• 508

Chương 173: DƯƠNG HUYỀN, ÔNG NỘI NGƯƠI!


Người bình thường có đi bắt lợn mới dùng tới bao tải, gậy hộc này nọ. Nghe thấy đối phương định giúp mình đột phá tu vi, vậy 8mà lại dùng đến mấy món này, Trang Hiền chỉ còn cảm thấy máu trong người như bị dồn hết vào trong ngực, các cơ trên mặt khôn3g ngừng run rẩy.

Nếu không phải là Danh Sư, hàm dưỡng quá cao, chỉ sợ ông ta đã bùng nổ lâu rồi.

Được, ngài nói thế nào thì làm thế đấy.

Thấy thái độ của đối phương như thế, hiển nhiên là nếu ông không đồng ý thì coi như huề cả làng. Trang Hiền đánh liều một phen, quay qua nói với Lưu Lăng:
Lưu huynh, làm phiền huynh vậy.
.
Dương Huyền, ông nội ngươi!
Ngươi rõ ràng không phải đang giúp ta đột phá, mà là cố tình nắn xương ta thì có…
Mấy tay hộ vệ đồng loạt bước đến, khom người hành lễ.

Vị Trang sư này muốn đột phá, hy vọng có được sự hỗ trợ của các ngươi.
Trương Huyền gật đầu.
Nhục nhã quá, nhục vô cùng tận!
Nếu mấy người đánh ông ta có thực lực mạnh thì còn đỡ ấm ức, đằng này toàn mấy tên hộ vệ giữ sân canh cổng, tu vi cùng lắm chỉ đến cảnh giới tam trọng, tứ trọng.
Sớm muộn gì cũng chết, nên cũng chẳng có gì phải rối rắm cho mệt, một khi đã nghĩ thông, mọi việc đều có thể.
Mấy viên hộ vệ bước đến, vung cây gậy trong tay mình lên, nhắm thẳng vào Trang sư ở trong bao tải mà quất tưng bừng khói lửa.

Được!

Đang bán tín bán nghi với cái tên
lừa đảo
này, Lưu Lăng gật đầu bước đến, lòng bàn tay phất qua, chân khí men theo ngón tay rót vào thân thể Trang Hiền, phong bế mọi huyệt đạo trên người ông ta.
Ta muốn đột phá, ng5ươi lấy bao tải thì có tác dụng cái bất gì?
Người ta ăn đan dược, ngươi định cho ta nhai bao tải à?
Chưa nghe thì còn đỡ, nghe xong rồi, đám hộ vệ khóc còn thảm hơn.
Lúc vừa vào đây, ông ấy thấy rõ mặt từng đứa rồi, bây giờ có trùm tám chục cái bao tải cũng có tác dụng khỉ khô gì chứ?
Gầm vang một tiếng, Trang Hiền quay phắt qua, tìm kẻ đầu sỏ Trương Huyền thì thấy cái tên
Danh Sư rởm
ấy đang ngồi trên ghế, thong thả nhấm nháp tách trà trên tay. Vẻ mặt của hắn điềm nhiên như không, sau đó còn nói với ông ta bằng cái giọng rất thong dong:
Trang sư, xin chú ý thân phận, đã là Danh Sư, sao lại chửi người như thế?
.

Chửi ngươi đã là gì, ông đây còn muốn giết ngươi nữa đấy…
Trang Hiền đã giận nay càng thêm giận. Ông ta hét lên một tiếng, chuẩn bị nhào đến.
Đang định ngoác mồm lên chửi bậy, tiếng đối thoại bên ngoài lại vang lên.

Lão gia, phải đánh khoảng bao lâu ạ?

Trang Hiền cảm thấy mí mắt không ngừng co giật, cảm giác đau đớn của thân thể và nỗi ấm ức trong tâm hồn đã không thể đè nén nổi nữa.
Rầm rầm!

Còn chưa chịu ra tay? Đây là chuyện mà Trang sư đã đồng ý, gây trở ngại tiến độ đột phá của ngài ấy, các người nhắm xem gánh nổi tội không?
Trương Huyền chau mày quát lên.
Nói đàng hoàng không nghe, chỉ còn cách nổi giận thôi.
Từ nhỏ đến lớn, bọn ta chưa bao giờ nghe ai nói, trùm bao tải lên đầu người ta, rồi kêu một đám người dùng gật quất tưng bừng, là có thể đột phá được.
Khổ nỗi, vừa rồi cả hai người đã hứa là sẽ không ra tay, nên cũng đâu thể lên tiếng can ngăn. Giờ cả hai chỉ đành ngồi yên một chỗ, mặt mày thì đã tái xanh, miệng câm như hến.

Hầy, đánh chả đúng vị trí gì hết, đúng đúng, chỗ đó đó…

Trương Huyền vừa dứt lời, Trang Hiền chưa kịp hiểu ất giáp gì, đã cảm thấy vùng mặt đau nhói, kế đó trên đầu bùng lên một chuỗi đau rát ê ẩm. Vậy là, hàng loạt gậy gỗ đã nhắm thẳng vào mặt và đầu của ông ta mà nện xuống.
Chẳng biết lại mất bao lâu, huyệt đạo trong toàn thân vốn đang bị phong bế, cuối cùng đã được khai thông sau khi bị chân khí của ông ta đâm phá điên cuồng. Hai tay ông ta chụp phắt lấy chiếc bao tải đang trùm trên đầu rồi xé nát tan.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Không chỉ đám này sắp khóc, mà Lưu Lăng và Trịnh Phi ở bên cạnh cũng thấy khóe miệng mình co giật mấy cái, trố mắt nhìn nhau.
Đây không phải là giúp người ta đột phá… mà là ngươi nhận ra chúng ta đang hoài nghi ngươi, nên tìm cách trả thù đúng không?
Càng nghĩ càng giận, cơn giận bùng lên dữ dội, có cảm giác như cả người ông ta sắp bốc cháy đến nơi.
Từ lúc trở thành Danh Sư, đã mấy chục năm nay, chưa bao giờ ông ta phải nuốt một cục tức to thế này, bị người ta lấy bao tải trùm đầu, dùng gậy quất tới tấp…
Trông thấy ánh mắt ấy, Tôn Cường đang đứng bên cạnh chẳng hiểu tại sao lại bất giác rùng mình một cái.
Hình như, lần trước ngài ấy sai mình đi đập vỡ đầu sư tử đá của Lăng Thiên Vũ, cũng đã nhìn mình bằng ánh mắt này đây, và mình đã tin sái cổ, kết cục bị đánh một trận ngắc ngoải.

Bao lâu? Để ta nghĩ đã… à, như vầy đi!
Giọng của
Dương Huyền
thoáng ngừng lại một nhịp, rồi tiếp tục vang lên,
Đánh đến khi nào… chết thì thôi…
.

Đánh đến chết? Ngươi…


Hả?

Mấy tên hộ vệ còn đang mông lung suy nghĩ, nên làm thế nào để nhận được lòng cảm kích của Danh Sư. Bây giờ chợt nghe thấy lời này, tất cả đều loạng choạng suýt té, đồng loạt bật khóc.
Lúc Tôn Cường gọi họ vào, cũng có nói mấy vị này đều là Danh Sư. Vốn dĩ với thực lực của họ, bình thường đừng nói là tiếp xúc, khéo cả gặp mặt cũng chả có cơ hội. Bây giờ lại được giúp đỡ mấy ngài ấy, họ vui sướng thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Nếu vị Trang sư này đột phá thành công, nhớ kĩ chính mình, chẳng phải mai sau, vinh hoa phú quý là chuyện trong lòng bàn tay sao?
Chưa hết, ngươi còn bảo gọi thêm mấy viên hộ vệ, đứa nào cũng mang theo gậy.
Đúng là có một phương pháp giúp đột phá bằng cách đối chiến để kích phát tiềm lực, nhưng mấy thằng hộ vệ giữ cổng của ngươi, chúng chỉ như con ruồi trước mặt ta mà thôi!
Đây chính là ân tình của Danh Sư đó…
Ngàn vàng cũng chả mua được.
Điều quan trọng nhất của nhất chính là, huyệt đạo toàn thân đã bị phong bế, chân khí không thể lưu thông, nên ông ta cũng chẳng thể trị thương hay phòng ngự gì hết. Bao nhiêu gậy quất xuống là ăn bấy nhiêu gậy, đau đớn thấu trời xanh.
Đang lúc lửa giận phun trào, sắp điên tiết đến nơi, bỗng ông ta lại nghe thấy giọng nói của
Dương Huyền
vang lên bên ngoài bao tải.
Phong bế huyệt đạo, kinh mạch sẽ khiến người ta không thể cử động được. Chẳng phải ngươi sắp giúp ta đột phá sao? Phong bế hết những thứ này lại, chân khí sẽ không lưu thông được, làm sao mà tu luyện đây?
Những người khác cũng đều ngơ ngác.
Vừa rồi chỉ thấy thân thể đau đớn, còn bây giờ, nó chơi thẳng lên đầu luôn rồi.

Cái đệch…

Cảm thấy mặt mình vừa ăn gậy đã lập tức sưng vều lên, Trang Hiền khóc không ra nước mắt.
Cũng tại mình rảnh rỗi sinh nông nỗi, biết rõ nó là thằng giả mạo mà vẫn đút đầu vô nhờ nó chỉ điểm đột phá. Như thế chẳng phải tự chuốc khổ sao…

Được!

Hai người họ dù chẳng biết hắn đang định giở trò gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ban đầu cứ ngỡ, được giúp đỡ Danh Sư là niềm vinh hạnh vô cùng lớn lao. Đúng là nằm mơ cũng không ngờ, hiện thực lại là như vầy… Có điều, lão gia cũng là Danh Sư, bọn họ đâu dám cãi lời, chỉ còn cách đồng loạt cắn răng làm liều.

Lên tụi bay!

Chính ông k9hi chỉ điểm cho người ta, đâu có gì nằm ngoài mấy phương pháp như, cải tiến công pháp tu luyện, tìm ra sai lầm trong tu luyệ6n, ăn uống đủ thứ đan dược… Thằng cha này thì không, nó dùng bao tải…
Bao cái đầu ngươi!

Muốn đột phá thì đừng lo mấy chuyện đó, cứ nghe theo lời tôi là đủ rồi.

Trương Huyền xua tay, ánh mắt đầy kiên quyết.
Một viên hộ vệ hỏi.
Đánh mãi như vậy cũng không ổn, kiểu gì cũng phải giới hạn thời gian chứ.

Lát nữa, bất kể xảy ra chuyện gì, cảm phiền hai vị chớ có ra tay.

Kiểm tra xong xuôi rồi, Trương Huyền quay qua dặn dò Lưu Lăng và Trịnh Phi.

Được góp sức cho Danh Sư, đó là niềm vinh hạnh của chúng thuộc hạ…

Mấy viên hộ vệ ban đầu thì sửng sốt, kế đó ai nấy cũng mừng rỡ ra mặt.
Muốn khiến ta thấy khó mà lui à? Nằm mơ!
Để ta chống mắt lên xem, rốt cuộc ngươi sẽ giúp ta đột phá thế nào, nếu không thành công, ta sẽ cho người nếm mùi lợi hại…
Nghe lão gia ra lệnh, Tôn Cường gãi đầu gãi tai đi ra chuẩn bị.
Đã theo lão gia khá lâu rồi nên lão ta cũng biết là lão gia nhà mình có phong cách làm việc khác hẳn người bình thường. Nhưng nghe xong những mệnh lệnh này, lão ta cũng không khỏi xoắn hết cả não.
Ngươi thử bị người ta trùm đầu rồi lấy gậy quất đi rồi biết.
Còn ở đó mà thân với cả phận, thân cái bất!
Trang Hiền phát điên thật rồi.

Ta muốn đột phá chứ đâu phải đến đây để xin bị đánh chết, vậy mà ngươi lại bảo hộ vệ đánh ta đến chết thì thôi… Dương Huyền, ta thề không đội trời chung với ngươi! Hôm nay ta mà không giết được ngươi, ta sẽ không mang họ Trang nữa…

Lão gia, ngài không nói đùa chứ?
Đánh Danh Sư?
Giúp đỡ mà ngài nói đâu? Cảm kích như đã hứa đâu?
Bọn thuộc hạ còn thấy cuộc đời này tươi đẹp lắm, còn muốn sống lâu lâu một chút, bọn thuộc hạ chưa muốn chết sớm đâu…
Rốt cục lão gia định làm gì vậy?
Mà thôi, nếu lão gia đã dặn dò như thế, chắc chắn phải có ý của ngài ấy. Mình cứ việc vâng lệnh mà làm là đủ rồi.
Ta là Danh Sư, là người có địa vị, ngươi giải thích rõ ràng cho ta biết… trùm bao tải là trò quái quỷ gì đây?
Chả buồn quan tâm đến những lời quát tháo um sùm của ông ta, Trương Huyền quay qua nói với mấy viên hộ vệ:
Đến lượt các ngươi rồi đấy. Chẳng phải các ngươi rất muốn giúp Danh Sư đột phá sao? Bắt đầu đi, dùng gậy quất thẳng tay vào, đánh cật lực vào cho ta!
.
Trương Huyền kiểm tra lại một lượt, gật đầu hài lòng.
Vị Lưu sư này làm ăn cũng đàng hoàng ra phết, đúng là đã phong bế hết mọi huyệt đạo trong người Trang sư.

Đồng ý thì tốt!
Tiếp đó, Trương Huyền quay qua nói với Lưu Lăng:
Có lẽ phải làm phiền Lưu sư giúp đỡ, phong bế mọi huyệt đạo trong người của Trang sư, để ông ấy không thể cử động được.
.

Phong bế huyệt đạo?
Trang Hiền lập tức chau mày,
Ngài định làm gì?
.
Ngươi hoàn toàn không phải đang giúp ta đột phá, mà là đang muốn giết người diệt khẩu…
Càng nghĩ càng giận, nỗi căm hờn mãnh liệt được tích tụ mỗi lúc một nhiều, hệt như cát đang được tích lũy, dần thành gò, thành núi.
Ta là cao thủ cảnh giới Thông Huyền viên mãn, đừng nói là dùng gậy gộc, dẫu có xách đao xách kiếm ra cũng chẳng có chút hiệu quả nào với ta đâu.

Dạ…

Bốp! Bốp! Chát! Chát!
Trang Hiền chỉ bị trùm bao tải chứ đâu có điếc, nên đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi. Ngay sau đó, ông ta cảm nhận được một trận mưa gậy trút xuống xối cả. Đầu óc ông ta lập tức choáng váng xây xẩm, cả người như sắp phát điên lên.

Xong rồi.
Phong bế mọi huyệt đạo xong, Trang Hiền chẳng thể cục cựa được nữa.

Ừm!

Chẳng cần nghĩ cũng biết, nếu vị Trang sư này mà tin lời lão gia, chắc chắn sẽ xui xẻo cho mà xem.
Lão gia của mình, chính là chuyên gia đào hố chôn người ta mà không bao giờ bẩn tay.

Sao vậy? Còn chưa chịu ra tay. Yên tâm, đầu ông ấy bị trùm bao tải rồi, chẳng thấy gì thì đâu có biết ai đánh.
Trương Huyền nói đến đây thì ngẫm nghĩ một chút,
Nếu các ngươi vẫn chưa thấy an tâm, hay là… trùm thêm vài bao nữa? Như vậy thì chắc chắn 100% là chẳng thấy gì đâu…
.



Chẳng mấy chốc, bảy tám viên hộ vệ đi vào, người nào cũng vác theo gậy gỗ dài, để đề phòng bất trắc, bao tải được đem đến những bốn cái.

Lão gia!

Thầm gào thét trong lòng, Trang Hiền chẳng màng chửi bới nữa, nén cơn đau xuống, cố gắng điều động chân khí toàn thân, đâm vào những huyệt đạo bị phong bế.
Không khai thông huyệt đại để lấy lại tự do, e là hôm này phải bỏ mạng tại đây mất…
Chưa kể ông ấy đâu có điếc, lão gia nói ầm ầm như vậy, ông ấy nghe không sót một tiếng nào còn đâu. Hơn nữa, đây hoàn toàn không phải chuyện trùm bao nhiêu cái bao tải, lão gia có hiểu không?
Trùm nhiều đến mấy, ông ấy cũng biết là mấy đứa thuộc hạ ra tay mà…

Tôi…
Trang Hiền định nói gì đó thì thấy Trương Huyền lạnh lùng nhìn lại mình:
Nếu không muốn đột phá thì dẹp hết đi, tôi cũng chả muốn lãng phí thời gian.
.
Nói xong, hắn lại tiếp tục phẩm trà, an tĩnh như một bức tranh.

Ngài định làm gì đó?

Huyệt đạo bị đóng kín, Trang Hiền còn đang ngẫm nghĩ đối phương sẽ giúp mình đột phá bằng cách nào, bỗng nhiên lại thấy hắn xách bao tải trùm đầu mình lại. Ông ta tức đến độ chỉ muốn ói máu.

Dạ…

Mấy tên hộ vệ mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

Mạnh tay chút, các ngươi chưa ăn cơm à?

Bên ngoài lại vang lên tiếng quát.
Gậy gộc trên tay đám hộ vệ cũng bị chấn động, gãy thành từng đoạn, rớt xuống đất.

Dương Huyền, đ. cụ nhà mày…


Bắt đầu thôi!

Khẽ mỉm cười, Trương Huyền chẳng nói gì thêm, tiện tay lấy một chiếc bao tải từ chỗ Tôn Cường, bước thẳng đến trước mặt Trang Hiền, trùm thẳng lên đầu ông ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.