• 367

Chương 147: CHO TÔI THEO HỌC CẬU ĐƯỢC KHÔNG?



Hả? Thương… thương ý?


Thân thể Vương Sùng chao đảo, suýt té xỉu ngay tại chỗ.

Phải rồi, vừa rồi khi đọc sách, tôi đã lĩnh ngộ được một chiêu thương pháp, chưa biết uy lực của nó ra sao. Vương huynh là đại sư thương pháp, có thể chỉ điểm cho tôi không?

Đối với thương ý, Trương Huyền vẫn chưa có khái niệm gì cả, nên không hề kinh hoàng như đối phương. Sau đó, hắn chợt nhớ tới chiêu duy nhất trong Thiên Đạo Thương Pháp, vội vàng mở miệng nhờ cậy.
Dốc toàn lực thi triển, tu vi của ông ấy cũng đã hiển lộ, võ giả cảnh giới Thông Huyền hậu kỳ!
Keng keng keng!
Buồn cười là, vừa rồi ông còn dạy đời người ta rất hùng hồn, có nói cũng chẳng hiểu, giải thích nhiều thêm cũng vô ích…
Rốt cục là ông lấy đâu ra sự tự tin ấy?
Cậu chưa từng học thương pháp, vậy mà vừa ra tay đã dễ dàng thi triển ra thương ý lợi hại như vậy. Đậu phụ, vậy ra tôi ngày ngày học tập lại chỉ là thứ thùng rỗng kêu to à. Nếu nói theo cách của cậu, tu vi của tôi bao nhiêu năm nay đều là công cốc hết à…

À, vừa tôi đọc sách trong thư phòng, tức cảnh sinh lòng, nên đã lĩnh ngộ được đôi chút. Tôi thấy nếu thi triển thương pháp trong trạng thái này là thoải mái nhất, nên vô tình thi triển ra. Tôi hoàn toàn không biết đó chính là thương ý.

Trước mặt là vị đại sư thương pháp nổi tiếng của vương quốc, nhờ ông ấy chỉ điểm, chắc chắn có thể nhìn ra được hay dở.

Còn lĩnh ngộ được thương pháp? Được, tôi cũng muốn xem thử, thiên tài như cậu, rốt cuộc đã lĩnh ngộ được chiêu thức gì!

Bất chợt ông cảm thấy, máu trong người như tích tụ lại trong lồng ngực, có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Sau cơn hổ thẹn, một ý nghĩ táo bạo đã lóe lên trong đầu ông.
Vù!
Bàn chân vừa dịch chuyển, trường thương trong tay đã đâm thẳng ra.
Thân thể Vương Sùng lại chao đảo lần nữa. Ông ấy không thể không cố kìm nén cơn suy sụp đang ùa tới:
Thương ý chính là sự lĩnh ngộ đối với thương. Có được nó thì chứng tỏ đã biến thương thành cánh tay được nối dài của mình. Trong tình huống ấy, thi triển bất cứ chiêu thức gì cũng là thương pháp. Đó là biểu hiện của thương pháp đã được tu luyện đến một cảnh giới nhất định!


Thi triển bất cứ chiêu gì cũng là thương pháp?
Mắt Trương Huyền liền bừng sáng,
Vậy thì tốt quá, nếu học trò của tôi cũng có thể lĩnh hội được thương ý, vậy nhất định sẽ dành được thắng lợi trong kì so đấu rồi!
.

Bắt đầu thôi!

Khi cảm giác quen thuộc này vừa xuất hiện, khí thế của Trương Huyền lập tức trở nên đáng sợ như sấm chớp, tựa như từ một gã thanh niên bình thường, biến thành cao thủ bễ nghễ thiên hạ.
Nếu như không phải ông cố gắng kìm nén, e là đã hộc ra cả mồm máu rồi.
Phải biết rằng, ông ấy đã là cao thủ ở cảnh giới Thông Huyền hậu kỳ, còn đối phương chẳng qua chỉ mới ở cảnh giới Tịch Huyệt, hai bên chênh lệch nhau ngót nghét cả một tầng cảnh giới.
Đúng ra phải nói, kẻ nghe không hiểu là chính ông ấy mới phải…
Chỉ hận mặt đất không có cái lỗ nào để ông chui vào ngay cho đỡ nhục.
Sao nghe cậu ta nói mà cứ như chuyện ăn cơm uống nước vậy. Ngươi có biết là ta đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian mà vẫn chưa ngộ ra được không?
Mười mấy năm nay, ta liên tục rèn giũa tự thân, thậm chí còn dấn thân vào những nơi hoang sơ, khắc nghiệt, chịu đựng cái lạnh thấu xương, cái nóng bức người để ý chí không ngừng mạnh mẽ hơn. Ấy vậy mà vẫn chưa thành công. Ngươi thì ngon rồi, chỉ là cảm thấy thoải mái, rồi tình cờ… vậy mà lại đạt được!
Thương ý là sự lý giải của từng người về thương, cậu nghĩ ai cũng biến thái như cậu, chỉ việc đọc sách là đã có thể đột phá sao?
Ông ấy rất muốn khuyên nhủ đối phương dẹp bỏ cái suy nghĩ ngô nghê ấy đi, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Chiêu này của đối phương, tập trung sức mạnh toàn thân để rồi bộc phát ra ngoài, hàm chứa ý chí của thương ý. Nếu mình học được chiêu này, có lẽ sẽ có thể đột phá thành công lớp màng chắn sau cùng, lĩnh ngộ được thương ý.

Trương đan sư này, chiêu này của cậu… có thể dạy cho tôi được không?

Trương Huyền vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức mạnh, áp xuống chỉ còn hơn 40 đỉnh, đương nhiên không thể đỡ nổi lực xung kích của cao thủ cảnh giới Thông Huyền hậu kỳ.
Có điều, nhục thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ, chân khí lại thuần khiết, tuy bị bật ngược trở lại nhưng không hề bị thương.
Tôi bắt đầu học thương từ khi mới 8 tuổi, đến bâ5y giờ đã hơn bốn mươi năm rồi, suốt ngày chìm đắm trong ấy, mà còn cách thương ý một khoảng xa vời… Ngài làm ơn giải thích cho tôi nghe, thương ý khủng khiếp này rốt cuộc là sao?
Chẳng phải ngài bảo không biết thương ý là gì sao? Vậy đây là cái khỉ khô gì?

Chiêu này… không có vấn đề gì hết, cậu cứ dạy lại nguyên xi cho học trò là được rồi!

Nói xong câu này, Vương Sùng lại thấy mặt mình nóng ran.
Thương ý lợi hại đến thế, coi bộ khi trở về phải cố gắng truyền thụ cho Trịnh Dương, để cậu ấy cũng có được tâm cảnh này. Như vậy, dù không có thương pháp cao minh, cũng có thể khiến cậu ấy bất bại rồi.

Muốn khiến học trò của cậu cũng lĩnh ngộ được?
Vương Sùng chợt rùng mình một cái.

Vấn đề…
Mặt Vương Sùng lập tức đỏ gay.
Trương đan sư, cậu đến đây để vả mặt tôi đấy à?

Vương Sùng, dẫu sao thì thiên phú của mỗi người mỗi khác. Trương đan sư, có năng khiếu bẩm sinh về thương pháp, âu cũng là chuyện dễ hiểu mà!
Thấy ông bạn già của mình hồn bay phách lạc, bị sốc không hề nhẹ, Âu Dương Thành vội vàng an ủi.

Được rồi, cũng chỉ có thể như thế thôi!

Ông bạn già chỉ mô phỏng thương ý, mà đã vã mồ hôi hột, thở như sắp chết, mặt mày cứ như bị táo bón mấy ngày rồi. Còn cha nội này, vẫy tay một cái rất thoải mái, chẳng có chút áp lực, đơn giản như ăn cơm uống nước…
Rốt cuộc cậu là đại sư thương pháp hay Vương Sùng vậy?
Trương Huyền hồi tưởng lại một thoáng rồi nói.
Chuyện này đúng là không phải do hắn giả ngu, thư tịch trong thư phòng đều ghi chép những tri thức căn bản nhất về thương pháp, hoàn toàn không đề cập đến thương ý. Hắn cũng chỉ thông qua Thiên Đạo Thương Pháp, vốn được rút tỉa từ những thư tịch ấy, mới may mắn có được cái khí thế này.

Không hổ là đại sư thương pháp, lợi hại!

Thấy chiêu thức do thư viện Thiên Đạo cho ra lò, lại bị đối phương nhẹ nhàng chặn được, Trương Huyền thầm cảm khái trong lòng.
Hắn thì đang âm thầm bội phục, còn phía đối diện, Vương Sùng thì lại đang sợ hãi muốn ngất xỉu.
Một đường thương trông rất đơn giản của đối phương, lại khiến ông phải thi triển ra cả phần thực lực mà ông vốn dùng làm con bài chưa lật. Và quan trọng nhất chính là… tuy đôi chân ông ấy vẫn đứng yên, nhìn thì có vẻ chiếm thế thượng phong chút đỉnh. Nhưng trên thực tế thì, vùng ngực của ông đang cực kỳ khó chịu vì khí huyết bị ứ đọng, hiển nhiên là ông đã bị thương không hề nhẹ.
Mấu chốt nhất nằm ở chỗ, cậu đâu có xem bí tịch cao thâm gì cho cam, toàn mấy quyển thương pháp căn bản nhất…
Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, tuyệt đối có thể khiến cho tất cả đại sư thương pháp trong vương thành này lăn đùng ra chết vì quá tủi nhục.

Trước giờ đúng là tôi chưa từng học mà!
Trương Huyền thành thực đáp.

Chưa từng học, sao lại có được thương ý hùng hậu đến thế?
Vương Sùng chỉ muốn phát điên lên.
Trong tình huống thông thường, chẳng có ai có thể nào chiến đấu vượt cấp.
Đương nhiên, nếu cho ông ấy biết, gã thanh niên trước mặt chỉ thi triển chưa đến một nửa sức mạnh thì chẳng biết cảm giác của ông sẽ thế nào.

Cậu… chẳng phải cậu bảo mình chưa từng học thương pháp sao?

Thực sự không kìm nén được nữa, Âu Dương Thành liền vặn hỏi, Vương Sùng cũng vội vàng ngước nhìn, chờ xem đối phương giải thích thế nào.
Bộ thương pháp này, được thư viện Thiên Đạo tổng kết từ hơn một ngàn quyền bí tịch. Tuy chỉ có một chiêu, nhưng đó là biến phức tạp thành đơn giản, phù hợp với ý chí của Đại Đạo. Vừa thi triển ra, chân khí toàn thân liền cuộn trào, trường thương giống như một con rồng lớn lao ra khỏi biển, nháy mắt đã bay đến trước mặt.

Cái gì?


Muốn kiểm tra uy lực của chiêu thức, chỉ có cách thông qua thực chiến! Trương đan sư, cậu hãy thi triển chiêu thức mà cậu đã lĩnh ngộ được về phía tôi, để tôi xem xem!
Trường thương trong tay, Vương Sùng giống như biến thành một con người khác. Khí thế hùng hồn, hung bạo, giống như con mãnh thú chốn hoang dã, sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào.
Ông ấy cảm thấy, tuy đối phương đã lĩnh ngộ được thương ý, nhưng bất luận là thực lực hay khả năng vận dụng, chắc chắn đều không bằng mình. Dẫu có được chiêu thức nào đó, bản thân cũng có thể ứng phó dễ dàng.
Vương Sùng gật đầu, bảo người hầu đi lấy thương tới.
Chẳng mấy chốc, hai cây trường thương đã được mang đến.
Phía đối diện, Vương Sùng vốn hoàn toàn không để tâm, nhưng vừa nhìn thấy trường thương đâm tới, lập tức cảm thấy lông tóc trên người đều dựng đứng, suýt chút nữa là sợ đến hồn bay phách lạc.
Chiêu này, tuy nhìn thì đơn giản, thô kệch, chẳng có tý màu mè gì cả. Nhưng đã tập trung hết tinh khí thần và toàn bộ sức mạnh của người tu luyện lại một điểm, kình khí từ điểm ấy bộc phát ra. Đây rõ ràng chính là… chiêu thức cao minh nhất của thương pháp!
Thật không hả trời?
Sao ngươi biết thi triển thương ý, hơn nữa còn thuần khiết đến thế!
Trong lòng ông đang hết sức kinh hãi, nhưng3 ngước mắt lên lại nhìn thấy cái bản mặt ngượng ngùng của Trương Huyền, khiến ông ấy chỉ muốn hộc máu.

Chiêu này lợi hại đấy…

Điều chỉnh hồi lâu thì hô hấp mới trở nên bình thường, Vương Sùng không khỏi cất lời khen ngợi.
Trương Huyền phải lùi lại liên tục bảy tám bước mới dừng lại được, còn Vương Sùng thì vẫn đứng yên tại chỗ.
Va chạm trực diện đơn giản, đã có thể phân rõ cao thấp.
Không thẹn là cao thủ thương pháp, tâm trí đã rèn luyện được cứng cỏi như gang thép, tuy suy sụp tinh thần nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại được. Vốn ông ấy đang định lên tiếng thì lại nghe thấy câu hỏi của tay thanh niên.

Ông bảo tôi đã lĩnh ngộ được thương ý, thế thương ý có tác dụng gì vậy?

Không phải lợi hại, mà là quá lợi hại!
Lâu nay ông ấy luôn cho rằng bản thân là một thiên tài, và cũng đã sáng tạo ra không ít thương pháp. Nhưng so với chiêu này, những thứ mà ông ấy gọi là thương pháp đó, đúng là rác rưởi của rác rưởi, không khác gì khi so sánh bùn đất với đá quý!

Vậy thì tốt quá, đây là chiêu mà đệ muốn truyền thụ cho học trò. Liệu Vương huynh có thể chỉ điểm cho đệ không? Làm phiền huynh xem thử có vấn đề gì hay không, nếu có thì đệ cũng biết đường điều chỉnh lại!

Trương Huyền hào hứng nói ngay.
Tạm chưa tính đến chuyện cậu đã lĩnh ngộ được thương ý, thi triển chiêu gì cũng là thương pháp. Nhưng mấu chốt nhất nằm ở chỗ, chiêu này ấy, đậu phụ mắm tôm, tôi nhìn mà còn chả hiểu được cái khỉ gì, làm sao chỉ điểm đây?
Là đại sư thương pháp, mà cả chuyện chiêu thức của đối thủ được thi triển như thế nào, và được vận dụng ra sao để tấn công, đều không hiểu nổi… Ông ấy thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tự sát cho đỡ nhục.

Được!
Trương Huyền cũng đang muốn thử chiêu thức này, lập tức nhận lấy cây trường thương còn lại.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cầm vào thứ này. Nhưng do lĩnh ngộ được thương ý, nên tập làm quen một hồi thì hắn cảm thấy một cảm giác thân quen lập tức tràn vào trong đầu óc.
Làm ơn đừng có đả kích người ta như vậy có được không?
Nếu cậu bảo đã trải qua bao nhiêu gian khổ, suốt ngày tu luyện, tình cờ đột phá thành công, vậy tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng thực tế tàn nhẫn biết bao. Cậu chỉ xem sách có một lát, nhiều nhất là một canh giờ, sau đó… sau đó liền đột phá rồi!
Còn như thương ý được sử dụng thế nào, và có tác dụng ra sao với người luyện thương thì hắn hoàn toàn mù tịt, chẳng biết gì hết.
Vương Sùng lại ứa nước mắt.

Thứ này là thương ý sao?

Âu Dương Thành cũng đang vô cùng ngơ ngác.
Ầm ầm!
Thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều, Vương Sùng cũng lập tức kích phát sức mạnh toàn thân, vung thương nghênh chiến.
Một canh giờ trước, ông ấy còn cảm thấy tên thanh niên trước mặt không hiểu thương pháp, đang sỉ nhục thương pháp. Nhưng bây giờ, ông lại có cảm giác, chính mình mới là người đang sỉ nhục thương pháp.
Người ta chỉ đọc sách có một canh giờ, không những đã lĩnh ngộ được thương ý, lại còn sáng tạo ra một chiêu thương pháp bá đạo như thế. Còn ông ấy, luyện thương hơn bốn chục năm trời, mà chẳng khác gì đống rác rưởi…
Hai thanh trường thương va chạm nhau giữa không trung, những luồng sóng khí hung mãnh bắn ra như muốn cắt nát mọi thứ xung quanh.
Thịch thịch thịch thịch!
Ôi tim của tôi, ôi phổi của tôi, ôi tuổi thanh xuân của tôi!
Vương Sùng chỉ cảm thấy được, nếu trước mặt có cái hố đủ lớn, chắc chắn ông sẽ nhảy xuống ngay lập tức, rồi tự chôn sống mình luôn cho rồi.
Ngượng ngù9ng, ngươi ngượng cái bất à!
Đại ca à, không ai chơi nhau vậy chứ. Chẳng phải ngài bảo chưa từng học thương pháp s6ao? Chẳng phải ngài bảo không biết thương ý là cái giống gì sao?
Nước mắt Vương Sùng tuôn rơi lã chã.
Đừng có chơi nhau vậy chứ!
Phân vân hồi lâu, cuối cùng ông đánh bạo, đỏ mặt đề nghị.


Huynh muốn học? Được chứ, đệ có thể dạy cho huynh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.