• 508

Chương 174: A VÂN ĐẦY TỰ TIN


Chỉ thấy khí thế tỏa ra từ ông ta đang dâng trào cuồn cuộn, mạnh mẽ hơn khi nãy gấp mấy lần, chứng tỏ ông ta đã đột phá khỏi cảnh giới Th8ông Huyền viên mãn.


Bán Bộ… Tông Sư?


Trang Hiền há hốc mồm.
Trương Huyền ngẩng lên nhìn Trang Hiền, giọng nói như đang dạy dỗ học trò:
Tông sư, ý nghĩa như cái tên, chính là khai tông lập phái. Nếu không có tư tưởng của riêng mình, kiến giải của riêng mình, nhất nhất tuân theo tiền nhân thì làm sao có thể thành công được? Bán Bộ Tông Sư, tuy chưa là Tông Sư chân chính, nhưng cũng đã mang trong mình cái ý vị này.
.

Với sự tu luyện và tích lũy nhiều năm, chân khí cùng sức mạnh trong cơ thể của ông vốn dĩ từ lâu đã có thể phá vỡ gông cùm, đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tông Sư. Nhưng đáng tiếc, tính cách của ông lại thiếu dứt khoát, thiếu tự tin. Nếu tôi đoán không nhầm, cha của ông chắc hẳn cả đời cũng không thể đạt đến cảnh giới này được. Thậm chí còn vì đột phá lên cảnh giới này, có lẽ đã gặp phải một số biến cố nào đó!


Ngài… ngài….

Bị người ta đánh tơi tả cũng là một phương pháp đột phá? Thế lâu nay hai người họ mãi vẫn chưa đột phá lên Tông Sư, phải chăng cũng nên kiếm người rồi nhờ họ quất cho một trận?
Bởi vì cảm thấy kỳ quái, nên cả hai đồng loạt nhìn về phía thằng cha đang ngồi uống trà kia, định tìm manh mối từ vẻ mặt của hắn. Khổ nỗi, biểu cảm của đối phương vẫn rất bình thường, tựa như chẳng liên quan gì đến bản thân, hoàn toàn tĩnh lặng… Đương nhiên, đôi mắt của thằng cha đó vẫn đỏ ngầu, sắc mặt trông vẫn mệt mỏi và bọng mắt vẫn chảy sệ như cũ.
Nếu không phải vừa chứng kiến kì tích bằng chính mắt mình, chắc hẳn ai cũng nghi là thằng cha này đã đi
phong lưu
suốt đêm qua.
Xem ra chuyện ông ta hoài nghi đối phương, đối phương đã biết từ lâu, chỉ là không thèm để tâm đến mà thôi.
Hiểu được điểm này, trong lòng vốn đã phục, bây giờ còn thêm phần kính nể hơn.
Nhìn thấu mà chẳng vạch mặt, còn giúp mình đột phá, đây mới là phong độ của bậc Danh Sư chân chính, phong thái của cao nhân…
Thấy vấn đề mà ông bạn thân mình gặp phải đã được giải quyết nhẹ nhàng, Lưu Lăng và Trịnh Phi ngốc mấy cũng đã hiểu, cái người trước mặt, tuy còn rất trẻ, nhưng thực chất lại là một Danh Sư chân chính.
Không phải Danh Sư, sao có thể có được kiến giải sâu sắc đến thế về tu luyện. Chỉ nhìn một cái đã nhận ra vấn đề mà lâu nay họ chẳng giải quyết được, đồng thời còn giúp Trang Hiền đột phá thành công? Dù cách đột phá này… có vẻ hơi phi chính thống…
Có điều, chính thống hay không chẳng quan trọng, chỉ cần đột phá thành công, là đủ để chứng minh bản lĩnh của người này vượt trội hơn họ rồi.
Là Danh Sư đứng đầu trong cấp một sao, tiếng tăm của Lưu Lăng vốn vang dội đến mấy vương quốc. Người có thể trở thành hộ vệ của ông ấy, tất nhiên cũng rất hiển hách, được không ít người bợ đỡ, lấy lòng.

Thì ra là Liêu huynh.

A Vân đã nhận ra, người vừa tới là một hiệp khách độc hành(1) của vương quốc Thiên Huyền, có tên Liêu Vĩnh Tiến. Năm năm trước, người này từng cất công đến xin gặp Lưu sư, thỉnh giáo vấn đề trong tu luyện.

Vân huynh…

Một người đàn ông trung niên bước tới, ôm quyền chào hỏi.
Hiển nhiên, ông ta có quen biết A Vân.

Chuyện này tôi cũng không rõ. Mấy ngày trước, tôi đã cất công đến thăm Lăng Thiên Vũ, thấy ông ta bái phục Dương sư sát đất. Lúc vợ ông ta còn bị bệnh, chúng tôi cũng từng tới thăm rồi, nhưng bây giờ thì bà ấy đã khỏe mạnh như xưa.


Tôi cũng đã đến thăm Đỗ Mạc Hiên, không những đã được chữa khỏi căn bệnh trầm kha từ nhiều năm trước, mà tu vi còn đạt đến cảnh giới Thông Huyền, đúng như lời đồn thổi!


Vị Dương sư này, phương cách hành xử thực sự cao thâm khó lường, khiến người ta vô cùng khâm phục…


Mấy người này âm thầm bàn luận, đồng thời cũng không khỏi buông lời xuýt xoa khen ngợi.

Thực ra, nếu mọi người thực sự thấy nghi ngờ, cứ đến hỏi thăm họ là biết ngay ấy mà.
Đột nhiên, có người bước đến, vừa nói vừa chỉ tay về một phía.
Lão tổ của vương quốc Thiên Huyền, tọa trấn một nước suốt bao năm nay, cũng chỉ đạt đến thực lực này mà thôi.
Bản thân Trang Hiền là Danh Sư, để đột phá lên cảnh giới này, đã đổ ra biết bao tâm huyết nhưng vẫn chưa thành công. Tại sao, bị người ta trùm bao tải rồi quất cho một trận, liền đột phá rồi?
Chuyện này… sao mà khôi hài như trò trẻ con vậy?
Lưu Lăng và Trịnh Phi cũng chỉ biết nhìn nhau, trên mặt hiện lên vô số dấu hỏi.
Họ cũng đã từng xem xét giúp cho Trang Hiền, nghĩ đến rất nhiều cách. Vốn dĩ họ cho rằng, theo tuổi tác tăng dần, thể lực suy kiệt, nên ông bạn mình không thể đột phá được nữa. Nhưng họ hoàn toàn không thể ngờ rằng, bị người ta trùm đầu đánh tưng bừng một trận, vậy mà lại thành công…
Còn chuyện gì sốc hơn nữa không?
Chính vì sự kiện này, trong lòng ông đã có bóng ma, cứ mỗi lần muốn đột phá, đều không thể nào dốc hết toàn lực.
Có điều, đây là bí mật được ông giấu kín trong lòng, chưa bao giờ nói cho ai biết… Sao đối phương lại biết được?
Lẽ nào là do đã xem mình thi triển võ công?

Nỗi lo sợ này đã khiến ông không thể đột phá, bất cứ đan dược hay công pháp nào cũng trở nên vô dụng.
Trương Huyền đứng dậy, bước đến trung tâm sảnh khách,
Khi ông nhờ tôi chỉ điểm, tôi biết rõ rằng nếu muốn thành công, đầu tiên phải làm cho ông chống lại được nỗi sợ hãi này, bằng không mọi nỗ lực đều sẽ thành công cốc.
.

Nhưng một nỗi lo sợ đã cắm rễ sâu trong tâm hồn bao nhiêu năm trời, muốn khắc chế sẽ khó biết chừng nào? Biện pháp duy nhất, chính là tức giận. Nghĩa là lợi dụng thứ cảm xúc đặc thù này, để tiêu trừ nỗi sợ hãi trong lòng. Cho nên, tôi mới sai người trùm đầu ông lại, đánh thật cật lực. Vốn vô duyên vô cớ bị đánh, đương nhiên ông sẽ nghĩ rằng tôi đang hạ nhục ông, sau đó căm hận thấm vào xương tủy, cứ thế tích lũy dần, nỗi sợ hãi trong lòng ông sẽ bị thay thế hoàn toàn. Dựa vào chân khí đã được tích lũy suốt bao nhiêu năm qua, cộng với cơn tức giận trong lòng, việc đột phá đã trở nên rất đơn giản rồi.

Hai tay chắp sau lưng, Trương Huyền đứng yên giữa sảnh khách, mặc cho ánh nắng phản chiếu, khiến bóng hắn đổ dài trên nền nhà, nhìn tựa như một người khổng lồ đang đứng hiên ngang giữa trời đất.
Bây giờ thì ông ta đã thực lòng bái phục, không còn một chút gượng gạo nào.

Không nghi ngờ chuyện tôi ngụy trang nữa à?
Trương Huyền cười nhạt, vặn hỏi.

Ô…
Trang Hiền chà xát hai tay với nhau.
Nhìn theo hướng người đó chỉ tay, tất cả thấy đó là nhóm hộ vệ của ba vị Danh Sư, đang yên lặng đứng chờ. A Vân là thủ lĩnh, tay mang trường kiếm, cả người tỏa ra thứ khí tức khiến người ta phải ớn lạnh.
Danh Sư và bệ hạ Thẩm Truy đã vào trong phủ đệ, họ chỉ là hộ vệ, không đủ tư cách vào trong nên chỉ đành đứng chờ ngoài cửa.

Không sai, họ là hộ vệ của tam sư, chắc sẽ biết được nhiều nhất…

Trong lòng cả mấy người đều đã chẳng dám có suy nghĩ khinh thường nữa. Sau khi đưa mắt nhìn nhau, Trịnh Phi đứng dậy nói:
Dương sư, tôi cũng gặp phải một vấn đề trong tu luyện, đã thắc mắc rất lâu…
.

Ngoài phủ đệ.

Yên tâm đi, ba vị Danh Sư đã vào được một lúc rồi, chắc chẳng bao lâu nữa, là đã có thể vạch trần sự thật.

A Vân phất tay áo một cái, nói với vẻ mặt đầy ngạo nghễ.
Nếu không phải kẻ bịp bợm, sao lại có một tên quản gia đần độn đến nỗi, nói ra những lời ngu ngốc như vậy?

Dương… Sư, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Thấy đối phương chẳng chịu nói gì, Trang Hiền cũng đã kìm lòng hết nổi.
Xưng hô của ông ta cũng đã từ Dương Huyền chuyển sang Dương sư rồi.

Không đòi đ. cụ tôi nữa à?
Trương Huyền nhướng mắt hỏi.

Rất đơn giản. Lưu sư và hai vị còn lại hoàn toàn không cho rằng vị Dương Huyền này là Danh Sư, mà cực kì có khả năng là một tên bịp bợm đóng giả. Chính vì vậy, các vị ấy mới cất công đến để kiểm tra, vạch mặt trước công chúng.

Là hộ vệ của Lưu Lăng, mấy ngày nay anh ta luôn theo sát bên cạnh, và tất nhiên anh ta cũng đã nghe được không ít thông tin từ những cuộc đối thoại giữa ba vị Danh Sư.
Ba vị Danh Sư tuy rất kinh ngạc về chuyện của vợ Lăng Thiên Vũ, Đỗ Mạc Hiên, nhưng trên thực tế lại càng nghiêng về khả năng, vị Dương Huyền này là Danh Sư giả, đang cố tình giở trò huyễn hoặc hơn.
A Vân phì cười:
Bảo là thăm hỏi, chi bằng cứ nói là vạch trần bộ mặt thật thì đúng hơn.
.

Cớ sao Vân huynh lại nói vậy?

Liêu Vĩnh Tiến ngỡ ngàng hỏi lại.
Người đạt đến cảnh giới Tông Sư, tức đã đủ khả năn3g khai tông lập phái, thành chúa tể một phương. Tuy chỉ chênh lệch trong đường tơ kẽ tóc với cảnh giới Thông Huyền viên mãn, nhưng giống9 như từ ngài hóa bướm, từ cá chép hóa rồng, cực kì khó vượt qua.
Trong 9 tầng của võ học thì đây là ải khó vượt qua đầu tiên, và6 nó đã giam chân không biết bao nhiêu anh tài tuyệt thế.
Bán Bộ Tông Sư, chính là giai đoạn giảm xóc cho quá trình
lột xác
này5. Muốn bước lên cảnh giới cao hơn, nhất định phải đạt đến cảnh giới này trước.
Bằng không, làm sao có thể xử lý dễ dàng những vấn đề mà cả ba người họ cũng chẳng giải quyết được, hơn nữa còn dùng những biện pháp khó mà lý giải nổi?
Bề ngoài là đến thăm hỏi, nhưng thực chất là đi khảo sát.

Dương sư… có thể là đồ lừa đảo?


Chuyện này…

Trang Hiền đứng nguyên tại chỗ, suy xét kĩ càng những lời đối phương nói, cứ nghĩ lại một lần, đó lại là một lần ông thêm bàng hoàng kinh hãi.
Lý luận này nói ra thì đơn giản, nhưng trên thực tế, vừa xem một môn võ công liền suy đoán ra vấn đề, đồng thời đúng bệnh bốc thuốc cũng như đoán trước được kết quả cuối cùng. Tất cả không có bất kì sai sót nào, độ phức tạp không hề thua kém việc tu luyện để đột phá lên cảnh giới Tông Sư.
Đám đông đều gật đầu tán thành.
Nếu hỏi ai là người hiểu vị Dương Huyền này nhất, chắc chắn là ba vị Danh Sư. Còn hỏi ai là người hiểu ba vị Danh Sư nhất, tất nhiên là những tay hộ vệ này rồi.
Chỉ cần hỏi họ, chắc chắn sẽ biết được một số thông tin hữu ích.
Trang Hiền loạng choạng lùi lại mấy bước
Đối phương nói không hề sai một chút nào.
Cha của ông ta tuy là Danh Sư một sao, nhưng đến khi sắp chết vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tông Sư. Hơn nữa, vì đột phá thất bại mà ông cụ đã bị tẩu hỏa nhập ma, tu vi bị mất sạch. Từ đó, ông cụ luôn ôm nỗi uất hận trong lòng, chưa đến một năm sau thì chết.
Nếu không tận mắt chứng kiến, tuyệt đối sẽ chẳng dám tin.

Ơn tái tạo của Dương sư, Trang Hiền đến chết cũng chẳng dám quên.

Sau cơn bàng hoàng, Trang Hiền cung kính quỳ xuống bái tạ.
Câu nói của A Vân vừa vang lên, đám đông lập tức náo động.
Nếu quả thực là vậy, thế thì to chuyện rồi đây.
Họ đã vất vả xếp hàng chờ đợi, ấy vậy mà chỉ đang đợi để diện kiến một tên lừa đảo…

Tôi…
Mặt Trang Hiền lập tức đỏ gay, mồ hôi vã ra như tắm.
Rõ ràng người ta đã giúp ngươi đột phá, đã không biết ơn thì thôi, lại còn sỉ vả người ta trước mặt bao người, đúng là điển hình cho câu nói, lấy oán báo ân.
Trang Hiền xấu hổ đến nỗi, chỉ còn biết cúi đầu nói:
Mong ngài tha thứ cho sự ngu muội của tôi.
.

Các người nói xem, ba vị Danh Sư đều đến thăm hỏi vị Dương sư này, lẽ nào ông ta quả đúng như lời đồn thổi lâu nay, đã đạt đến đẳng cấp ba sao?

Thấy bệ hạ Thẩm Truy và ba vị Danh Sư đã vào trong phủ đệ, những người ở bên ngoài không khỏi xúm lại bàn tán.
Vị Dương sư này rốt cuộc có trình độ thế nào thì chẳng có ai biết. Nhưng có thể khiến ba vị Danh Sư một sao cùng đến bái kiến, e là vị đó cũng không hề đơn giản, bét nhất cũng phải đạt đến hai sao rồi.

Thôi được rồi, tôi cũng đâu có trách tội gì ông.
Trương Huyền xua xua tay,
Vừa rồi tôi xem ông thi triển võ công. Nhìn thì vững chắc, không có gì hoa mỹ kinh người, cũng không có lỗi lầm gì, chứng tỏ từ nhỏ đến lớn, ông đã học tập rất nghiêm túc, và có được một người thầy cực giỏi.
.

Dương sư nói đúng, cha tôi là Danh Sư một sao.
Trang Hiền gật đầu.

Nền tảng vững chắc, khí lực sung mãn, vốn là chuyện tốt. Có điều đó cũng chính là khuyết điểm của ông. Vì cha là Danh Sư nên từ nhỏ đến lớn, ông biết rõ những gì ông ấy chỉ điểm đều đúng cả. Bởi vậy sâu trong tiềm thức của ông, tư tưởng này đã thành thứ thâm căn cố đế, và cũng khiến ông không dám vượt qua, cũng tạo cho ông cái bệnh rập khuôn quá đáng. Tu luyện võ đạo, cũng chính là đi ngược lại ý trời. Đâu phải chăm chăm khuôn phép, giữ khư khư suy nghĩ theo lối mòn là được. Làm như vậy, lúc bắt đầu thì tốc độ tiến bộ rất nhanh, nhưng khi đạt đến cảnh giới Thông Huyền viên mãn rồi, nó sẽ trở thành nút thắt khó lòng tháo mở để đột phá lên cảnh giới cao hơn.

(1)Hiệp khách độc hành: người có giấc mộng, có tư tưởng và làm việc chính nghĩa, thích hành động một mình.

Gọi tên là được rồi, hai tiếng Liêu huynh tại hạ thực tình không dám nhận!
Thấy đối phương nhận ra mình, Liêu Vĩnh Tiến vô cùng vui mừng, hàn huyên thêm vài câu, rồi trình bày ra nghi vấn trong lòng mình,
Nhóm của Lưu sư cất công đến thăm hỏi… Lẽ nào đã biết thân phận chính xác của Dương sư?
.

Thăm hỏi?

Kẽo kẹt!

Anh ta vừa dứt lời thì trông thấy cổng chính đang đóng im ỉm đã chầm chậm hé mở, kế đó có mấy bóng người cùng đi ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.