• 508

Chương 168: NHÃN LỰC CỦA DANH SƯ


Á đù!

Tất cả mọi người đều choáng váng, hệt như bị sét đánh trúng.

Thằng đần ấy?
A Vân ngơ ngác hỏi lại. Tên khốn ấy có gì lạ đâu?

Các ngươi chỉ nhìn thấy mặt ngoài thôi!
Lưu sư lắc đầu,
Vừa rồi ta đã quan sát thể chất của tên quản gia đó, không những kém, mà phải gọi là cực kém. Theo lẽ thường, có thể tu luyện đến cảnh giới Chân Khí viên mãn đã là may mắn lắm rồi. Thế nhưng, vừa rồi các ngươi đã nhận ra thực lực của hắn ở mức nào chưa?
.
Nếu không phải Danh Sư, vậy một tên quản gia tép riu làm sao dám ăn nói như thế?
Nếu đối phương thực sự là Danh Sư lợi hại hơn mình, mà mình lại giết chết quản gia của người ta, bản thân ông cũng không dám gánh chịu cơn tức giận của người ta đâu.
Vương gia của vương quốc khác thì lão ta không bận tâm, chứ Danh Sư thì… thì phải cụp đuôi thôi.

Không sai, lão gia của chúng ta là Danh Sư một sao. Ngươi dám cất lời nhục mạ, đồng nghĩa phạm vào tội chết!


Lợi hại!

Đại sư Nguyên Ngữ đi bên cạnh, khi nghe thấy những phán đoán này, cũng hoảng sợ đến há mồm trợn mắt hồi lâu.
Nếu không phải tâm tính được rèn giũa cứng rắn rồi, e là ông ấy đã táng cho cái tên đần độn này chết ngay lập tức rồi.

Lão gia, xin ngài cho phép thuộc hạ giết chết cái tên ngu xuẩn, dám xỉ nhục ngài!

Mặt thì ngửa lên trời thật đấy, nhưng đôi mắt của lão ta thì vẫn âm thầm liếc qua, định xem xem có phải đối phương đã cam lòng bái phục mà quỳ mọp xuống đất gọi mình một tiếng đại sư hay không. Bỗng lão ta ngỡ ngàng nhận ra, sắc mặt của đối phương đã trở nên tái mét, còn đám hộ vệ thì đã tuốt gươm ra khỏi vỏ.

Lão gia, thuộc hạ phải giết hắn…
Tay hộ vệ gầm lên, chỉ chực nhào đến.

Tội chết?

Khóe miệng Tôn Cường khẽ giật một cái, trong lòng sợ hãi đến mức suýt té ngửa ra đất.
Chả trách sao có thể trở thành chức nghiệp được người người ở đại lục bao la này kính nể. Tầm nhìn sắc bén được đến vậy, người bình thường tuyệt đối không thể sánh nổi.

Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn đối phương đã sử dùng chân khí cực kỳ thuần khiết, khai thông những nơi bị tắc nghẽn trong cơ thể, thậm chí còn làm tan chảy chân khí vốn đã vón cục của tên quản gia kia. Như vậy thì mới có thể giúp hắn đột phá, thậm chí còn nhảy vọt lên tận cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ!

(1)Khách khanh: tên chức quan được Vua sắc phong, chỉ người làm quan ở một nước khác.

Mặc kệ ông là vương gia gì…
Đang nói nửa chừng, thân thể mập mạp của Tôn Cường chợt giật bắn một cái,
Ngươi nói gì cơ? Danh Sư? Ông ấy là Danh Sư?
.
Nếu đối phương quả thực là Danh Sư, thuộc hạ người ta nhục mạ mình mà mình vẫn sẽ bỏ qua, coi như là đánh chó cũng ngó mặt chủ, và cũng giữ lại chút lễ nghĩa với nhau. Còn nếu như không phải Danh Sư, cũng có thể vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, xử luôn cái tên đóng giả kia một lượt, báo thù rửa nhục.

Lão gia chúng tôi đã ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm… không biết bao giờ mới về…
Nghe thấy đối phương tạm thời chưa ra tay, Tôn Cường mới thở phào hú vía.
A Vân hỏi tiếp.

Không ở trong phủ không có nghĩa là chúng ta không có cách nào xác định được thân phận của ông ta. Như vậy đi, ngươi bẩm báo với bệ hạ Thẩm Truy, nhờ ngài ấy triệu tất cả những bệnh nhân được vị Dương Huyền này ra tay chữa khỏi trong mấy ngày qua vào vương cung, ta muốn đích thân kiểm tra…


Dạ!
Tôn Cường chẳng dám rề rà, vội vàng nhận lấy tấm danh thiếp, thấy hai chữ
Danh Sư
rành rành trên ấy, mí mắt liền không ngừng co giật.

Về thôi!
Chủ nhân không có nhà, ba vị Danh Sư cũng chẳng buồn nán lại mà đôi co với một tên quản gia, quay lưng đi ngay.
Còn đòi sờ vợ của Lưu sư, rồi chửi Lưu sư là súc vật, ăn cho sướng cái mồm rồi hại cái thân… Ha hả, tôi từng gặp không ít thằng to gan, nhưng chưa gặp thằng nào to gan như ngài đâu…
Lưu sư cũng đã tức giận đến tái mặt, các cơ mặt không ngừng co giật, cả người đều trở nên ngất ngư.
Nếu Trương Huyền nghe thấy kết luận của họ, chắc chắn cũng sẽ xuýt xoa nể phục.
Không thẹn là Danh Sư, nhãn lực quả nhiên kinh người.
Ban đầu còn nghĩ có phải hắn nói nhầm hay mình nghe nh8ầm không. Đến khi nghe cái tên ngu này
đính chính
lại lần hai vì mới vỡ lẽ ra, thằng khốn nạn này đúng là có cái ý đó.
Nó dám 3chửi cả nhà Lưu sư…

Đúng vậy!
Danh Sư Trang Hiền ở bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

Cái này, chẳng phải chúng ta còn chưa gặp mặt chủ nhân của phủ đệ ấy sao?


Vầy đi, đây là thiệp chào của chúng ta, ngươi hãy cầm lấy. Khi nào lão gia các ngươi trở về, chúng ta lại đến thăm hỏi.

Lưu Lăng ngoắc tay, hộ vệ A Vân từ đằng sau tiến lên, đưa qua một tấm danh thiếp.
Cho nên, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Trước tiên cứ công bố thân phận của mình cho đối phương biết, xem thái độ của hắn thế nào.

Tên mập kia, lão gia của chúng ta là vương gia khách khanh(1) của vương quốc Bắc Vũ nhị đẳng, Danh Sư Lưu Lăng…
A Vân bước đến, dõng dạc tuyên bố.
Làm sao họ có thể cứ đứng đợi mãi ở đây cho được?

Dạ!
Tôn Cường gật đầu.

Ơ? Sao không có tác dụng vậy?
Thấy bộ dạng của viên hộ vệ, Tôn Cường ngốc mấy cũng đã nhận ra có gì đó sai sai rồi, bất giác nghe tim mình đánh
Thịch!
một tiếng. Chẳng lẽ mình nói sai rồi? Có điều, tuyệt đối không thể để mất đi thân phận và sự tôn nghiêm của mình vào những lúc như thế này.
Mỗi lần lão gia lên tiếng, luôn luôn khiến cho người ta vô cùng tức giận, nhưng sau khi đã bị chọc đúng điểm yếu, đối phương lại lập tức khâm phục sát đất.
Mọi người đều đang há mồm trợn mắt, còn thằng cha Tôn Cường ở phía đối diện lại nghĩ là mình đã phán trúng phóc, cái bản mặt càng thêm vênh vênh váo váo.
Đây chính là phương pháp mà lão gia dùng để hù dọa Lăng Thiên Vũ, vừa mở miệng ra thì đối phương đã quỳ xuống ngay lập tức. Lão ta bắt chước giống như đúc cả cử chỉ lẫn phong thái của Trương Huyền lúc ấy, cái phong thái ta đây kẻ cả, nhìn thấu mọi chuyện trên đời.
Thấy họ đã ra về, Tôn Cường mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt, quay vào sân trong.
Vừa vào đến sân, đầu gối lão chợt nhũn ra, ngã quỵ xuống đất.
Hộ vệ A Vân cũng đã nhìn hết nổi, cúi đầu chắp quyền xin phép.

Cho hắn biết ta là ai!

Nghĩ đến đây, trong lòng lão ta đã tràn trề tự tin trở lại:
Thôi vầy đi, để ta sờ thử vợ của ông… À quên, vợ của ông không có ở đây cũng không cần gấp. Ông… là đồ súc sinh, ăn cho sướng cái mồm rồi hại cái thân…

Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đã nhớ lại mấy câu khác của lão gia.

Dạ!
A Vân gật đầu.
Anh ta biết rõ, nhãn lực của lão gia nhà mình rất đáng sợ, có thể nhìn ra bản chất mọi chuyện qua những chi tiết nhỏ nhặt. Bởi vậy anh ta chẳng còn gì để mà thắc mắc nữa.

Không sai. Thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ, hơn nữa… nhìn cái bộ dạng chưa khống chế tốt chân khí ấy, chắc hẳn chỉ mới đột phá gần đây. Nếu kết hợp với lời kể của đại sư Nguyên Ngữ rằng, tay Tôn Cường này chỉ được thu nhận tình cờ, chứ trước đó vẫn là chủ một cửa tiệm ở trong trung tâm giao dịch mà thôi… Từ đó có thể thấy, thực lực của hắn đã tăng lên nhờ sự chỉ điểm của chủ nhân tòa phủ đệ ấy…

Lưu sư nói đến đây, ánh mắt chợt lộ ra vẻ trịnh trọng khác thường:
Thể chất kém, cộng thêm công pháp tu luyện lại chẳng ra làm sao. Chân khí trong cơ thể hắn chắc chắn đã lắng đọng thành cục, lấp kín hệ thống kinh mạch toàn thân. Trong tình huống ấy, không những giúp hắn đột phá thành công trong mấy ngày ngắn ngủi, còn nâng thực lực của hắn lên gần một cảnh giới… Trình độ giúp người ta đột phá cao thâm như thế, cả bản thân tôi cũng khó mà đạt đến.
.
Phải làm sao bây giờ?
Khuôn mặt béo sệ của Tôn Cường nhăn như táo tàu, chỉ chực òa khóc.
Nghe thấy cuộc đối thoại của ba vị Danh Sư, mọi người đều lấy làm khó hiểu.
Các ngài chẳng phải còn chưa gặp được lão gia mà thằng mập ấy cứ xoen xoét nhắc đến sao? Chưa gặp người ta, làm sao đã biết được người ta có đẳng cấp không hề thấp hơn các ngài?
Những người có thể trở thành Danh Sư, đương nhiên không phải hạng mềm lòng dễ dãi. Lưu sư trước giờ cũng là mẫu người sát phạt, quyết đoán. Tại sao hôm nay bị thằng mập đó sỉ nhục như thế mà ngài cũng nhịn được?

Trịnh lão đệ, đệ thấy thế nào?

Ban đầu lão ta chỉ nghĩ, nhân lúc lão gia không có ở nhà, bản thân âm thầm làm màu một phen. Có nằm mơ lão ta cũng không ngờ tới rằng, chính mình lại biến thành một kẻ đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
Lão gia cũng làm màu như thế, sao lúc nào người ta cũng sợ hãi đến nỗi quỳ mọp xuống đất, cả thở mạnh cũng không dám. Còn mình, lại đụng ngay Danh Sư…
Biết được thân phận của đối phương, lão ta đâu còn dám láo toét như lúc trước.

Không biết bao giờ mới về?
Nhóm Lưu Lăng chau mày.
Hèn gì Danh Sư được xem là chức nghiệp cao quý nhất trong mọi nghề. Chỉ nhìn một thoáng đã phân tích ra nhiều vấn đề như thế, độ tinh vi của nhãn lực, thực sự khiến người ta phải ngả mũ bái phục.

Thưa lão gia, bây giờ người này không ở trong phủ đệ, vậy chúng ta phải làm sao?

Không đáp lời tên hộ vệ của mình, Lưu Lăng quay qua hỏi Danh Sư Trịnh Phi bên cạnh.

Người ở trong phủ đệ ấy không hề đơn giản. Nếu quả thực là Danh Sư, e là cấp bậc không thấp hơn chúng ta đâu.
Trịnh Phi gật gù, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Đi bẩm báo với lão gia của các ngươi, có ba Danh Sư là Lưu Lăng, Trang Hiền và Trịnh Phi đến thăm. Còn tội của ngươi, ta sẽ đích thân nói chuyện với lão gia của ngươi!

Thấy tên quản gia mập khi nãy còn bố láo bố toét, bây giờ đang run như cầy sấy, Danh Sư Lưu Lăng xua tay, nói.
Lưu sư giũ mạnh tay áo, ra lệnh.
Thực ra ông cũng muốn giết cái tên đang đứng trước mặt mình lắm, nhưng đối phương dám bố láo đến thế, lại khiến ông cảm thấy hơi kiêng kỵ.

Lưu sư, tại sao không giết luôn thằng khốn đã sỉ nhục ngài khi nãy đi?

Trên đường về, hộ vệ A Vân thực sự quá bức xúc, đành lên tiếng hỏi.

Cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ…

A Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Xung quanh chợt yên lặng như tờ.
Đại ca à, tôi thấy ngài chửi một câu đã là to gan lắm rồi, hóa ra đó còn chưa phải là giới hạn của ngài sao?
Nãy giờ Trang sư vẫn luôn giữ im lặng, lúc này mới đưa ra phán đoán của mình.
Nếu Tôn Cường có mặt ở đây, chắc chắn cũng sẽ giật bắn người, bởi lẽ những gì lão ta đã trải qua giống y như lời vị Danh Sư này nói.
Đã vậy còn nói rất dõng dạc, hùng hồn như đúng rồi. Đậu phụ thằng mập, người đào đâu ra vẻ tự tin ấy?
Đại sư Nguyên Ngữ thì đã chết đứng từ bao giờ, nước mắt chảy ròng ròng.
Tôi chỉ tiện mồm nói một câu mà thôi, tôi trêu ai, chọ6c ai chứ… Kiểu này thì hay ho rồi, một khi Lưu sư nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nếu vị Dương Huyền đó đúng là D5anh Sư, hai bên đều so đo lẫn nhau, vậy khó mà tránh được một cuộc chiến khốc liệt. Sau đó mình sẽ bị, mà còn sau đó cái con khỉ gì nữa…
Là Danh Sư, chuyên chỉ điểm cho người tu luyện, đương nhiên phải có khả năng chỉ nhìn một cái đã thấy ra đặc điểm của Tôn Cường.
Kinh mạch trong thân thể Tôn Cường đều bị tắc nghẽn do chân khí lắng đọng lại. Theo lẽ thường, đạt đến cảnh giới Chân Khí viên mãn là đã dữ dằn lắm rồi. Vậy mà bây giờ hắn lại đạt đến cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ, ngốc mấy cũng có thể phân tích ra nguyên nhân.
Ngay cả đại sư Nguyên Ngữ đang đi ở đằng sau cũng ngơ ngác nhìn lên.

Đúng là vẫn chưa gặp được người ta, nhưng đã gặp quản gia của người ta rồi.
Lưu sư nói.
Xem ra, làm màu cũng không phải chuyện dễ dàng. Không khéo chết rồi mà vẫn chưa biết tại sao mình chết mất. Sau này, đánh chết lão ta cũng chẳng dám làm màu nữa…

Cùng là con người với nhau mà sao chênh lệch lớn đến thế hả trời?
Chửi Danh Sư… có khác nào tìm chết?

Có thể làm tan chảy chân khí vón cục, đồng thời giúp hắn ta khai thông những điểm tắc nghẽn trong kinh mạch, đẳng cấp chân khí của người này, ít nhất cũng đạt đến mức Trung Tam Phẩm, hoặc… tu vi đã đến cảnh giới Tông Sư rồi!

Lưu sư cũng gật đầu tán đồng. Bây giờ ông ấy mới nhìn tên hộ vệ A Vân, trả lời câu hỏi khi nãy:
Bất luận đó là cao thủ sở hữu chân khí Trung Tam Phẩm, hay đó là Tông Sư, cho dù người này không phải là Danh Sư, cũng đều không phải đối tượng mà chúng ta có thể đắc tội. Còn nếu đúng là Danh Sư, cho dù đẳng cấp không cao hơn chúng ta thì tiềm lực cũng trội hơn chúng ta rất nhiều. Khi nãy, nếu giết chết quản gia của người ta thì có khác nào đang vuốt râu hùm, chặt đứt đường lui sau này. Chi bằng ta cứ thuận nước xuôi thuyền, giữ lại chút lễ nghĩa. Chỉ là một nhân vật tép riu mà thôi, chắc hẳn sau khi biết được thân phận của chúng ta, hắn cũng phải sợ đến tè ra quần rồi.
.
A Vân nghiến răng rít lên.
Danh Sư là người không ai có quyền nhục mạ. Vậy mà tên này dám ngang nhiên rủa xả cả nhà ngài ấy, rồi đòi sờ vợ của ngài ấy, chửi ngài là đồ súc vật… nhiêu đó thôi đã đủ chết 100 lần rồi.
Lưu sư căn dặn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.