• 367

Chương 151: ANH ĐẾN ĐÂY CHÍNH LÀ ĐỂ VẢ MẶT


Thân là giáo viên, lại là cao thủ cảnh giới Bì Cốt, Chu Thiên dẫu chưa từng học thương pháp, nhưng vẫn có thể nhận ra mức độ lợi hạ8i của chiêu thức này.

Ngọn thương xé gió lao tới, phát ra những tiếng rít điên cuồng, uy lực dũng mãnh, đừng nói là áp chế3 tu vi, dù gã có dốc toàn lực, e là cũng khó có thể đỡ nổi!
Người ta dạy đại cho học trò một chiêu thức bá láp, vậy mà đánh cho mình thảm hại chẳng khác gì con chó cụp đuôi chạy. Sinh Tức Hoàn, thứ mình nâng niu còn hơn bảo bối, người ta lại vứt thẳng tay như vứt rác…
Đại ca, chẳng phải ngài là giáo viên có mức đãi ngộ và lương bổng thấp nhất học viện sao? Từ bao giờ mà ngài trở nên
đại gia
vậy rồi?
Có điều, chiêu này của Thiên Đạo Thương Pháp này, đến cả đại sư thương pháp ở cảnh giới Thông Huyền như Vương Sùng còn đỡ không nổi, huống chi là gã.
Đùng!
Một thằng nhãi cảnh giới Tụ Tức, sao thoáng chốc lại có thể bù9ng phát ra sức mạnh khủng khiếp đến thế?
Gã ta có cảm giác như mình sắp phát điên rồi.
Ngay cả đám Trịnh Dương, Triệu Nhã cũng đơ mặt ra.

Không cần phải ngạc nhiên, Sinh Tức Hoàn tuy có thể giúp đẩy nhanh tốc độ hấp thụ linh khí, nhưng dùng nhiều sẽ khiến người ta sinh ra tính ỷ lại, ảnh hưởng không tốt cho công cuộc tu luyện sau này!
Nhận ra sự kinh ngạc của họ, Trương Huyền trở tay lấy ra hai lọ ngọc khác, ném qua:
Đây là thứ thầy chuẩn bị cho các trò, dùng hết thì bảo thầy đi lấy thêm!
.

Thưa thầy…

Trịnh Dương vội vàng dâng lọ Sinh Tức Hoàn đến trước mặt Trương Huyền, trong lòng sướng rơn.
Sáng ra bọn họ đã chạy đến Phòng Học sinh cãi nhau ầm ĩ, cốt chỉ muốn đòi bằng được số tài nguyên mà thầy Trương đáng có được. Tuy rất vất vả, nhưng cuối cùng cũng đã thành công rồi.

Đáng ghét!

Đương nhiên, gã cũng sẽ không để Trương Huyền thoải mái nhận được.

Hừ, Trương Huyền, đưa cho ngươi thì đã sao chứ? Những viên Sinh Tức Hoàn này, là do học trò của ngươi giúp lấy về, chứ vốn dĩ ngươi đâu đủ tư cách. Ta không tin là ngươi nuốt trôi được chúng đâu!

Chỉ cần không dùng thì cũng khác nào không có được!

Nuốt nó?
Trương Huyền cầm chiếc lọ ngọc, lắc đầu nói tiếp,
Cái thứ rác rưởi này, ai thèm dùng?
.

Thầy cứ yên tâm, tụi trò nhất định sẽ nỗ lực hết mức có thể…

Nghe thấy lời này, đám Triệu Nhã đồng loạt gật đầu.

Trương Huyền, đậu phụ, ngư6ơi chơi khăm ta…

Lúc này, ngu mấy gã cũng phải nhận ra, bản thân đã trúng kế.
Đệch, cùng là giáo viên, sao chênh lệch lớn đến thế cơ chứ?
Thoáng chốc, tất cả mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn về phía nhóm người Triệu Nhã, còn mọi ánh nhìn khinh bỉ đều trút hết lên người Chu Thiên.
Trong lọ ngọc là từng viên từng viên đan dược trơn nhẵn, bóng bẩy, tỏa ra hương thơm nồng nàn, xâm nhập vào tận xương tủy.
Ôi thầy ơi, không ngờ lại là… Sinh Tức Đan!
Nói xong, hắn vung tay lên.
Tủm!

Sau một phen há mồm trợn mắt, bầu không khí nơi đây như muốn nổ tung.

Tặng cho học trò nhiều đan dược chính thức như vậy?

Đám đông đều choáng váng, có cảm giác như muốn phát điên lên ngay và luôn.
Hèn gì người ta chê Sinh Tức Hoàn, đùa chắc, có nhiều Sinh Tức Đan đến thế, ai thèm để mắt đến cái của nợ kia nữa chứ!

Đệch!

Một thầy giáo như gã, lại bại dưới tay một đứa học sinh.
Gã ta cảm thấy mặt mình nóng rát hệt như vừa bị người ta táng thẳng tay.

Đương nhiên là đã từng nghe. Lúc đó ta nghe nói, thứ này có thể giúp kinh mạch bị thương tổn hồi phục nhanh chóng, bèn cho người đi thăm dò thử. Một hồ lô như vậy, nghe đâu có giá đến 30 vạn kim tệ đấy!


30 vạn? Thật không vậy?


Này này…

Chứng kiến cảnh này, tất cả đều giật bắn người, Chu Thiên cũng đơ mặt ra.
Chẳng phải chú muốn vả mặt anh sao? Thế thì anh sẽ khiến cho chú bị vả đến sướng chết thì thôi.
Nói thật cho chú biết, mục đích anh đến đấy chỉ là để vả mặt chú thôi!

Đương nhiên là cho các trò hết rồi. Không phải ta chê trách gì các trò, nhưng làm học trò của ta, mà còn cần phải đi tranh giành mấy cái thứ rác rưởi này của học viện à?
Trương Huyền lắc đầu, buồn vì học trò ngây thơ quá. Sau đó, hắn lật ngược cổ tay, một chiếc bình hồ lô hiện ra trên tay,
Vương Dĩnh, chân của trò vẫn chưa khôi phục hẳn, kinh mạch bị tổn hại. Đây là dịch Dưỡng Thể mà ta cất công tìm về cho trò. Về nhà hòa với nước rồi ngâm mình, liên tục ba ngày, mọi tai họa ngầm chắc chắn sẽ bị loại trừ sạch sẽ!
.

Lưu Dương, trò luyện sai loại võ công, viên Ôn Mạch Đan này là ta mua từ Công Hội Luyện Đan Sư về. Trò hãy uống vào rồi chăm chỉ tu luyện, thương tích mà trò mắc phải trước đây sẽ được giải quyết triệt để.


Thưa thầy, những đan được này thực sự… quá đắt đỏ…

Khi tất cả đã về đến lớp học, Triệu Nhã bước lên thưa.
Giáo viên sơ cấp của học viện, lương mỗi tháng chỉ ba bốn trăm kim tệ, giáo viên cao cấp cũng chưa đến một ngàn. Thoải mái bỏ ra 100 vạn kim tệ tặng cho học trò để hỗ trợ tu luyện…
Tạm không nói đến giáo viên khác, cứ xét ngay Chu Thiên đi. Học trò đánh thắng mới được thưởng một viên Sinh Tức Tán. Nhìn người ta đi, phất tay một phát, tặng toàn đan dược chân chính, nước thuốc cực phẩm…
Đám Triệu Nhã, Lưu Dương, Viên Đào cũng đã trợn tròn đôi mắt, bàng hoàng nhìn Trịnh Dương.
Ngày nào cũng gặp mặt nhau, bởi vậy thực lực của cha này ra sao, họ là người biết rõ nhất. Tại sao thoáng chốc, đã trở nên dũng mãnh đến thế?
Chu Thiên chợt lảo đảo, suýt té xỉu.
Gã ta chỉ cảm thấy hai gò má đỏ bừng, giống như bị
vả
cho vêu mặt rồi.
Chắc chắn là ngươi cố ý mà!
Ngươi cố ý lấy mấy thứ này ra ngay trước bao người thế này, chắc chắn chỉ để hạ nhục ta đây mà…
Cán thương quật mạnh vào ngực Vương Sùng khiến gã ngay lập tức thấy miệng mình ngòn ngọt, rồi phun ra một mồm máu. Cả người gã cũng bị ngã văng ra, rơi từ trên đài Sư Chiến xuống đất, thê thảm không thể tả.
Yên lặng.

Dịch Dưỡng Thể? Lẽ nào chính là dịch Dưỡng Thể của Công Hội Luyện Đan Sư?


Ngươi từng nghe nói rồi à?


Trong đám đông đang hóng chuyện, cũng không thiếu những tay có kiến thức rộng. Ôn Mạch Đan và dịch Dưỡng Thể chẳng phải thứ gì huyền bí, rất nhiều người đã từng nghe đến, có điều khi nghe thấy giá trị của hai thứ đó thì ai nấy đều lại muốn phát điên thêm lần nữa.
Chiếc lọ ngọc đã bị hắn ném luôn xuống hồ nước cách đó không xa.

Hả?

Làm cái trò gì vậy?
Đó là 10 viên Sinh Tức Hoàn đấy, trị giá đến mấy ngàn kim tệ đấy, cứ thế đem vứt?

Còn thêm một đống Sinh Tức Đan nữa, chắc đã hơn 100 vạn rồi nhỉ? Hào phóng tặng hết cho học trò?


Thầy Trương còn nhận học sinh không nhỉ, mình muốn làm học trò của thầy ấy quá hà…

Nhìn bộ dạng của Trịnh Dương, Chu Thiên càng thấy tiếc đứt ruột.
Một giáo viên mỗi tháng chỉ nhận được một viên. Mà 10 viên Sinh Tức Hoàn, đối với gã mà nói, đó là cả một khoản kếch sù.

Dạ!

Thấy thầy mình đã rời đi, đám Trịnh Dương như mới tỉnh lại sau cơn bàng hoàng, rồi lơ ngơ bước theo sau, đồng thời mặt ai nấy cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Có phải là chúng ta đang nằm mơ không nhỉ?
Không phải nằm mơ, vậy chắc chắn là do chiêu thương pháp ấy!
Phân chia mấy thứ này xong, Trương Huyền vẫy tay ra hiệu cho mấy đứa học trò, rồi cất bước đi trước, phong thái ung dung, thoát tục.
Phí lời, chuyện này mà cũng phải nói rõ ra sao, đương nhiên là cố ý rồi!

Ngươi…

Đứng dậy, điều chỉnh nhịp thở một hồi, Chu Thiên mới thấy dễ chịu hơn. Gã hằn học nhìn Trương Huyền, định ngoác mồm lên chửi thì thấy Trịnh Dương xách theo trường thương bước tới, ôm quyền:
Thầy Chu, cảm tạ thầy đã nương tay!
.
Chắc không nhìn nhầm chứ?
Đậu phụ, ai đó làm ơn cho tôi biết, chuyện gì vừa xảy ra thế?

Ôn Mạch Đan là đan dược chính thức, giá trị còn cao hơn Sinh Tức Đan, nghe nói mỗi viên phải đến 20 vạn kim tệ. Nếu Luyện Đan Sư hay học đồ luyện đan mua, có thể sẽ rẻ hơn một chút, có điều cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu đâu.


20 vạn? Vậy tính ra, chẳng phải thầy ấy vung tay một lần đến 50 vạn sao?


Thầy ơi…

Sau khi sực tỉnh lại, tất cả cuống cuồng nhào đến, đỡ Chu Thiên dậy.
Lấy được số đan dược này thì đã sao?
Học trò vật vã, trầy trật giành về cho ngươi, nhưng mặt ngươi có đủ dày để dùng không?
Ban đầu họ muốn giành lấy những tài nguyên này cho thầy, để lấy lại tự tôn cho thầy. Nào ngờ, đến phút cuối cùng mới nhận ra, thầy Trương hoàn toàn không để tâm đến mấy thứ rác rưởi đó.
Cũng đúng, có thể vô tư đem tặng một đống đan được, dược liệu, vậy thì mấy cái thứ rẻ rách như Sinh Tức Tán, Sinh Tức Hoàn kia, làm sao thầy có thể để mắt đến được?
Yên lặng như tờ.

Hả?

Hèn chi thằng cha ấy lại tự tin đến5 thế. Thằng nhãi Trịnh Dương này, từ bao giờ mà nó trở nên dữ dằn vậy?
Chu Thiên chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, và cũng chẳng dám áp chế sức mạnh nữa. Hai luồng chân khí cuồn cuộn trào ra từ hai lòng bàn tay, gã định phong tỏa hết mọi lối của đường thương.
Vốn cứ ngỡ để dạy dỗ một gã học trò đã đuối sức, chỉ chực ngã vật ra sàn, thầy Chu kia chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ nghiền nát rồi. Nhưng, cảnh tượng trước mắt là chuyện quái quỷ gì đây?
Học sinh đánh đúng một chiêu, thầy Chu không những đã phạm quy khi phóng thích toàn bộ sức mạnh, mà lại còn vẫn bị quật cho bay đi luôn…

Phụt!

Nghe thấy lời này, sắc mặt gã chợt đỏ bừng, hộc máu ngay lập tức.

Hạ gục thầy Chu chỉ bằng một chiêu?


Đậu phụ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?


Thầy Chu, vừa rồi thầy đã nói, nếu trò thắng thì sẽ đưa 10 viên Sinh Tức Hoàn. Bây giờ thầy lấy ra đi chứ!
Trịnh Dương phấn khích, chìa tay ra đòi.
Tuy tức anh ách, nhưng Chu Thiên cũng hiểu, chuyến này thực sự nhục mặt nhục đến nhà bà ngoại luôn rồi. Thua cuộc trong đài Sư Chiến không nói, nếu còn lật lọng mà quỵt nợ thì danh dự sẽ mất sạch.
Đây chính là đan dược chính hiệu, có tác dụng cực lớn đối với người tu luyện. Nếu đem so với Sinh Tức Hoàn, thực lòng giống như ngọc thạch so với bùn thối, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Thứ này chính là Sinh Tức Đan, cái loại mà bên ngoài có giá đến mấy vạn kim tệ một viên? Thầy ấy tặng một phát những hai lọ, mấy chục viên?

Lần trước cô bé đã nhận một gốc cỏ Mẫu Thảo Hàn Dương, giờ lại nhận thêm những đan dược này nữa, thực lòng, cô bé cảm thấy rất khó xử…

Nỗ lực tu luyện, giành thắng lợi trong Sư Giả Bình Trắc cho thầy là được rồi!
Trương Huyền xua tay nói.
Ta đây là giáo viên chưởng quản việc phân phát tài nguyên trong học viện, công việc thuộc hàng béo bở nhất, ấy vậy mà bây giờ lại bị người ta khinh bỉ, chẳng đáng một xu…

Đi thôi!


Thưa thầy… thầy cho tụi trò hết chỗ này luôn sao?

Không chỉ đám đông chứng kiến muốn phát điên, đến cả đám Triệu Nhã cũng chẳng dám tin.

Dạ!

Vương Dĩnh, Lưu Dương bước tới, nhận lấy hai món đồ kia.
Gã đành bấm bụng, lấy trong túi ra một chiếc lọ ngọc, đưa qua.
Vội vàng nhận lấy, Trịnh Dương giật nút lọ ra, quả nhiên thấy bên trong chứa một đống Sinh Tức Hoàn, linh khí tỏa ra khiến người ta phải choáng ngộp.
Có điều… một chiêu thương pháp trông như giết gà còn không chết, sao lại có uy lực trâu bò đến thế?
Học trò của Chu Thiên vốn đang giơ tay lên, định vỗ tay cổ vũ cho thầy mình, nhưng chưa kịp hô hào thì đã hoàn toàn choáng váng khi thấy xuất hiện cái kết thê thảm này. Đứa nào đứa nấy cũng ngơ mặt ra, chẳng biết phải làm sao.
Nương tay cái bất!
Ông đây chỉ hận một nỗi không thể đập chết mày ngay tại chỗ. Ai ngờ mày lại tung ra cái chiêu thương pháp quái dị thế…
Đám Triệu Nhã vừa nghi hoặc, vừa chụp lấy chiếc lọ ngọc, ngay khi mở ra, nhìn vào bên trong thì tất cả đều giật bắn người.

Sinh Tức Đan?

Hơn nữa… người ta có lợi hại lên, vậy cũng chỉ lợi hại thêm chút chút. Đằng này, hình như mạnh lên hơi quá thể đáng rồi đấy!
Cao thủ cảnh giới Bì Cốt, bị ăn một cán thương mà bay đi như diều đứt dây…
Nhiều Sinh Tức Đan như thế, ít nhất cũng trị giá đến mấy chục vạn kim tệ. Vậy mà hắn vô tư ném cho học trò ăn như ăn kẹo chơi?
Đậu phụ, có cần phải phá của đến thế không?
Chứng kiến những cảnh này, Chu Thiên suýt chút nữa lại hộc máu.
Trương Huyền, ông nội ngươi!
Mấy người họ đồng loạt quay qua nhìn Trương Huyền.
Cuối cùng họ cũng đã vỡ lẽ ra, sở dĩ Trịnh Dương có màn thể hiện trâu bò như vậy, chắc chắn là do chiêu thương pháp mà thầy Trương Huyền vừa dạy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.