• 367

Chương 167: TÔN CƯỜNG BỐ LÁO


Cộc cộc cộc cộc!

Đại sư Nguyên Ngữ bước lên gõ cửa, chẳng mấy chốc, cổng chính đã mở, Tôn Cường ễnh bụng bước ra.

Lão ta ngước nhìn 8nhóm người ngoài cửa, nhướng mày nói:
Giao ra 300 vạn kim tệ rồi cứ đứng chờ ở đó, khi nào lão gia muốn gặp thì mới được vào.

Thứ này có tính biểu trưng cho thân phận của Danh Sư, và cũng có thể đổi ra thành tiền để giao dịch.
Dẫu sao, lớp giảng dạy của Danh Sư cũng vô cùng hi hữu, không ít người tranh giành sứt đầu mẻ trán còn chẳng có được. Một tấm ngọc phù cho khóa trình một giờ đồng hồ, dẫu có là cao thủ thuộc cảnh giới Thông Huyền viên mãn cũng sẽ sẵn sàng vì nó mà liều mạng.
Nếu quy ra thành tiền, giá trị đảm bảo phải trên 300 vạn.
Đậu phụ!
Nó dám vỗ mặt Lưu sư? Còn bảo đầu óc ông ấy có vấn đề. Ngươi, đã không chỉ là to gan thôi, mà còn là chẳng biết sống chết là gì nữa rồi!
Cả bản thân Lưu sư cũng đứng hình.
Bốp!
Ngọc phù vẫn chưa kịp đưa đến tay của Tôn Cường đã bị lão ta xem như rác rưởi mà hất văng đi, rớt xuống đất vỡ tan tành:
Đầu óc ông có vấn đề gì không vậy? Một miếng ngọc nát mà cũng đòi quy ra 300 vạn, ông nghĩ ta là thằng ngu chắc? Không có tiền thì cút hết cho ta!
.
Lão ta nói xong, ném lại một ánh mắt đầy khinh bỉ rồi quay lưng đi thẳng vào trong phủ đệ, tiện tay kéo cửa, toan đóng lại.

Chuyện gì thì cũng phải nói với lão gia của ông mới được, nói với ông thì có ích gì!
Viên hộ vệ khi nãy không nhịn được, lại mở miệng đốp chát.

Hử, sao đây, nói mà không biết ngượng mồm à? Anh Cường ta đây ngày ngày hầu hạ lão gia, cũng đã học được không ít. Một số vấn đề đơn giản, thậm chí chẳng cần lão gia đích thân ra tay, ta cũng giải quyết được…

Gã béo Tôn Cường ngửa mặt lên trời, cười khẩy.
Đậu phụ, ở đâu ra cái thằng quản gia bố láo như vậy?

Khoan đã Tôn huynh, đây là 300 vạn kim phiếu, làm phiền Tôn huynh vào bẩm báo với Dương sư một tiếng…

Thấy lão ta sắp đóng cửa, đại sư Nguyên Ngữ cũng đã hết kiên nhẫn nổi, vội vàng bước đến.
Nếu chỉ một mình ta đây đến thì có gặp chuyện này cũng chẳng sao cả. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, ba ông nội đứng đằng sau làm sao có thể đứng chờ ở đây được?

Phiền huynh nhanh chóng thông báo giùm có được không, chúng tôi thực sự có việc muốn gặp lão gia của các người…

Cố nén cục tức xuống, đại sư Nguyên Ngữ lại mở miệng nhờ vả.
Có điều, vẫn chưa thể nổi giận được. Rõ ràng đối phương chưa biết ông ấy chính là một Danh Sư, khách quý của vương quốc Thiên Huyền. Vừa đặt chân đến xứ lạ mà lại đi tranh cãi với một tên nhãi nhép, đồn ra ngoài thì mất mặt lắm.
Lách nhẹ thân thể, né bàn tay đang định vỗ đợt hai của đối phương, Lưu sư đè ép cơn giận trong lòng xuống, hướng ra sau vẫy tay.

A Vân!

Nghe thấy lời này, những người còn lại cảm thấy khóe miệng mình lại lên cơn co giật, cả đại sư Nguyên Ngữ cũng suýt sửng cồ lên.
Đại ca, ngài có biết tấm ngọc phù mà ngài hất văng khi nãy đáng giá bao nhiêu tiền không?
Những cao thủ cảnh giới Thông Huyền viên mãn còn phải vì nó mà đánh nhau toác đầu chảy máu, tranh sống tranh chết. Ngài thì ngon rồi, vung tay hất văng, cứ như hất rác không bằng…

Khụ khụ…
Đại sư Nguyên Ngữ bị sặc nước miếng mất rồi.
Sau lưng ông là ba vị Danh Sư, một tên quản gia nhãi nhép mà5 dám láo toét như thế… không sợ bị đánh chết à?

Ta là Nguyên Ngữ, đến đây để thăm hỏi chủ nhân của ông…

Không có tiền mà vờ vịt cái quái gì?

Có biết lão gia của chúng tôi là ai không?
Một viên hộ vệ không nhịn nổi nữa, lập tức quát lên.

Ta thèm vào quan tâm lão gia của các người là ai. Đã ở đây thì phải tuân theo quy tắc ở đây. Bớt phí lời đi, nghèo mà bày đặt ra vẻ nguy hiểm. Cả 300 vạn còn không có, ở đó mà làm màu trước mặt Cường ca ta?

Mặt hắn lập tức đỏ gay vì giận, đang định đem thân phận thực sự ra
ném
thẳng vào bản mặt đối phương thì lại thấy Lưu sư đưa tay ra ngăn lại:
Chúng ta chỉ là tình cờ đi ngang qua nơi này, muốn vào bái kiến lão gia của các vị, vui lòng bẩm báo giùm một tiếng…

Còn chưa nói hết ý thì đã thấy Tôn Cường bước thẳng đến, nhấc bàn tay béo núc ních như nải chuối của mình lên, vỗ vỗ vào mặt của ông ta:
Này ông già, tai ông có bị điếc không vậy? Hay là đầu óc có vấn đề? Những lời ta nói khi nãy ông nghe không rõ à? Muốn bái kiến lão gia chúng ta thì hãy nhè ra ngay 300 vạn, còn không thì cút ngay. Đây là quy tắc. Quy tắc, là chuẩn mực không thể xúc phạm, hiểu chưa?


Á…

Giỡn mặt hả, ta đây có được chân truyền của lão gia. Mấy kĩ năng của ngài ấy, ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ. Chẳng qua chỉ là hù dọa người ta trước, để họ để lộ ra nhược điểm, sau đó mới tìm cách tung hỏa mù. Dựa vào thủ đoạn của ta, qua mặt cái đám kiết xỉn, cả tiền cũng chẳng muốn nhè ra như các ngươi, còn dư sức chán.

Ông đã học được không ít?

Viên hộ vệ đang định đáp trả thì bị Lưu sư ngăn lại. Lưu sư tỏ ra ngạc nhiên, nói:
Nếu ông có thể nhìn ra, vậy ông giúp ta xem thử, ta đang gặp phải vấn đề gì?
.
Nếu cứ để mặc cho mọi chuyện diễn ra, ông ấy sợ ba vị Danh Sư sau lưng sẽ nổi cơn giông bão mất. Bản thân ông chỉ là một thầy thuốc, và ông hoàn toàn không muốn mình chết oan chết uổng chỉ vì đưa người đến đây đâu.

Ừm, như vầy thì còn tạm được, xem như ông cũng biết điều đấy!

Nhận lấy kim phiếu, Tôn Cường cúi xuống kiểm tra rồi gật gù hài lòng, sau đó mới than trách thêm một câu:
Có tiền mà không chịu đưa ra từ đầu, còn chìa ra một miếng ngọc nát gì đó. Thiệt tình, gặp lắm kẻ kiết xỉn, nhưng chưa thấy ai kiết đến thế. Lẽ nào không biết anh Cường đây là người tôn trọng nguyên tắc sao? Không có tiền mà đòi vào… không có cửa đâu!
.
Cất kim phiếu xong xuôi, gã béo nhún vai nói thêm một câu.

Ra ngoài?
Đại sư Nguyên Ngữ không khỏi giật nhẹ mí mắt.
Đậu phụ, đi ra ngoài rồi mà sao ngươi không chịu nói sớm? Thu tiền rồi mới chịu nói, còn bắt đợi ông ấy về…

Chuyện gì mà gấp gáp thế?

Tôn Cường quay qua hỏi.
Người ta trả tiền rồi, thái độ của lão ta rõ ràng đã niềm nở hơn hẳn, khách hàng là thượng đế mà lại.
Đại sư Nguy3ên Ngữ là nhân vật rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, không ít người biết đến ông. Nhưng hạng tôm tép như Tôn Cường thì hoàn toàn không biết ông 9ấy là ai.
Chưa kể… ông là ai thì liên quan gì đến ta?
Lão gia của ta là Danh Sư, cho dù ông có là rồng hay hổ thì cũng nằm phục xuố6ng đấy cho ta!
Tôn Cường nhìn với vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Không chịu nhè tiền ra thì cút, còn ở đó mà lão gia của các ngươi là ai… có bự hơn Danh Sư không?

Ngươi…

Vương quốc Thiên Huyền vốn đâu có Danh Sư, đương nhiên cũng không có cái thứ gọi là ngọc phù khóa trình. Tôn Cường thấy họ chẳng chịu nhè tiền ra, lại gian manh lấy ra một miếng ngọc nát để qua mặt mình, lão ta chưa kêu thị vệ đuổi đi đã là nể mặt lắm rồi.

Ngươi…

Thấy ngọc phù bị hất văng, còn bị nhìn bằng ánh mắt ấy, đám hộ vệ tức đến nỗi chỉ muốn ngất xỉu.
Nhìn thấy hành động của ông ta, đại sư Nguyên Ngữ chỉ còn biết không ngừng run rẩy, suýt chút nữa là té xỉu.
Dám vỗ mặt Lưu sư…
Mấy tay hộ vệ đều đứng chết sững, ai nấy như muốn phát điên.

Dạ!

Viên hộ vệ ở đằng sau hiểu ý, lấy trong ngực áo ra một chiếc thẻ ngọc, nói:
Đây là ngọc phù tham gia lớp giảng dạy của chủ nhân chúng tôi. Chỉ cần có được thứ này, sẽ được chủ nhân chúng tôi chỉ điểm riêng một giờ đồng hồ, đủ đáng giá 300 vạn kim tệ đó.

Danh Sư sẽ ban phát một số ngọc phù có chứa khóa trình đặc thù của ông ấy, chỉ cần có được thứ này, sẽ được tiếp nhận chỉ điểm miễn phí.

Ông à?

Tôn Cường liền vác cái thân thể béo tròn của mình lượn quanh Lưu sư một vòng, kế đó lùi lại một bước. Trong đầu lão ta không ngừng hồi tưởng lại thần thái và phong độ của lão gia nhà mình, tiếp đó lão liền ngước mặt lên một góc 45 độ, ánh mắt thản nhiên, trình diễn phong thái của bậc cao nhân thoát tục:
Ông… à, cả nhà ông có khỏe không?
.

Ngươi nói cái gì?

Đôi chân mày co giật liên hồi, rõ ràng ông ấy cũng không ngờ cái thằng béo này lại dám làm như thế.
Bất luận thế nào ông ấy cũng là Danh Sư lừng danh, được người người tôn kính. Vô số cao thủ gặp ông ấy, ngay cả thở mạnh còn không dám. Vậy mà thằng cha này thì ngon rồi, nhào đến vỗ mặt, khiến ông ấy né cũng không được mà không né cũng không xong…
Trời ơi, ông tức muốn ói máu rồi!
Tay hộ vệ này tức muốn ói máu.
Lão gia của hắn là Lưu sư, đi đến đâu cũng được người ta xem như bậc thượng khách, cung kính không thôi. Vậy mà đến đây lại bị coi là kẻ nghèo mà làm màu trong mắt thằng khốn này…
Mày mới làm màu, cả nhà mày đều làm màu hết!
Đại ca có thật là quản gia của Danh Sư không đấy?
Cả cái thứ này mà cũng không nhận ra là sao?

Được rồi, cứ đợi ở đó đi. Lão gia nhà chúng ta vừa có việc ra ngoài, đợi ngài ấy trở về, nếu tâm trạng tốt thì sẽ cho vào gặp.

Tuy trong lòng đã khó chịu, nhưng ông cũng biết người trước mặt có thể là quản gia của Danh Sư. Nếu đây là cuộc đọ sức giữa các Danh Sư, vậy cho dù địa vị của ông ấy không hề thấp, nhưng cũng không dám xen vào.

Mặc kệ ông là viên ngữ hay phương ngữ gì gì đó, nhưng ông không nghe rõ những lời ta vừa nói sao? Nộp 300 vạn ra đây rồi đứng chờ ở đấy, có lẽ còn được lão gia của ta cho phép vào gặp. Bằng không, cút xéo, đừng có đứng ở đây là lằng nhà lằng nhằng.

Gã béo Tôn Cường phất tay, giọng điệu đã có phần bực bội.
Lưu sư đứng hình, suýt té xỉu.

Bảo ngươi xem thử cho ta, sao ngươi lại ngoác mồm ra chửi rồi?

Đại sư Nguyên Ngữ càng thảm hơn, cả người loạng choạng, tức đến độ chỉ muốn đập đầu vào tường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.