
Hơn nữa, nếu là Danh Sư chân chính, đệ tử sẽ nhiều như mây, đi đến đâu là rầm rộ đến đấy. Tại sao vị Danh sư này lại dùng một tên chủ quán tép riu trong trung tâm giao dịch làm quản gia?
Có quá nhiều chuyện bất hợp lý ở đây.

Đích thân Tôn Cường nói như thế, còn chuyện của Lăng Thiên Vũ thì tận mắt con đã nhìn thấy mà!
Đỗ Viễn giải thích.
Bắt gặp vẻ mặt của ông ta, Trương Huyền cũng khá là bực bội.
Thằng cha này, lẽ nào không phải do biết được chuyện của Lăng Thiên Vũ mà cất công chạy qua đây sao?
Sao lại có thái độ như thế với Danh Sư chứ?
Đã ngụy trang thành Danh Sư, đương nhiên phải có sự tôn nghiêm của Danh Sư. Đối phương đã tỏ rõ thái độ nghi ngờ mà mình còn khăng khăng trị liệu cho ông ta, há chẳng phải đã tự hạ thấp thân phận sao?

Không… không phải ạ!

Đỗ Viễn giật bắn người, luống cuống kéo phụ thân một cái:
Cha à…

Hắn đóng giả Danh Sư, nhưng cũng không thể xem là lừa đảo được. Có thư viện Thiên Đạo trong tay, dẫu có là Danh Sư chân chính cũng kém nó xa lắm lắm. Cho nên… chẳng phải ông đang hoài nghi sao?
Thế thì tôi cho ông hết dám nghi luôn!

Ta vừa học được một bộ võ công, nhưng ta cảm thấy hơi khó để thi triển được thuần thục, hy vọng Dương sư sẽ chỉ điểm giúp ta!


Cha…

Nghe thấy cha mình nói chuyện chẳng mấy khách sáo với Danh Sư, Đỗ Viễn lo lắng không thôi.
Cha mình vốn là người luôn rất trầm tĩnh mà, sao hôm nay lại lỗ mãng như vậy?
Xem ra, chuyện của Lăng Thiên Vũ đã lan đi rất nhanh, đã có người chủ động tìm tới rồi.


Con bảo con đã tận mắt chứng kiến? Chính miệng cái người tên Tôn Cường nói có một vị Danh Sư đang ở đây?

Người này đã thay đổi dung mạo.
Thời trai trẻ, ông ta đã từng đi ngao du để trải nghiệm cuộc sống, bởi vậy đã được gặp nhiều sự đời, cũng biết một chút về thủ đoạn thay đổi dung mạo này.
Nếu quả đúng là Danh Sư, sao lại phải thay đổi diện mạo?
Chẳng mấy chốc, cả hai đã vào đến phòng khách.

Lão gia, vị này là trưởng lão Đỗ Mạc Hiên và con trai của ngài ấy, Đỗ Viễn!
Tôn Cường giới thiệu.

Ừm!
Trương Huyền quay người lại, đưa tay ra,
Mời ngồi!


À! Thằng bé ăn nói không được rõ ràng, mong Dương sư bỏ qua cho!

Xác định thằng cha trước mặt có lẽ là phường bịp bợm, Đỗ Mạc Hiên đã chẳng còn cung kính như lúc đầu nữa, có điều vẫn cư xử rất có chừng mực:
Chỉ là do tu vi của ta gặp phải một vài vấn đề. Nghe tin Dương sư ghé chân nơi đây, nên ta mới không nhịn được, muốn học hỏi ít nhiều từ ngài. Mong Dương sư rộng lượng chỉ dạy cho!
.

Tu vi có vấn đề?


Ừm!
Đỗ Mạc Hiên gật đầu.
Bất luận đối phương có thật là Danh Sư hay không thì đây vẫn là một cơ hội đối với ông ta. Nếu là phường lừa đảo, vậy lập tức bỏ về là xong.
Kẽo kẹt!
Nghe thấy những lời đối phương nói, Trương Huyền đã biết được, chắc chắn ông ta đã sinh lòng hoài nghi. Hắn bất giác chau mày lại vì hơi ngạc nhiên.
Bất luận về khí thế hay là cái gì khác, hắn cảm thấy đều chẳng có vấn đề gì hết, sao đối phương lại sinh lòng nghi ngờ được?
Cũng chả trách được khi hắn không phát hiện ra. Đời trước, hắn chỉ là một nhân viên quản lý thư viện, một tên NEET chính hiệu. Ngụy trang sơ sài thế này, chỉ có thể qua mặt được hạng thương nhân không có kinh nghiệm giang hồ như Lăng Thiên Vũ mà thôi. Còn muốn qua mặt một tay giang hồ lão luyện như Đỗ Mạc Hiên, đích xác vẫn còn non lắm.

Dạ!
Hai cha con Đỗ Mạc Hiên ngồi vào ghế, đồng thời len lén quan sát vị
Danh Sư
trước mặt.
Nhìn vào thì khoảng 40 tuổi, nhưng vùng da lộ ra ngoài lại khá láng mịn, chắc tuổi thực phải ít hơn.
Đỗ Mạc Hiên nghe tim mình đánh
thịch!
một cái.

Còn mong Dương sư chỉ điểm!
Đỗ Mạc Hiên chắp quyền, nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt tóe lửa. Ông ta muốn xem thử thằng giả mạo này sẽ nói được gì.


Muốn nhờ ta chỉ điểm?


Biết rõ suy nghĩ của ông ta, Trương Huyền hờ hững nhìn qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.