• 253

Chương 20.2


Dịch giả: Lê Sông
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Ta chỉ gật đầu cho qua, sau khi xua đám người dưới lui ra, bèn lấy nhẫn đưa cho mẫu thân đem cất. Mẫu thân cũng không hiểu ra sao, bèn hỏi:
Nếu Hoàng thượng đã cho con, sao còn đưa cho ta làm gì?

Nói thực lòng chính ta còn không hiểu nguyên cớ bên trong, đành nói:
Chiếc nhẫn này rất quan trọng, mẫu thân phải cất kỹ, không được cho bất cứ ai biết, cũng đừng nhắc đến vật này với kẻ nào, tránh rước họa vào thân.

Mẫu thân tuy đáo để, nhưng thấy thái độ ta cẩn trọng, lại thêm vật này do Hoàng thượng ngự ban, sắc mặt liền trở nên nặng nề, cẩn thận để nhẫn vào túi gấm, cất trở lại trong người, nói với ta:
Yên tâm đi, không ai mang đi được khỏi tay ta.

Được đưa thân thích vào cung thăm viếng là vinh dự chí cao của các phi tần trong cung. Suốt mấy ngày liền ta đưa mẫu thân đi thăm quan khắp nơi trong cung, đi hết Ngự Hoa viên cảnh quan tươi đẹp, lại ngồi xe ngựa đến Thiên Thọ sơn. Trước cảnh tráng lệ rực rỡ của hậu cung, mẫu thân trầm trồ không ngớt lời, nếu tình cờ gặp phi tần nào đi qua, bởi ta phẩm vị cao hơn, họ đều phải cúi đầu hành lễ, đoạn quay sang hỏi thăm mẫu thân. Việc này làm mẫu thân càng rạng rỡ nét mặt, có mấy phần vinh dự lẫn tự hào.
Thời gian thăm thân không quá ba ngày, đến tối hôm thứ ba Hoàng hậu sai người mang ý chỉ đến, mời mẫu thân và ta tới cung Chiêu Thuần dự yến tiệc. Ta và mẫu thân dĩ nhiên phục sức chỉnh tề, quần áo lộng lẫy đến cung Chiêu Thuần. Vì là bữa tiệc thân mật nên những phi tần có phẩm vị tương đối trong cung đều mời cả, Hoàng hậu đặc biệt bố trí thêm một ghế bên cạnh ghế của ta để mẫu thân ngồi. Hành lễ theo lệ xong, mọi người chuyện trò cười nói vui vẻ, mẫu thân lên tiếng khen:
Bà già này ở ngoài có nghe tiếng Hoàng hậu nương nương đoan trang hiền từ, hôm nay được gặp, quả trăm nghe không bằng một thấy. Người bên ngoài sao biết được Hoàng hậu ngương nương phong tư lộng lẫy khác thường, đứa con gái của già này quả thực không sánh bằng.

Lời của mẫu thân tuy có hơi thô tục, nhưng vẫn khiến Hoàng hậu nở nụ cười hài lòng, nói:
Quốc Phu nhân quả là khéo miệng.
Lại quay sang ta,
So với muội muội đúng là một chín một mười.

Mẫu thân liền tiếp:
Già này không giỏi nói dối, da dẻ Hoàng hậu nương nương sáng bóng như men sứ, con gái già này không thể bì kịp.

Câu này quả đánh trúng trọng điểm, ngày hè ánh nắng chói chang, tuy đám phi tần không hay ra ngoài, nhưng ít nhiều ánh mặt trời vẫn chiếu lên mặt, khiến làn da dần sạm đi. Còn Hoàng hậu thì khác hẳn, ngày càng trắng nõn ra, trông cứ như đứa bé sơ sinh mới đầy tháng, khiến ai nhìn cũng muốn chạm vào.
Thấy Hạ Hầu Thân dạo gần đây suốt ngày quanh quẩn ở cung Chiêu Thuần, đám phi tần ai nấy đều thấy ngứa ngáy trong Iòng, nhưng chỉ Hoàng hậu mới có thứ phấn kỳ lạ của Cao Xương quốc tiến cống, bọn họ biết làm sao được?
Hoàng hậu vốn rất tự tin về làn da của mình, thấy mẫu thân nói trúng tim đen, càng thêm vẻ đắc ý. Ta hùa thêm mấy câu, bàn tiệc càng rộn tiếng cười.
Đột nhiên mẫu thân nói phải thay áo, ta bèn đưa người đi ra, vào tới gian quan phòng[1], sau khi sửa soạn xong xuôi, thấy mẹ để lộ túi gấm bọc nhẫn ra ngoài y phục, ta vội bảo người cẩn thận cất kỹ, lại chỉnh trang áo mũ thêm lần nữa mới đi ra. Đến cửa gặp ngay Lâm Thục nghi, hóa ra vì mấy ngày trời mưa liên tiếp, dạ dày cô ta khó chịu, cứ phải vào quan phòng liên tục.
[1]. Nhà xí.
Trở lại bàn tiệc, Hoàng hậu bèn ân cần thăm hỏi sức khỏe mẫu thân, lại nhắc việc mấy hôm nay thời tiết không tốt, người tuổi tác cao nên chú ý hơn… Mẫu thân nhất nhất ưng lời, cảm tạ không ngớt.
Ngày hôm sau mẫu thân rời cung hồi phủ, ta lưu luyến không dứt, không biết khi nào mới lại xin thánh chỉ để đưa mẫu thân nhập cung?
Điều duy nhất an ủi chính là, nơi ở của mẫu thân nằm ngay kinh thành, thư nhà một ngày là tới nơi, cứ cách mấy ngày ta lại nhận được thư mẫu thân gửi, cũng phần nào hóa giải nỗi buồn thương nhớ.
Ngày thứ ba kể từ khi mẫu thân đi khỏi, ta bèn nhận được lá thư đầu tiên, trong thư không có gì khác, chỉ báo tin mẫu thân về nhà bình an. Hàng trên xóm dưới giờ đây vô cùng nể mặt, lại có hai nhà thân thích họ xa đến, đều là những người mất liên lạc từ khi phụ thân bị tội, nay thấy gia thế thịnh vượng trở lại, bèn tìm đến nương nhờ. Đã là cốt nhục nhà họ Ninh, để tránh phải lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ sở, mẫu thân đều tìm cách sắp xếp cho họ. Cuối thư mẫu thân nhắc đến một chuyện nhỏ không đáng bận tâm mấy, chính là vật quan trọng mà ta trao đột nhiên một đêm bị mất, khiến mẫu thân lục tung gia phủ lên mà vẫn không tìm thấy. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, nó lại đường hoàng xuất hiện, mẫu thân cứ than thở mình già đâm lẩn thẩn.
Ngoại trừ điều này, mẫu thân không nói thêm gì khác. Vài ngày sau, việc ta nhờ mẫu thân đã làm xong, lập tức sai người từ ngoài cung mang vào một chiếc hộp gỗ dài đưa cho ta. Hộp này dùng một chiếc khóa uyên ương khóa chặt, lại lấy giấy niêm phong kỹ càng, khi đến tay ta, việc đầu tiên ta kiểm tra giấy niêm phong có còn nguyên không, khóa đã bị ai động vào chưa, thấy mọi thứ vẫn vẹn toàn không có dấu vết thâm nhập, mới dùng hai chiếc chìa uyên ương mở ra.
Bên trong chính là ngân lượng mẹ giúp ta thu gom.
Ta định sáng sớm ngày hôm sau nhân lúc Hạ Hầu Thần thượng chầu sớm, sẽ nhờ một tên thái giám dâng hộp này lên, chắc chắn sẽ làm trên dưới triều đình kinh ngạc một phen.
Chỉ nghĩ đến đây cũng đủ làm ta hưng phấn râm ran, canh tư chưa đến đã thức dậy sai Tố Khiết giúp mình rửa mặt chải đầu. Ta thân là cung phi, sống trong hậu cung, được hưởng vinh sủng cực điểm, nhưng trong triều đình chẳng ai hay biết, nếu có thể nhân việc này chiếm lấy chút danh vọng, không những làm vẻ vang thể diện mình, còn át được Hoàng hậu một phen, làm Hạ Hầu Thần phải trông ta bằng con mắt khác.
Tố Linh thấy ta vui mừng, bèn lấy ra một bộ y phục màu sắc rực rỡ, ta bèn bảo nó chải tóc kiểu Nội Mệnh Phi, là kiểu tóc chỉ dành cho những ngày lễ bái tế quan trọng, dặn dò phải chải cho thật đẹp. Sửa soạn xong, trông cả người xúng xính lộng lẫy, Tố Linh bèn nói:
Nương nương người xem, trong cung có ai sánh kịp phong tư của người.

Ta cười nhạt, tiếc nuối:
Cũng chỉ để người trong cung ngắm nhìn mà thôi…

Tố Linh giật mình, con ngươi lóe qua một tia sáng nhìn sang, ta chỉ coi như không biết.
Bản triều có lệnh, phàm là phi tần không được thượng triều, trừ Hoàng hậu mỗi năm vào ngày bái tế được ngồi bên Hoàng thượng, nhận lời chúc từ bá quan văn võ qua rèm châu, thì những người khác không có tư cách đó.
Tố Linh thấy ta điềm nhiên, bèn cho rằng ta thuận miệng nói như vậy, sắc mặt chốc lát trở lại như thường.
Ta nói:
Hôm nay bản phi phải sớm đến điện Triêu Dương, nghe đám thái giám tuyên đọc phần ngân lượng quyên tặng, chờ Hoàng thượng hạ chỉ sai sử quan ghi chép, tuy không được vào tận nơi, nhưng đứng ở điện bên nghe cũng vui rồi.

Tố Linh nghe vậy đâm mừng, đến tạp phòng đánh thức nội thị chuyên khiêng kiệu, chờ chúng chuẩn bị xong xuôi là lên đường.
Hôm nay Hạ Hầu Thần nghỉ ở chỗ Dương Thục nghi khiến ta cũng dễ bề hành động, xem xét thêm một lượt mũ áo phấn sáp mới ngồi lên kiệu đến điện Triêu Dương. Lúc này mặt trời chưa mọc, bốn bề chìm trong đêm tối, chỉ thấy lờ mờ phía chân trời một dải đỏ thẫm dần loang ra, kiệu lướt trên đá xanh như bay, không hề phát ra tiếng động, qua vài ngã rẽ, trước mặt đã là điện Triêu Dương. Từ xa nhìn, nhác thấy các quan viên đứng chờ trước cửa điện, chiếc kiệu rẽ đám đông, từ cửa hậu thông sang điện bên mà vào.
Mặt trời hé tỏ, trời đất sáng dần, có cung nhân vào trong điện lần lượt thổi tắt đèn, lại có cung nhân dâng trà nóng điểm tâm vào.
Ta hỏi Tố Linh:
Buổi chầu sớm đã bắt đầu chưa nhỉ?

Tố Linh bèn bước ra ngoài điện nghe ngóng, trở lại báo rằng:
Nương nương, các quan lại đã bắt đầu vào trong, chắc là đến giờ rồi.

Đúng lúc ấy, nghe có tiếng Khang Đại Vy ở ngoài cửa báo:
Hoàng thượng giá đáo.

Ta ngẩng lên nhìn thấy Hạ Hầu Thần sắc diện rạng rỡ bước vào, ta vui mừng tiến đến thỉnh an:
Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay muốn dâng người một phần đại lễ, mong người nhận cho.

Hạ Hầu Thần cười hỏi:
Trước nay chỉ có trẫm ban thưởng cho người ta, hôm nay lạ nhỉ, trẫm phải xem nàng có gì đáng để trẫm phải nhận không?

Ta cười tươi như hoa:
Hoàng thượng hãy đợi mà xem.

Chợt nghe có người ngoài cửa tiếp lời:
Ninh muội muội muốn Hoàng thượng xem cái gì?

Ta quay ra nhìn, thấy Hoàng hậu đương bước vào, thân mặc triều phục ống tay dài đỏ son, đầu cài trâm phượng Tử kim, hạt châu trên cây trâm theo nhịp bước chân gõ nhẹ lên búi tóc, càng tăng vài phần khí thế.
Ta hơi ngạc nhiên, hành lễ xong bèn nói:
Thật khéo làm sao hôm nay lại gặp mặt Hoàng hậu nương nương nơi này.

Cô ta bật cười:
Không đến sớm như muội muội, nhưng cũng vừa kịp.

Cô ta hành lễ với Hạ Hầu Thần xong bèn tiếp:
Muội muội có vật muốn dâng lên Hoàng thượng, thần thiếp cũng có…

Hạ Hầu Thần cau mày nói:
Hai người các nàng hôm nay sao vậy, không hẹn mà cùng đến nơi làm việc của trẫm?

Đúng lúc ấy một tên canh cửa vào báo:
Bẩm Hoàng thượng, các đại thần đã đến đủ cả.

Hạ Hầu Thần bèn nói:
Trẫm phải lên triều đây, nếu các nàng không có việc gì thì nên về cho sớm.

Thấy Hạ Hầu Thần đi rồi, ta liền cười hỏi Hoàng hậu:
Hay là Hoàng hậu nương nương cũng đến quyên góp? Nhà thần thiếp không sánh được với họ Thời của nhiều thế lớn, xin tỷ tỷ đừng khiến thần thiếp quá đỗi tủi thân.

Hoàng hậu đáp:
Bản cung cũng không ngờ, muội muội ở trong cung như cá gặp nước, mà ở bên ngoài cũng…
Cô ta khẽ cười, tiện tay cầm tách trà trên bàn lên hớp một ngụm.
Ta hơi tỏ vẻ căng thẳng, hỏi:
Hoàng hậu nghe được chuyện gì thế?

Cô ta không trả lời, chỉ nói:
Bản cung phẩm vị cao hơn muội muội một chút, nhưng lần này thật không phải, cần Khang Tổng quản nhận tiền quyên của bản cung trước một bước thôi.

Ta đành miễn cưỡng nói:
Dĩ nhiên phải như vậy.

Cô ta gọi người mang một chiếc hộp gỗ phủ nhiễu điều, cho tên tiểu thái giám đứng bên mang lên.
Điện bên ngay sát cạnh sảnh chính, dĩ nhiên ta nghe ra những tiếng động phát ra từ bên đó. Một lát sau, sảnh chính chợt huyên náo cả lên, có người lớn tiếng tán tụng, nói nào là Hoàng hậu nương nương hiền từ nhân đức phủ thiên hạ…
Tố Linh xăm xăm từ ngoài cửa chạy vào, kề tai ta thầm thì mấy câu, ta liếc nhìn chiếc hộp gỗ phủ nhiễu điều, đang lưỡng lự không biết có nên sai người dâng lên, chợt nghe Hoàng hậu nói:
Nghe đâu hôm nay muội muội đến là để dâng lên Hoàng thượng một phần lễ vật lớn, sao thời cơ đến trông muội muội lại có vẻ không muốn dâng nữa? Hoàng thượng không mấy ưa kẻ tiểu nhân nay thế này mai thế khác đâu.

Ta chỉ đành cắn răng:
Tố Linh, giao cho Khang Đại Vi đi!

Tố Linh liếc ta một cái, bước đến cầm chiếc hộp gỗ lên giao cho Khang công công đang đợi ở ngoài điện.
Mang đi rồi dĩ nhiên cũng có người bên ấy khen ngợi vài câu, nói Hoa Phu nhân thật có lòng chăm lo muôn dân thiên hạ, èo xèo vài câu lại thôi, dĩ nhiên không được to và nhiều như khi nãy.
Chuyện đã như vậy, ta chẳng còn cách nào, đành nói với Hoàng hậu:
Nhà họ Thời của nhiều thế lớn, thần thiếp chẳng còn lời nào để nói Hoàng hậu nương nương hào phóng rộng lượng thần thiếp hổ thẹn không bằng, xin cam bái hạ phong.

Luc ấy có cung tỳ thân cận của cô ta từ ngoài cửa đi vào, kề tai chủ nhân nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy sắc mặt cô ta trở nên kinh ngạc, đứng bật dậy, rồi lại chầm chậm ngồi xuống, liếc nhìn ta đầy vẻ nghi hoặc.
Ta than rằng:
Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không mấy quen nơi này, cũng đã mệt, xin cáo từ ở đây.

Đúng lúc Hạ Hầu Thần từ ngoài cửa bước vào, nụ cười phơi phới, nói:
Hai vị ái thê ái phi lần này đã giúp trẫm một việc lớn, trẫm thay thiên hạ chúng sinh cảm tạ hai người, đặc biệt là ái thê của trẫm.

Hẳn bước tới ôm chầm lấy Hoàng hậu, khiến gương mặt đang trắng bệch của Hậu khôi phục vài phần huyết sắc. Ta bị bỏ rơi một bên nhìn bọn họ tình thâm ý thiết, cảm thấy hơi vô vị, bèn hành lễ với Hạ Hầu Thần rồi cáo biệt. Trước khi ra khỏi cửa chạm phải Khang Đại Vi, ông ta đang bước vội vào điện, chiếc túi bên hông kêu lên đinh đinh đang đang, vô cùng bắt tai, ta nhìn xuống, thấy túi hương và ngọc bội đập vào nhau nhịp nhàng, cứ như đang tấu nhạc.
Chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ngộ nghĩnh giữa Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi trước buổi thượng triều, ta bất giác bật cười.
Tố Linh hỏi:
Nương nương bị người ở cung Chiêu Thuần giành hết uy phong mà vẫn còn cười được?

Ta nhìn mặt trời ở phía xa dần nhô cao, nói:
Bản phi và người ấy đều vì Hoàng thượng, miễn là Hoàng thượng vui, bản phi cũng vui rồi.

Gương mặt Tố Linh chợt biến sắc, phút chốc khôi phục như thường, chạy tới nắm tay ta:
Nương nương thật là rộng lượng.

Ta mỉm cười không đáp.
Đêm ấy, dĩ nhiên Hạ Hầu Thần nghỉ lại chỗ Hoàng hậu, lại thưởng không ít đồ vật cho cô ta. Nghe nói Hoàng hậu đều không nhận, xin Hoàng thượng đổi thành ngân lượng để cứu tế nạn dân, càng khiến trên dưới khắp nơi cất lời khen ngợi không ngớt.
Hai ngày sau Hạ Hầu Thần mới tới Chiêu Tường các, sau khi đuổi đám hạ nhân ra ngoài mới ôm lấy ta, hồi lâu không muốn rời. Ta bị siết chặt đến nỗi thở không ra hơi, bèn nói:
Hoàng thượng, nhận được nhiều bạc quá nên người vui đến mất trí rồi ư? Người là Hoàng thượng, từng trông thấy biết bao của cải châu báu, có chút ít ngân lượng mà đã hoa cả mắt sao?

Hắn thả ta ra, thì thầm:
Không phải vì ngân lượng, trẫm vui vì cuối cùng đã có người giúp mình.
Hắn im lặng hồi lâu mới khe khẽ tiếp,
Cuối cùng trẫm đã có người thân rồi…

Giọng hắn hơi khàn khàn, khóe mắt cay đỏ, lòng ta thấy xót xa, nhưng vẫn cứng họng:
Người đừng tưởng bở, giúp người là việc thần thiếp nên làm, giữa chúng ta chẳng đã có thỏa thuận rồi sao?

Hắn lại sán tới ôm chầm lấy ta, khẽ cắn vào cổ ta một cái, mơ hồ nói:
Ai cho nàng cứng miệng nào, ai cho nàng cứng miệng nào…

Ta cảm thấy cổ mình nóng ran, người mềm nhũn, vội xin tha:
Hoàng thượng, thần thiếp không dám nữa, Hoàng thượng…

Hắn xốc ta lên, đặt nằm trên đầu gối, dùng ngón tay khẽ nhấc cằm ta, say mê ngắm nhìn cứ như muốn in đậm gương mặt ta vào trái tim lẫn khối óc của mình.
Ta đâm xấu hổ, bèn cúi đầu nói:
Thần thiếp đi rót chén trà cho Hoàng thượng nhé…

Hắn thản nhiên đáp:
Không cần, trẫm không khát.

Ngón tay hắn bắt đầu rục rịch, nhanh nhẹn lần qua vạt áo trước, ta muốn vùng ra nhưng không được, hắn một mặt giữ chặt ta, một mặt thủng thẳng nói:
Nàng muốn trẫm cảm ơn nàng thế nào?

Thâm ý của hắn quá rõ ràng, mặt ta lại bắt đầu nóng ran, đành nói:
Thần thiếp không cần Hoàng thượng cảm ơn.

Hắn thọc sâu tay vào bên trong, giọng xa xăm:
Phải cảm ơn chứ…

Lời nói củaa hắn cứ như chiếc bánh ngàn lớp mềm xốp hoàn hảo, đưa vào miệng là tan ra, dư vị ngọt mềm từ đầu lưỡi thấm vào tim.
Hắn nhìn ta, hai con ngươi đen thẫm cứ như chìm dần vào đầm cổ vạn năm, sâu đến nỗi sắp hút cả ta vào trong. Khóe miệng bình thường hơi trĩu xuống lúc này nhoẻn lên một độ cong rất đáng yêu, làn môi hơi ửng hồng, rõ ràng vì ban nãy được
nhâm nhi
cái gáy của ta, nét môi vốn khô khan nay tỏa ra một mùi vị mê hoặc chết người.
Bất giác không kiềm chế được, ta sáp lại hôn lên bờ môi đó.
Đến khi tỉnh ra thì đã muộn, trong lòng hổ thẹn không thôi. Sao mình có thể to gan đến thế? Trước nay vẫn mặc hắn làm gì thì làm, chẳng lẽ ta chẳng còn biết sợ là gì nữa rồi?
Hắn sững sờ, hồi lâu mới như sực tỉnh, ho lên một tiếng:
Sao ít thế, ta muốn nữa.

Nghe hắn nói vậy, đến lượt ta sững người, hồi lâu mới lại thẹn thò đáp:
Hoàng thượng sao cứ như trẻ con thế?

Hắn sán lại hút chặt lấy môi ta, cứ như muốn nuốt chúng xuống bụng vậy, hai tay càng hoạt động gấp gáp hơn, nhưng không còn thô bạo như trước, chúng nhẫn nại tháo bỏ tầng tầng lớp lớp y phục trên người ta, nhưng mãi không thể cởi hết. Thừa lúc hắn buông ra, ta vội nói:
Hoàng thượng, ngày trước người thích xé y phục của thần thiếp, không phải vì không biết cách cởi đó chứ?

Ở khoảng cách rất gần, ta trông rõ hai hàng lông mi cong vút của hắn chớp chớp liền mấy cái, cứ như hai cái quạt đang phe phẩy rối rít vì vui vẻ, trong khóe mắt cứ đỏ dần, chỉ chốc lát, cặp lông mày xinh đẹp chợt nhíu lại:
Trẫm sao có thể vụng về ngốc nghếch đến thế?

Ta khẽ cười:
Hoàng thượng, thế hôm nay người muốn cởi hay là…?

Mấy ngón tay càng trở nên cần mẫn, hắn không nói gì nữa, trên cánh mũi có một hạt mồ hôi ngưng đọng. Ta cười thầm trong bụng, tựa trên người hắn mặc hắn hì hục với y phục của mình.
Y phục trên người ta so với kẻ khác không có gì khác biệt, nhưng mỗi chỗ nút đều được thắt rất khéo, trừ ta ra, rất ít người có thể mở được. Tuy vậy mỗi lần hầu hạ Hoàng thượng thì khác, phải đổi lấy y phục dễ dàng cởi bỏ. Chẳng qua lần trước nghe thấy chuyện thú vị giữa Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi, nên ta nổi hứng muốn trêu chọc một phen.
Từ tận đáy lòng, ta không dám tin cuộc đối thoại ấy lại có thể tồn tại trên đời. Hạ Hầu Thần trong mắt ta khác nào thần tiên trên trời, khiến người bên cạnh vừa sợ vừa không dám lại gần. Từ khi biết được những thủ đoạn của hắn, ta càng thêm vài phần kinh sợ, thật khó tưởng tượng hắn và Khang Đại Vi lại có thể trêu đùa hồn nhiên như thế.
Nếu như trước đây, ta coi hắn là thần tiên có pháp lực đem lại vinh hoa phú quý, thì giờ đây lần đầu tiên tận đáy lòng ta cảm thấy hắn còn như người thân của mình.
Loay hoay một hồi, rốt cục hắn bỏ cuộc, bắt đầu ngang ngược chẳng chấp lý lẽ, vận lực định xé, nhưng có phần cẩn thận hơn trước đây, cứ như sợ làm ta bị thương. Ta vội ngăn hắn lại, tự mình cởi cởi rút rút một hồi, mở chỗ nút thắt ấy ra.
Hắn thở phào một tiếng, ôm chầm lấy ta, bế vào phòng. Đêm ấy trong phòng ý xuân dào dạt.
Cuối cùng ta đã có thể cùng hắn tận hưởng khoái lạc, thân thể không còn cảm giác đau đớn không nói nên lời kia nữa, ngược lại cứ như rơi vào giữa từng mây trong mộng. Nằm trong vòng tay hắn giống như bập bềnh giữa hồ nước mùa xuân, còn hắn chẳng khác nào ngọn núi lớn bao quanh. Hai bên quấn quýt không rời, hòa làm một thể.
Trước đây mỗi lần ở bên nhau, ta không dám nhìn hắn, chỉ nhắm nghiền mắt lặng lẽ chịu đựng. Hôm nay ta thử mở mắt, len lén quan sát, thấy hắn mi mục như non xanh trúc biếc, đẹp đến nỗi khiến người ta khó thở. Nếu hắn không phải Hoàng thượng, chắc vẫn có hàng tá nữ nhân cam nguyện sống chết vì hắn.
Hắn khẽ vuốt ve mắt ta:
Muốn xem thì cứ xem, nửa nhắm nửa mở rốt cuộc là sao.

Ta bẽn lẽn cười, định quay mặt đi, nhưng bị hắn giữ lại, không còn cách nào khác phải nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao sớm của hắn. Đôi mắt ấy cứ như thỏi nam châm hút lấy toàn bộ ánh nhìn của ta. Gắng hết sức kiềm lại sự lúng túng, ta bắt đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới, lần này đến lượt hắn bối rối, dùng tay bịt hai mắt ta lại:
Đừng có nhìn nữa, nhìn cái gì chứ, có gì hay mà nhìn.

Ta chồm lên ngực hắn, hỏi:
Hoàng thượng, người tặng thần thiếp chiếc nhẫn kia quả có tác dụng. Người ta chỉ lén mang đi xem một tí liền hạ quyết tâm xuất ra gần trăm vạn lạng bạc.

Hắn nói:
Dĩ nhiên là vậy, chiếc nhẫn đó có thể điều động gần trăm vạn lạng bạc từ khắp các tiền trang trong cả nước. Đó chính là tín vật đại phú thương dùng để thu gom tiền bạc.


Trùng hợp lúc ấy lại có rất nhiều người lạ đến ở trong nhà mẹ thần thiếp, có mấy vị lại là trưởng quầy tiền trang. Người ta dĩ nhiên cho rằng những người đó đều mang ngân phiếu đến. Xem ra tiền trang các nơi cũng có biểu hiện khác thường, có người liên tục điều vàng bạc đi, họ lại tưởng tất cả đều dồn về chỗ mẹ của thần thiếp. Có điều thật không ngờ Hoàng thượng bên ngoài còn là vị đại phú thương!

Hạ Hầu Thần than thở:
Khi trẫm lên làm Thái tử, bề ngoài tỏ ra phong đãng bất kham, thường xuyên ra ngoài sưu tầm mỹ nữ, Thái hậu tưởng đại kế đã thành đâm lơ là không để ý, giúp ta có cơ hội tích lũy một chút tiền tài.

Ta bỗng cảm thấy chua xót. Sự nhẫn nhục chịu đựng của hắn so với ta, không biết lớn hơn bao nhiêu lần?
Ta hỏi:
Chỗ tiền tài ấy nay được cất giấu ở đâu?


Ta đã trao quan viên tin cẩn đi cứu trợ, hy vọng nạn dân năm nay có thể mau chóng thoát cảnh hiểm nghèo.

Ta gối đầu lên ngực hắn, hồi lâu nằm im bất động, mãi mới cười nói:
Hoàng thượng, người không trông thấy vẻ mặt người ta khi biết thần thiếp quyên góp một vạn lạng bạc mới thật là thú vị.

Hắn cười theo. Cứ nằm như thế một lúc lâu nữa mới nói:
Nếu nàng ta không quá chiếu cố đến nhà mẹ đẻ, thì cũng là một người vợ tốt…

Sâu trong lòng ta hiểu rõ, như hắn từng nói, khi quyết định từ bỏ một thứ nào đó, có thể sẽ phải đau đớn vài tháng liền, đêm đêm không ngủ được. Nhưng nhiều khi hắn từ bỏ chỉ vì bất đắc dĩ. Một con người kia phải trải qua nỗi đau đứt thịt mới biết cảm thông cho người khác, từ khi suýt bị Ninh Tích Văn ám hại, ta mới thực sự hiểu thế khó xử của Hạ Hầu Thần. Khi người thân trở thành tử địch, hắn đã đau đớn đến độ nào?
Bởi vậy Thái hậu dù tuyệt tình, bội phản đến nhường nào, hắn rốt cuộc vẫn để lại cho bà ta một con đường sống. Nhưng hắn không phải thánh nhân, Thái hậu hết lần này đến lần khác làm khó, hắn lại thừa phương cách âm thầm trừ khử mầm họa cho mình, nên việc gì đến đã phải đến. Ta và hắn đều không phải thánh nhân, có những khi bắt buộc phải dùng thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Mà hắn, bởi thân phận đặc biệt, sở hữu quyền lực tối thượng, luôn bị bao vây bởi những kẻ tham lam và mong muốn chiếm đoạt không bao giờ dứt, nên mới phải tìm cho mình một vỏ bọc kiên cố đến thế?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thượng Cung.