• 508

Chương 142: QUỲ Ở BÊN NGOÀI



Cái gì?


Nghe thấy lời này, Tôn Cường và đám người đang có mặt trong phòng đều đơ hết người.

Đặc biệt là Đỗ Viễn, sắc mặt8 lập tức sa sầm lại.

Ồ, cứ để họ quỳ đi!

Nào hay biết chỉ trong chớp mắt, mà trong đầu thằng cha này đã nghĩ biết bao nhiêu chuyện, Trương Huyền chỉ tỏ ra rất hờ hững.

Lão gia, bây giờ chúng ta sẽ làm gì ạ?
Tôn Cường hỏi.
Lẽ nào… cha mình mắc chứng tâm lý thích bị ngược?

Con cũng quỳ xuống!

Anh ta chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì đã nghe thấy cha mình nói rất lạnh lùng.
Nếu ông ta nghe lời con trai ngay từ đầu thì đâu có ra nông nỗi này?
Phát này thì hay ho rồi, dám ngờ vực Danh Sư, khác nào ngang nhiên khiêu chiến với uy quyền và thân phận của đối phương. Người ta không giận mới lạ!
Trông thấy ngay cả trưởng lão Đỗ gia mà cũng quỳ mọp dưới đất, lạy như tế sao, Tôn Cường cũng chẳng biết phải làm sao, bối rối nhìn Trương Huyền.

Nếu có ai đến tìm, cứ để đợi ở ngoài cổng.
Trương Huyền không nói gì thêm, đứng dậy đi ra khỏi phủ đệ.
Ra đến cổng, hắn cũng chẳng thèm nhìn Đỗ Mạc Hiên đang quỳ dưới đất lấy một cái mà cứ thế đi thẳng.

Cha…

Tôn Cường rùng mình một cái, vẫy tay, gọi:
Người đâu, mau mời Đỗ trưởng lão ra về!
.
Nghe thấy mệnh lệnh, mấy viên hộ vệ sải bước đi vào.

Đỗ trưởng lão, mời!


Cha…
Đỗ Viễn đánh liều nói,
Con không hiểu…
.

Vị Dương sư này là một Danh Sư chân chính. Vừa rồi cha đã nói năng lỗ mãng, đắc tội với ngài ấy, cho nên… giờ cha phải xin lỗi ngài ấy! Không ai được phép sỉ nhục Danh Sư, dẫu là một tí xíu khinh nhờn cũng không được!

Đỗ Mạc Hiên lại quát lên:
Quỳ xuống! Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho ngài ấy đừng chấp nhặt. Bởi vì, ngài ấy thực sự là Danh Sư, chỉ có ngài ấy, mới có thể trị lành bệnh của cha.
.

Ngài ấy trị được?

Đỗ Viễn ngơ ngác.
Hình như vừa rồi Dương sư có nói gì đâu mà!

Là tôi lỗ mãng, tôi biết sai rồi, bây giờ tôi sẽ chờ ở bên ngoài, đợi Dương sư tha thứ.

Đỗ Mạc Hiên dập đầu thêm lần nữa, không đợi hộ vệ đuổi mà chủ động đi ra trước, Đỗ Viễn luống cuống theo sau.
Rời khỏi phủ đệ, ra đến bên ngoài cổng thì ông ta lập tức quỳ ngay giữa đường, yên lặng không nhúc nhích.
Đang cảm thấy nghi ngờ, Đỗ Viễn chợt nghe thấy cha mình hô lên một câu, sau đó quỳ mọp xuống đất.

Ơ?

Đỗ Viễn sửng sốt.
Tôn Cường cũng vô cùng bàng hoàng.
Đầu óc của tay Đỗ Mạc Hiên này có vấn đề gì không vậy? Hay là có tâm lý thích bị ngược đãi (theo cách nói ở thế giới cũ của Trương Huyền thì là, có máu M)?
Vừa rồi còn cất giọng rất là hùng hồn, tỏ vẻ nguy hiểm chết đi được. Cuối cùng bị lão gia chửi một câu súc sinh lại lập tức quỳ mọp xuống luôn?
Xem ra Danh Sư cũng không chơi kiểu bình thường, mà thích bắn tiếng đe dọa thiên hạ.
Thế nhưng kiểu bắn tiếng đe dọa này lại vô cùng hiệu nghiệm.

Xem ra mấy người được gọi là thương nhân, trưởng lão này cũng chỉ thích ăn cứng chẳng ăn mềm. Ừm… sau này, phải chăng mình cũng có thể thử xem thế nào?


Sao thế? Lời nói của ta không có trọng lượng hả?

Trương Huyền chau mày, trông không hề có vẻ tức giận mà người ta vẫn thấy lo sợ.

Dạ…

Nghe xong căn dặn của hắn, vị quản gia này chỉ còn biết há mồm trợn mắt.
Vậy cũng được sao?

Đi đi!
Trương Huyền cũng chẳng giải thích thêm.
Trương Huyền chau mày đăm chiêu.
Đây cũng là điều mà hắn đang suy nghĩ.
Cứ ngồi mà chờ người khác cảm kích rồi tặng tiền, cũng chẳng phải là cách hay!
Lúc ban đầu, Đỗ Mạc Hiên chẳng có chút tôn trọng nào cả, giọng điệu cũng không được dễ nghe. Nào ngờ, lão gia mắng đúng một câu, vậy mà đối phương hoảng đến độ quỳ mọp xuống đất, thậm chí đuổi cũng chẳng chịu đi…
Nếu không tận mắt chứng kiến, lão tuyệt đối sẽ cho rằng, đây là chuyện hoang đường, tung tin đồn nhảm mà thôi.
Nhưng sự thực lại rành rành ngay trước mắt, khiến người ta không thể không tin!
Dù cha tôi có luyện chưa tốt, nhưng ngài là Danh Sư, sao lại chửi thẳng mặt ông ấy là đồ súc sinh?
Đ3ây rõ ràng là xúc phạm nhân cách mà!

Dương sư, dẫu cha tôi có mạo phạm ngài, ngài cũng đâu cần phải nhục mạ ông ấy như vậy chứ…
9
Cũng giống như Lăng Thiên Vũ vậy, ra tay một lần đã là 100 vạn, nghe thì nhiều đấy, nhưng vẫn còn chênh lệch quá xa với con số 2000 vạn cần kiếm. Khổ nỗi, nếu hắn mở miệng vòi tiền thì lại không phù hợp với thân phận danh sư cho lắm, khéo còn bị người ta gắn cho cái mác lừa đảo.
Không đòi tiền, ngồi chờ người ta đưa tiền đến thì được bao nhiêu?
Lỡ đâu đối phương nghĩ mình là Danh Sư, xem nhẹ vật ngoài thân, chỉ trọng nghĩa khí, vậy chẳng phải mình chỉ còn cách khóc ròng thôi sao?
Không thấy tay Đỗ Mạc Hiên kia sao, thoáng cái đã sợ đến mức quỳ mọp đất đó?
Tâm tư của Tôn Cường càng lúc càng linh hoạt hơn.

Sau này lão gia không có nhà, mình phải tìm cơ hội thử xem sao. Nếu thực sự thành công, lão gia cũng sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác…
Càng nghĩ, Tôn Cường càng cảm thấy phấn khích.
Chỉ chửi một câu
Ông là đồ súc sinh
thôi, lẽ nào chỉ vì câu chửi này mà cha mình kiên quyết đến thế?
Anh ta càng nghĩ càng khó hiểu, cả người đều trở nên hoang mang.


Lão gia, hai cha con Đỗ trưởng lão đang quỳ ở trước cổng ạ.

Nghe thuộc hạ báo lại xong, Tôn Cường hoàn toàn không hiểu nổi, bèn nhìn lão gia của mình.
Phải chăng lão gia có ma lực gì đó?
Tôn Cường đột nhiên nghĩ tới điều này, ánh mắt cũng lóe sáng.
Theo lão ta thấy, Đỗ Mạc Hiên thay đổi thái độ nhanh như thế là do lão gia nổi giận. Cho nên sau này, lão mà gặp phải mấy người như vậy, cũng không nên khúm núm dạ thưa, mà phải tỏ ra thật oai phong, thật ngạo nghễ, nói năng cũng phải thật hùng hồn mới được!
Như thế mới có thể khiến đối phương sợ hãi!

Tiểu Cường, tiễn khách!

Mặc cho Đỗ Mạc Hiên quỳ dưới đất, Trương Huyền vẫn khoát tay ra lệnh.
Giỡn mặt à, ông tưởng tôi là ai? Muốn nghi thì nghi, muốn tin thì tin sao?
Cả nhà ông vẫn khỏe chứ? Sờ thử vợ của ông… Ông là đồ súc sinh… Xem ra, Danh Sư thích cái cách nói năng như vậy thì phải…
Tôn Cường đã đúc kết được kinh nghiệm.
Đâu phải chỉ riêng tay Đỗ Mạc Hiên này, ngay cả Lăng Thiên Vũ cũng là như vậy. Lúc đó, tay phú hào kia đang vô cùng tức giận, cuối cùng lão gia lại
hỏi thăm
thẳng mặt rằng,
cả nhà ông vẫn khỏe chứ
, tiếp đó còn đòi sờ vợ người ta…

Dạ!

Trải qua mấy chuyện trước đó, lão ta biết rõ, lão gia làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do của mình. Bởi vậy, lão cũng chẳng hỏi gì thêm mà lập tức quay người đi ra, chẳng mấy chốc đã quay trở lại.
Rõ ràng, chuyện mà Trương Huyền căn dặn đã được sắp xếp xong xuôi.
Ngẫm nghĩ một lát, Trương Huyền mới dặn dò:
Ta ra ngoài một chuyến, ngươi không cần đi theo. Đúng rồi, ngươi làm cho ta chuyện này.
.
Kế đó, Trương Huyền giảng giải kĩ càng về việc mà mình muốn giao cho Tôn Cường làm.

Chuyện này… chuyện này…

Hộ vệ đã bước đến trước mặt.

Cha ơi…

Đến bây giờ Đỗ Viễn vẫn chẳng hiểu gì cả. Tại sao bị Dương sư chửi là đồ súc sinh, mà cha mình không những không giận, còn quỳ xuống cầu cứu?
Đỗ Viễn nghiến răng nghiến lợi chất vấn, lòng tự ái của một cậu ấm bừng lên trong lòng.

Nhục mạ?
Trương Huyền lắc đầu,6
Hỏi cha của cậu xem, có phải là ta đang nhục mạ ông ấy không?
.

Cha…

Đỗ Viễn quay qua nhìn Đỗ Mạc Hiên, chưa thấy thì5 chẳng sao cả, vừa thấy thì lập tức giật bắn người. Cha của anh ta đang run bần bật, mất sạch vẻ trầm tĩnh và lạnh lùng trước đó.

Khẩn mong Dương sư cứu giúp…

Bụp!

Cha…
Đỗ Viễn sắp phát điên rồi.
Cha mình còn từng là nhân vật cạnh tranh chức gia chủ. Cho dù hiện tại chỉ là một trưởng lão bình thường, nhưng cũng cao quý hơn những trưởng lão khác rất nhiều. Vậy mà bây giờ ông lại quỳ mọp giữa đường, rốt cuộc là tại sao?
Chỉ là vì bị đối phương chửi… súc sinh?

Dạ!
Tôn Cường liền bước đến,
Hai vị, mời!
.

Là tôi có mắt mà chẳng thấy núi Thái Sơn, mong Dương sư cho tôi một cơ hội nữa…

Nghe bảo tiễn khách, Đỗ Mạc Hiên giật bắn người, dập đầu lia lịa, hối hận không thôi.
Thấy vị Dương sư này đã rời phủ đệ, chẳng có ý ngó ngàng đến cha mình, Đỗ Viễn sốt ruột kêu lên.

Người ta cũng đã đi mất rồi, bọn họ còn quỳ ở đây làm gì chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.