Chương 150: TRUYỀN THỤ THƯƠNG PHÁP
-
Thư Viện Thiên Đạo
- Hoành Tảo Thiên Nhai
- 2590 chữ
- 2022-02-04 04:41:03
Được, miễn ngươi đừng có chạy làng là được rồi.
Trương Huyền mỉm cười, lập tức đồng ý.
Thầy…
Đài Học Chiến còn thắng không nổi, giờ đi khiêu chiến giáo viên…
Mấy trò vừa rồi vẫn chưa đấu, bây giờ để mấy trò lên khiêu chiến với thầy Chu thì thực sự là, dùng dao mổ trâu để giết gà quá. Trịnh Dương, trò lên đi!
Trương Huyền nhìn qua một lượt, liền chỉ tay.
Dù có thực sự muốn làm màu, vậy cũng phải lựa thời lựa chỗ chứ?
Cái cậu Trịnh Dương này, tạm không nói về thực lực mạnh hay yếu, vừa rồi đã đánh mấy trận, thể lực gần như đã cạn sạch rồi. Chẳng lẽ đại ca không thấy cậu ta, ngay cả cầm thương còn cật lực nữa sao? Bây giờ ngài mà bảo đi giết một con gà, khéo cậu ta cũng giết không nổi đâu. Vậy mà ngài còn bảo cậu ta đối chiến với Chu Thiên?
Nói xong, lại lắc lư uể oải mà bước lên đài Sư Chiến.
Thấy bộ dạng của cậu ta, giống như gió thổi qua cũng có thể gục, đám đông đang hóng chuyện chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Thấy thầy mình hình như đã có tính toán từ trước, nên dù rất lấy làm khó hiểu, nhưng mấy đứa học trò cũng không dám hỏi thêm, chỉ tập trung nhìn lên võ đài.
Nương tay? Muốn trách, thì trách thầy Trương của ngươi ấy!
Thầy Trương có phải đang nói đùa không vậy?
Cậu ta biết rất rõ bản thân được mấy cân mấy lạng. Bây giờ bất kỳ một học viên nào đó lên đài, cậu ta cũng chẳng thể đánh thắng nổi, huống gì là đấu với thầy Chu Thiên. Đừng nói là thầy ấy áp chế tu vi xuống nhất trọng, dẫu có áp chế hết luôn, cậu ta cũng thắng không nổi đâu!
Chứng kiến cảnh tượng này, Chu Thiên cho rằng Trương Huyền đang cố tình chọc tức mình, bởi vậy tức muốn sùi bọt bép, ánh mắt trở nên cực kỳ hung tợn.
Trước khi đấu, ta sẽ dạy cho trò ấy một chiêu thương pháp mới, chắc thầy Chu không phản đối chứ?
Học được chưa?
Không thèm quan tâm đến những lời bàn tán của đám đông, Trương Huyền hỏi lại Trịnh Dương.
Nghe thấy lời này, đám đông xung quanh đều xây xẩm mặt mày.
Đại ca, ngài làm màu như thế, là hay ho lắm sao?
Hiểu được ý của hắn, Trịnh Dương âm thầm gật đầu, đồng thời trong lòng cũng lấy làm lạ, chân khí của thầy Trương lưu lại trong cơ thể mình, tại sao lại chẳng phát sinh xung đột nhỉ?
Công pháp tu luyện của mỗi người bất đồng, thuộc tính chân khí cũng theo đó mà khác biệt. Vì vậy, chân khí của người này đi vào thân thể của người kia, chẳng những không thể hỗ trợ đột phá, mà còn rất dễ phát sinh xung đột, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Vui cái quần ấy!
Trò đã sắp khóc đến nơi rồi mà thầy vẫn chưa nhận ra à?
Chỉ khi nào nội tức vận hành chính xác, mới có thể thúc đẩy thương pháp phát huy ra uy lực mạnh nhất. Bằng không, cái được gọi là chiêu thức, cùng lắm cũng chỉ được cái đẹp mắt, lòe được thiên hạ, chứ hầu như chẳng ích lợi gì cả.
Tuy Trịnh Dương vẫn chưa được tiếp xúc với thương pháp lợi hại nào, nhưng từ nhỏ đã bầu bạn với thương, thương pháp đã ăn sâu vào xương tủy từ lâu. Vừa cảm nhận phương pháp vận hành nội tức mới này, cậu lập tức nhận ra, nó cao minh hơn rất nhiều so với mọi thương pháp mà cậu từng học, thậm chí là từng nhìn thấy trước đây.
Dạ rồi…
Trịnh Dương mặt như mếu.
Trương Huyền có cả thảy năm học trò, dẫu có áp chế tu vi xuống, đánh luân p5hiên, bọn chúng cũng không phải là đối thủ của gã được.
Đánh luân phiên? Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi. Với thực lực cỡ ngươi, ta chỉ chọn đại một đứa là đủ để hạ gục ngươi rồi!
Trương Huyền lắc đầu.
Mặc kệ cho những người xung quanh đang bàng hoàng ngơ ngác, Trương Huyền hỏi Chu Thiên một câu.
Sắp rước dâu mới nhớ đến chuyện mua nhẫn cưới, e là hơi muộn rồi đấy!
Chu Thiên kháy đểu.
Chân khí của thầy Trương đi vào cơ thể cậu, lại chẳng có chút xung đột hay mâu thuẫn nào, khiến cậu cảm thấy khá là khó tin.
Có điều cậu cũng biết rõ, đây không phải là lúc để ngẫm nghĩ những chuyện này. Cậu
lảo đảo
đứng lên, chắp quyền, nói:
Thầy Chu, lên đi!
.
Chả thèm tốn calo với tên khốn này, Trương Huyền nhìn qua đám Triệu Nhã.
Vừa bị hắn nhìn một phát, toàn bộ mấy đứa đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Luồng chân khí đi vào cơ thể, lập tức chảy xuôi trong kinh mạch, vận hành bằng một phương thức đặc thù. Chỉ chớp mắt, Trịnh Dương cảm thấy thân thể mình giống như vừa biến thành một thanh trường thương, sẵn sàng chọc thủng bầu trời.
Chiêu này nhìn vào chẳng có bất kỳ quy luật gì cả, cực kỳ tùy tính, hoàn toàn không giống chiêu thức mà như đang chơi đùa, đâm bừa một nhát mà thôi.
Tên khốn này… không lẽ đến đây diễn trò mua vui à!
Đây chính là chiêu thức rác rưởi mà Trương Huyền vừa mới dạy.
Hừ!
Đây là… phương pháp vận hành nội tức(1) trong thương pháp?
(1)Nội tức: cơ chế hô hấp trong cơ thể.
Trịnh Dương biết mình mà không ra tay, đối phương vì ngại với thân phận nên cũng sẽ không ra tay trước được. Bởi vậy, cậu cũng chẳng phí lời thêm, nhấc trường thương lên, đâm thẳng về phía đối phương.
Ngọn thương run bần bật, hệt như chẳng có chút sức lực nào.
Mấy ngày qua, tuy tu vi của họ đã tiế3n bộ không ít, nhưng muốn đấu với một giáo viên, đó hoàn toàn là chuyện không tưởng!
Nhận lời ngay lập tức, thế này c9hẳng phải là chờ nhận thua rồi sao?
Lúc này, Trịnh Dương có ngốc mấy cũng đã hiểu ra.
Bất luận là thương pháp hay võ công, không chỉ có chiêu thức, mà quan trọng hơn hết là phương pháp vận hành nội tức.
Thấy thằng nhãi này lại dám dùng đến thật, Chu Thiên càng thêm điên tiết, hừ lạnh một tiếng, áp chế tu vi xuống cảnh giới Tụ Tức, cũng chẳng thèm sử dụng binh khí mà tung chưởng nghênh đón trực tiếp.
Tay không đấu trường thương!
Đậu phụ, lên thật sao?
Học được một chiêu thương pháp mà heo cũng thi triển được, người thì chỉ chực ngất xỉu, sao mà đánh đây…
Đang định báo cho thầy giáo của mình biết tình trạng thể lực, nhưng chưa kịp nói ra hết thì cậu đã nghe thấy giọng nói hờ hững của đối phương vang lên:
Đừng vui mừng sớm, đánh bại thầy Chu Thiên này rồi vui cũng chưa muộn!
.
Vui mừng?
Đang trong cơn kích động, bên tai cậu ta lại vang lên tiếng truyền âm của thầy Trương.
Đừng chần chừ nữa, nhanh chóng làm quen với phương pháp vận hành nội tức này, sau đó phối hợp thật tốt với thương pháp!
Dính phải cái ông thầy như thế, giỏi mấy cũng chịu chết mà thôi…
Trương Huyền truyền thụ ngay trước mặt bao người, chẳng chút giấu giếm. Bởi vậy xem xong, ai nấy cũng có cảm giác đầu mình chắc bị đông đá mất rồi.
Trương Huyền, ngươi cũng độc địa đấy!
Đinh ninh đối phương đang cố tình hạ nhục mình, Chu Thiên nghiến răng, nhảy lên đài tỉ thí.
Mong thầy Chu nương tay…
Vờ tỏ ra yếu đuối dễ bắt nạt, Trịnh Dương chật vật nhấc trường thương lên, chắp quyền nói một câu khách sáo.
Trịnh Dương chao đảo cả người, có cảm giác như mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Tự tìm cái chết…
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Trịnh Dương đang định òa lên khóc, bỗng cảm thấy từ lòng bàn tay của thầy Trương đang đặt trên vai mình, một luồng chân khí hùng hậu ào ạt tràn vào kinh mạch trong cơ thể.
Luồng chân khí này vô cùng hùng hậu, hơn nữa lại cực kỳ thuần khiết. Chạy đến chỗ nào trong cơ thể thì điểm tắc nghẽn của kinh mạch ở chỗ ấy lập tức được đả thông. Giống như trong tích tắc, thân thể cậu đã được tháo bỏ một thứ gông cùm nào đó, hay được uống thứ đan dược cực bổ nào đó vậy. Cảm giác mệt mỏi đã tan biến sạch sẽ, tinh thần và thể lực đều đã phục hồi như cũ.
Thoáng chốc, Trịnh Dương đực mặt ra vì quá bàng hoàng, hoàn toàn không dám tin.
Chiêu này đã không thể dùng từ huyền diệu để hình dung nó nữa rồi, phải nói là khó mà tưởng tượng nổi.
Chiêu này mà cùng cần học hả trời?
Cậu ấy chạm vào cây thương lần tiên khi mới lên sáu tuổi… chiêu thức biết được, cũng lợi hại hơn cái này nhiều…
Thầy ơi, trò…
Cậu ta sắp phát điên đến nơi rồi.
Truyền ra ngoài, cũng đủ kinh thiên động địa, ma khóc thần hờn rồi.
Thưa thầy… hay là để trò lên thay Trịnh Dương đi!
Đậu phụ, cái này mà cũng gọi là thương pháp à? Kiếm con heo đực đến, cho nó thấy con heo nái đang động đực, hẳn là ‘thương pháp’ của nó còn đẹp mắt hơn chiêu này đấy?
Từng thấy người ta đào hố chôn cha, chôn mẹ, đây là lần đầu tiên tôi thấy đào hố chôn học trò đấy. Chuyến này Trịnh Dương chắc tiêu rồi!
Sớm hay muộn không quan trọng, thắng được ngươi là được rồi!
Trương Huyền cười nhạt, bước đến trước mặt Trịnh Dương,
Nào, bây giờ thầy sẽ dạy cho trò một chiêu thương pháp, nhìn cho kĩ, học cho tử tế!
.
Nói xong, hắn cầm lấy thanh trường thương trong tay học trò, cổ tay vừa vặn một vòng, mũi thương rung lên, quay một vòng rồi chọc thẳng.
Chiêu thương pháp khi nãy mà cậu học, trông thì rất tầm thường, thằng ngu cũng có thể học được. Nhưng một khi được phối hợp với bộ tâm pháp này, thì sẽ trở thành chiêu thức biến phức tạp thành đơn giản, lấy bản chất để đánh thắng sự hào nhoáng!
Trên đời này lại có chiêu thức lợi hại đến thế sao…
Dạ!
Biết thầy Trương đang truyền thụ cho mình một thương pháp cực kỳ cao minh, Trịnh Dương lập tức không suy nghĩ miên man nữa, tập trung tinh thần để cảm nhận dòng khí tức đang vận hành trong cơ thể.
Triệu Nhã không nhịn được, mở miệng đề nghị.
Cứ đứng xem là được rồi!
Trương Huyền cũng chẳng giải thích.
Xong rồi, luồng chân khí này sẽ còn lưu lại trong cơ thể trò. Trò cứ giả vờ là mình vẫn đang kiệt sức, khi đối chiến với Chu Thiên, nhất định phải hạ gục đối phương trong một chiêu!
Tiếng nói của Trương Huyền tiếp tục truyền lại.
Hơn nữa còn bảo… giết gà bằng dao mổ trâu?
Giết gà cái bất, dao mổ trâu mổ cái bất!
Đoán ra dụng ý của Trương Huyền, lòng Chu Thiên bừng bừng lửa giận.
Thế… học trò đành thất lễ vậy!
Chu Thiên cũng cảm thấy cơ mặt mình giật nhẹ một cái, một suy đoán bất chợt hiện ra trong đầu.
Trúng kế rồi.
Ngươi….
Thấy đối phương xem thường mình đến thế, sắc mặt Chu Thiên trở nên cực kỳ khó coi.
Nhìn bộ dạng của thằng nhóc này, dù Chu Thiên không ra tay, e là cũng chẳng còn đứng vững được bao lâu, tự mình rớt xuống khỏi võ đài đấy…
Không chỉ đám đông đang bàng hoàng, mà cả Trịnh Dương cũng cảm thấy khóe miệng mình tự động lên cơn co giật.
Có điều, bây giờ thì khác.
Chân khí của thầy Trương cực kì thuần khiết, chạy đến đâu là đả thông tất cả những nơi bị ách tắc đến đó. Chưa đến hai nhịp thở, đã mở ra một vòng tuần hoàn thông suốt trong cơ thể cậu, khiến dòng nội tức lưu chuyển mạnh mẽ và dễ dàng, chẳng còn bất kỳ trở ngại nào.
Thấy hắn đưa 8ra quyết định này, đám Triệu Nhã vô cùng lo lắng.
Đùa hay sao vậy trời?
Trông thấy cậu ta chỉ thực hiện một động tác đơn giản, mà đã mệt đến mức vã mồ hôi, tất cả mọi người đều nghẹn lời.
Đài Sư Chiến, đã rất nhiều năm nay chưa có ai khiêu chiến rồi, nào ngờ cuộc khiêu chiến lần đầu tiên này lại
ngộ nghĩnh
đến thế.
Nếu ngươi đã tự tin như vậy, được lắm, bọn chúng định lên một lượt hay lên từng 6đứa đây?
Chu Thiên cười rạng rỡ.
Mệt mỏi cũng giống như bị bệnh, đều do kinh mạch bị tắc nghẽn gây ra. Những điểm tắc nghẽn này chẳng là gì trước chân khí tinh khiết của Trương Huyền.
Đừng kháng cự, dựa theo hướng vận hành của chân khí mà thầy truyền qua, điều chỉnh hô hấp!
Tên khốn kia chắc chắn đã có ý định bỏ rơi cậu học trò này từ lâu, bây giờ cố tình dùng nó để chọc tức mình.
Dạy một chiêu giết gà cũng chẳng chết, mà đòi đối phó với mình… há chẳng phải muốn nói, mình chẳng bằng một con gà sao?
Tốt, nếu đã học xong, vậy hãy hạ gục thầy Chu cho ta!
Trương Huyền gật đầu, vỗ vai Trịnh Dương.
Vậy là… luyện thành rồi?
Nội tức thông suốt, Trịnh Dương lập tức hiểu ra, bộ thương pháp này, cậu đã lĩnh hội triệt để, giống như đã từng nghiên cứu nhiều năm trời rồi vậy.
Cái này mà cũng gọi là thương pháp?
Cho dù là mấy người nhảy vòng lửa, múa gậy lửa, khéo còn đẹp mắt, tinh diệu gấp mấy lần cái chiêu thức này…
Đang ngỡ ngàng thì bên tai vang lên tiếng truyền âm của thầy Trương.
Biết rõ thầy Trương không bao giờ hại mình, Trịnh Dương liền tập trung tinh thần, điều chỉnh hô hấp.
Bất cứ môn võ công nào cũng có phương pháp vận hành nội tức đặc thù, người tu luyện cũng như anh công nhân sửa đường, sẽ tiến hành đả thông những điểm kinh mạch bị tắc nghẽn từng chút một, vô cùng phiền phức và phải hao tổn rất nhiều tinh lực.
Lấy Trịnh Dương lúc này ra làm ví dụ, tu vi mới chỉ ở cảnh giới Tụ Tức, trong cơ thể chỉ có nội tức, chân khí vẫn chưa hình thành. Muốn học được phương pháp đả thông con đường vận hành của nội tức giống thế này, không bỏ ra thời gian một hai năm thì hoàn toàn không thể học nổi.
Dẫu vậy, những người dưới đài đều không đánh giá cao Trịnh Dương, mà đều cho rằng, thằng nhãi này sắp xui xẻo đến nơi rồi.
Chính là lúc này…
Thấy đối phương quả nhiên đã khinh địch, đưa tay không ra tiếp chiêu, mắt Trịnh Dương lóe sáng, bùng phát toàn bộ chân khí của Trương Huyền còn lưu trong cơ thể. Chỉ chớp mắt, cả người cậu như biến thành một bộ dạng khác hẳn, nếu trước đó dặt dẹo như một mảnh lụa, vậy giờ đã biến thành mãnh hổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.