Chương 146: THƯƠNG Ý
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 1926 chữ
- 2022-02-04 04:41:09
Trong tiểu đình, Vương Sùng và Âu Dương Thành đang đối ẩm đầy vui vẻ.
Ông bảo vị Trương đan sư này, đúng là đã thông qu8a khảo hạch biện đan sao?
Ngày nào ông cũng nghiên cứu thương pháp, si mê đến mức ngơ ngẩn rồi, nếu cả thương ý mà cũng nhầm thì quá là mất mặt.
Khoan, khoan, thương ý mà hai vị nói là gì vậy?
Tôi chỉ còn cách thương ý có một bước chân nữa thôi. Hôm nào tôi cũng nghĩ ngày nghĩ đêm. Chắc chắn vừa rồi đã có một luồng thương ý bắn thẳng lên trời, làm sao mà tôi nhầm được.
Vương Sùng tỏ ra rất chắc chắn.
Vương Sùng lập tức đứng phắt lên, vội vàng đi về hướng mà ông ấy vừa cảm nhận được thương ý.
Ngưng tụ được thương ý, thì bất cứ nơi nào mà trường thương quét qua, đều sẽ là thương ý.
Thương ý? Nó là gì thế?
Thấy ông ấy vẫn ổn, Âu Dương Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại khó hiểu mà hỏi lại.
Nhớ đến chuyện này, Vương Sùng hớn hở nhìn qua.
Mình cách hơi xa, không cảm nhận được vị trí cụ thể, nhưng Trương đan sư thì ở ngay chỗ này, chắc chắn có thể tìm được.
Là thương ý, thương ý!
Đang cân nhắc xem nên dùng đan dược gì để cứu người, chợt Âu Dương Thành thấy ông bạn già của mình đã bình tĩnh lại, hai mắt sáng lóa như đèn pha, giống như vừa nhìn thấy kho báu bạc tỷ vậy.
Luồng thương ý ấy chỉ xuất hiện trong thời gian cực ngắn, lóe lên một cái rồi mất. Dẫu có là ông ấy, cũng chỉ cảm nhận được lờ mờ, không thể xác định được vị trí cụ thể. Bằng không, chắc chắn ông đã chạy thẳng đến nơi đó tìm, cần gì phải đứng đây xoắn xuýt nữa.
Phải rồi, cậu ở ngay chỗ này, chắc hẳn có thể xác định vị trí được rõ ràng hơn!
Nãy giờ hắn chỉ lo đọc sách, sau đó tu luyện Thiên Đạo Thương Pháp, hoàn toàn không để tâm chuyện bên ngoài. Sao thế? Có kẻ địch đến à?
Tôi cảm nhận được một luồng thương ý kinh người ở ngay chỗ này, sao giờ chẳng thấy ai hết vậy?
Thấy hắn chẳng hay biết gì, Vương Sùng vội vàng đảo mắt nhìn quanh quất, nhưng xung quanh trống huơ trống hoắc, có ma nào đâu.
Có khi nào do ông ngày nhớ đêm mong quá nhiều nên đâm ra cảm giác nhầm không?
Âu Dương Thành hỏi.
Vẻ mặt Vương Sùng lộ ra niềm tự hào, trong mắt cũng ánh lên sự tự tin to lớn.
Đúng rồi, thương là loại binh khí khó luyện nhất, muốn lĩnh ngộ được vài điều về thương pháp đâu phải chuyện dễ.
Không có, thương pháp do tôi sáng tạo và bí tịch gia truyền đều được tôi ghi nhớ trong tâm, truyền miệng cho con cháu, chứ không chép ra thành chữ, người ngoài có muốn cũng chẳng học được!
Vương Sùng mỉm cười nói tiếp:
Trong thư phòng đều là thư tịch nhập môn và tri thức căn bản về thương pháp, hỗ trợ rất lớn cho những người vừa mới tiếp xúc với thương pháp, chứ chẳng có gì ghê gớm cả. Vị Trương đan sư này đọc được cũng tốt, đọc rồi ắt cậu ta sẽ thấy được độ khó của thương pháp, từ đó vứt bỏ đi cái suy nghĩ thơ ngây ban đầu!
.
Người đó đâu?
Chưa đến gần, Vương Sùng đã nôn nóng hỏi ngay.
Người? Người nào?
Trương Huyền vẫn chưa hiểu ý của đối phương.
Thấy hai người họ bàn tán sôi nổi, Trương Huyền cũng không kìm nổi sự tò mò nữa rồi.
Thư tịch mà hắn đã đọc đều thuộc kiểu kiến thức cơ sở đơn giản nhất. Còn thương ý thì đã liên quan đến cấp độ cao hơn hẳn, đâu có được ghi chép trong những thư tịch ở đây. Cho nên, hắn cũng chẳng hiểu gì về cái gọi là thương ý.
Ông bạn già này của mình, ngày nào cũng nghĩ đến thương ý, có khi nào lâu ngày quá, xuất hiện ảo giác không?
Bằng không, sao mình chẳng cảm nhận được gì hết vậy?
Thân thể Vương Sùng thoáng động một cái, một luồng khí tức mãnh liệt, tựa như có thể xuyên thủng được mọi thứ, ập thẳng vào mặt Trương Huyền.
Đây chính là thương ý à?
Trương Huyền càng thấy quái lạ hơn.
Vương Sùng đến bây giờ vẫn chưa dám tin.
Biện đan, một sự tồn tại mang tính thượng đ3ẳng, cao cấp, rộng lớn, và gần như là phương thức khảo hạch dành riêng cho Danh Sư. Một tay thanh niên chưa đến 20 tuổi mà có t9hể thành công vượt qua, dẫu có nghe tận tai, nhìn tận mắt, cũng khó mà tin nổi.
Hay lắm, như vậy thì chắc hẳn cậu ta sẽ nản chí mà chuyên tâm luyện đan. Tôi cũng đang hy vọng, Công Hội Luyện Đan Sư của chúng tôi sẽ xuất hiện một vị Luyện Đan Sư hai sao đó…
Âu Dương Thành cười rạng rỡ, đang định nói tiếp thì lại thấy ông bạn già của mình bỗng đờ ra, kế đó cả người lại không ngừng run rẩy.
Chuyện này cũng đúng…
Âu Dương Thành cũng có cùng quan điểm.
Bất kỳ món binh khí hay môn võ công nào, đều không thể dễ dàng luyện thành. Tất cả đều cần phải học tập đêm ngày, không ngừng trau dồi, rèn luyện. Nếu có thể lĩnh hội dễ dàng thì cao thủ cũng thành cái danh chẳng đáng mấy đồng rồi.
Vương Sùng…
Trông thấy một vị đại sư thương pháp có thực lực đứng đầu ở vương thành Thiên Huyền, chớp mắt đã trở nên như vậy, Âu Dương Thành cũng phải giật mình.
Vị Trương đan sư này vẫn còn trẻ, chưa rõ sự thâm ảo trong đó. Chờ lát nữa cậu ta đọc sách xong, tôi sẽ thi triển một bài thương pháp, để cậu ta biết khó mà lui, hẳn là sẽ không dám suy nghĩ viển vông nữa!
Biết được Trương Huyền có thiên phú kinh người về luyện đan, tuy Vương Sùng hơi bất mãn với hành vi của cậu ta, nhưng cũng không hề xem thường.
Nhưng… tôi có biết thương ý là gì đâu?
Trương Huyền lưỡng lự.
Cái này thì đơn giản thôi, tuy tôi vẫn chưa lĩnh ngộ được thương ý, nhưng cũng đã có thể mô phỏng được bảy tám phần. Nó có khí tức như vậy!
Một khi đã xác định được vị trí thì đã có thể biết được, rốt cuộc là người trong nhà hay người ở bên ngoài tìm đến rồi.
Phải biết rằng, gia tộc ông là một thế gia về thương pháp, người người trong gia tộc đều luyện thương, thậm chí mấy tên thị vệ cũng vậy. Nhỡ đâu có ai đó tình cờ lĩnh ngộ được thương ý, nhưng mà không chịu nói ra, hoặc bản thân cũng chẳng hay biết, vậy cứ tìm được vị trí chính xác là dễ giải quyết rồi.
Lâu nay ông ấy không ngừng phấn đấu cũng là vì mục tiêu này, nhưng mãi vẫn chưa tìm được lối vào. Có nằm mơ ông cũng không ngờ, thứ đó lại xuất hiện ngay trong sân nhà mình, rốt cuộc là ai đây?
Hai người họ đi thẳng một mạch về nơi vừa mới phóng thích ra thương ý, đúng lúc gặp Trương Huyền đang thong dong đi từ thư phòng ra.
Choang!
Chén rượu trên tay ông ấy rớt xuống đất vỡ vụn mà cũng chẳng hề hay biết.
Ông cũng đâu có nghe ai nói là ông bạn già mình có bệnh trong người đâu!
Sao tự nhiên đang nói chuyện, bất thình lình lại lên cơn co giật kinh khủng vậy?
Đúng vậy, sự thông tường của Trương đa6n sư về đan dược còn vượt trội hơn tôi, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!
Âm Dương Thành trầm trồ.
Trên mảng đan d5ược thì lợi hại, nhưng hiểu biết về phương pháp lại khá nông cạn. Thương pháp đâu phải trò trẻ con, cũng không phải là thứ nhìn qua một cái là học được ngay. Nếu dễ dàng như thế, sao đủ sức khiến tôi phải trầm mê một đời.
Tuy đối phương không nói rõ, nhưng Trương Huyền xem như cũng đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra:
Ông đến đây tìm, lẽ nào vừa rồi có người phóng thích thương ý ở chỗ này?
.
Tôi cũng chưa xác định được, vừa rồi chỉ lờ mờ cảm nhận được, ở loanh quanh đây thôi…
Vương Sùng gật đầu.
Rốt cuộc là thứ gì, lại khiến ông bạn già này từ một người luôn rất trầm tĩnh, vững vàng như núi Thái, lại biến thành như vậy?
Tu luyện kiếm pháp, đạt đến cảnh giới thượng thừa là có thể hình thành được kiếm ý. Thương cũng vậy, cao thủ ngưng tụ được thương ý, mới được gọi là đại sư thương pháp chân chính. Mấy năm nay tôi bế quan, ít đi ra ngoài, cũng vì muốn rèn giũa nội tâm, tranh thủ đạt đến cảnh giới này càng sớm càng tốt. Tiếc một nỗi, mãi vẫn chưa tìm ra điểm đột phá… Trong phủ đệ của tôi, từ bao giờ lại xuất hiện một cao thủ như vậy, hoặc có ai đó đã đột phá trước tôi sao? Phải qua xem thử mới!
Chưa bao giờ tiếp xúc với thương pháp, vậy mà đã muốn học để dạy lại cho người khác, cậu ta đang kể chuyện cười chắc!
Nếu thương pháp đơn giản như vậy, làm sao ông đây lại có thể nổi tiếng đến thế, thậm chí cả bệ hạ Thẩm Truy cũng đích thân khen ngợi?
Rồi Âu Dương Thành đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn qua hỏi:
Trong thư phòng của ông không có bí tịch thương pháp nào không được truyền ra ngoài chứ?!
.
Trương Huyền là do ông ấy đưa đến, ông bạn già cũng vì nể mặt mình nên mới cho vào thư phòng xem sách. Nếu chẳng may mà bị rò rỉ bí kíp gia truyền nào thì bản thân ông cũng thấy khó ăn khó nói.
Trong vô số loại binh khí, thương là loại khó luyện nhất. Đã có không ít người tràn đầy tự tin khi bắt tay vào học, kết cục, đều là hạng thùng rỗng kêu to, vẽ hổ thành chó(1).
(1)Ý chỉ những người bất tài, nhưng lại chỉ muốn làm việc đao to búa lớn, cuối cùng chỉ chuốc lấy thất bại.
Thương ý là ý cảnh đặc thù mà chỉ khi lĩnh ngộ thương pháp đến cực hạn, mới có thể ‘ngộ’ ra được…
Vương Sùng chỉ giải thích một câu là đã lắc đầu ngay:
Cậu chưa bao giờ học thương pháp, có nói cũng không hiểu đâu. Giải thích nhiều hơn nữa cũng vô ích mà thôi…
.
Đại sư thương pháp, đâu phải là danh hiệu ngồi không mà có được.
Điểm này, ông ấy tuyệt đối tin tưởng và chắc chắn.
Không sai, nó có khí tức kiểu kiểu như vậy đấy. Cậu có biết đã xuất hiện ở chỗ nào không?
Giải phóng kình khí xong, Vương Sùng lập tức thở hổn hển, trên đầu không ngừng vã mồ hôi, nhưng vẫn nôn nóng hỏi thăm.
Tuy chỉ mô phỏng một lần, nhưng tiêu hao quá nhiều sức lực, khiến ông ấy cảm thấy khá đuối sức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.