Chương 21.2
-
Thượng Cung
- Vân Ngoại Thiên Đô
- 4963 chữ
- 2020-01-31 11:01:00
Dịch giả: Lê Sông
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Từ bên cạnh bình phong, Hoàng hậu cất lời:
Muội muội chưa nhiễm bệnh, hà tất phải khổ? Có điều sau khi Tố Tú bị đưa khỏi cung, phải phiền muội giữ khoảng cách với Hoàng thượng ít nhất là mười ngày, để ngự y khẳng định cung nhân hầu hạ muội không ai bị nhiễm bệnh, rồi hẵng gần gũi.
Hoàng hậu khẩn khoản nói, giọng điệu dịu dàng thân mật, từ nào chữ nào cũng vị người khác lo nghĩ, khiến ta chẳng còn gì để nói, Hạ Hầu Thần cũng vậy.
Nhằm cắt đứt mọi liên hệ của ta với bên ngoài, cô ta đã vắt óc sắp đặt cả. Lời ban nãy chẳng khác nào đã hạ một ý chỉ, ngày nào ngự y chưa đưa ra kết luận cuối cùng, ngày đó ta còn bị giam lỏng ở Chiêu Tường các. Tuy ta chưa hiểu vì sao Hoàng hậu đi nước cờ này nhưng ta biết bên trong chắc hẳn có thâm ý.
Bệnh của Lâm Thục nghi chưa cần biết là bệnh dịch hay bệnh khác, nhưng ta đã bước vào nơi ở của cô ta, dù vào thăm hay không, người bên cạnh thế nào cũng có nguy cơ lây nhiễm, việc này ta không thể kiểm soát được.
Ta xin được đến Thiên Thọ Sơn, cô ta bèn bịn rịn níu lại, chẳng ai bới ra được lỗi trong chuyện này, còn Hạ Hầu Thần càng không thể tỏ ý phản đối được.
Những đề nghị của Hoàng hậu toàn bộ là vì nghĩ cho kẻ khác, vì kẻ khác, thêm nữa cũng không quá đáng. Chỉ vỏn vẹn mười ngày, chẳng mấy chốc là trôi qua.
Hạ Hầu Thần nhíu mày nhìn ta, cái nhìn đó không gì khác ngoài lo lắng không yên, đó là khoảnh khắc tình cảm hắn bộc lộ một cách tự nhiên. Không hiểu vì sao ta chợt thấy cay sống mũi, có nghĩa là trong lòng hắn trước nay vẫn có ta đúng không?
Ta nói:
Hoàng thượng, người nên đi mau. Nếu thích món đồ chơi thần thiếp làm, người cứ lấy của Khang Đại Vi là được. Thứ đó đeo bên mình ông ta lâu như vậy, chắc không có nguy cơ nhiễm dịch đâu. Người hãy chuyển lời với Khang Tổng quản, khi sóng yên bể lặng, thần thiếp sẽ làm một cái khác cho ông ta…
Ta ngẩng lên nhìn, thấy hắn cúi mặt lặng thinh, lát sau ngẩng đầu lên vành mắt đã hơi đỏ. Hắn định nắm tay, nhưng ta vội né sang một bên. Hoàng hậu đứng ngoài lờ mờ nhìn thấy, vội vàng kêu lên:
Hoàng thượng…
, thấy hắn không đáp bèn tiếp,
Chỉ mười ngày thôi, đâu phải vĩnh viễn không gặp nữa, chi bằng Hoàng thượng hãy nhẫn nhịn?
Ta dùng ánh mắt ra hiệu, rốt cuộc hắn đã chịu nghe lời, phẩy tay áo một cái bước ra khỏi bình phong. Bóng dáng bực dọc của hắn mờ ảo in trên đó, hắn không buồn nói với Hoàng hậu một lời, đi thẳng ra ngoài. Ngay sau ấy có tiếng người hô:
Hoàng thượng khởi giá, hồi cung.
Hoàng hậu hơi chần chừ, dợm bước ra ngoài, khổ nỗi Hạ Hầu Thần đi quá nhanh thoáng cái đã mất tăm. Cô ta dừng bước, chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào ta qua bức bình phong:
Muội muội thật có phúc.
Ta cười đáp:
Chuyện đến nước này mà còn coi là có phúc?
Cô ta không nói gì nữa, để hai cung nữ đến dìu hai bên, bước qua bậu cửa cao mà ra ngoài.
Chỉ nghe giọng nói cô ta sang sảng dặn dò:
Tất cả người trên kẻ dưới trong Chiêu Tường các đều không được ra ngoài, thức ăn nước uống vật dụng… để bên ngoài đưa đến. Các nơi tăng cường đốt ngải, cần theo dõi kỹ càng, hễ Hoa phu nhân có gì bất thường phải đến báo với bản cung ngay.
Người dưới răm rắp vâng dạ, ta khẽ cười khổ, cô ta đã dùng lý do danh chính ngôn thuận đến thế để giam lỏng mình, còn ai phản bác được điều gì?
Một lát sau, hai viên ngự y kia đến khám, chuẩn đoán cũng y như ở chỗ Lâm Thục nghi, một người kiên quyết nói là dịch bệnh, người kia lại lưỡng lự giữa hai khả năng. Bt luận là dịch bệnh hay không, ngay đêm ấy Tố Tú được đưa ra khỏi cung, bản thân ra trong vòng mười ngày không được phép rời khỏi Chiêu Tường các nửa bước.
Ta vẫn để Tố Linh hầu hạ, chỉ ngầm sai Túc nương theo dõi, quan sát nhất cử nhất động của nó.
Ngược lại Tố Linh rất biết điều, từ khi Hoàng hậu phát lệnh cấm, chỉ quanh quẩn trong Chiêu Tường các, hầu hạ ta như thường, không nhìn ra chút gì kỳ lạ.
Ngự y được phái tới khám bệnh chẳng ai khác chính là hai vị ở cung Lâm Thục nghi hôm trước. Một vị tuổi tác hơi lớn là Triệu ngự y, vị kia trẻ hơn một chút là Tôn ngự y. Hai người này vẫn không hề thống nhất, lần lượt từng người vào hỏi chuyện, rồi lần lượt đem chứng bệnh người trong cung mắc phải nói một lượt lại trình bày phán đoán của mình rốt cuộc vẫn không thể đưa ra phương án điều trị cụ thể. Ta hiểu ra chẳng thể trông chờ gì ở hai con người này.
Từ khi trở lại cung, ta chỉ chú ý thu thập Thượng Cung cục mà bỏ quên mất Ngự Y phòng, để người ta thừa cơ nuốt gọn. Bọn họ chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian cũng là giúp Hoàng hậu một việc lớn, ngoài nhìn vào chẳng thể tra ra chứng cớ gì.
Hạ Hầu Thần nói không sai chút nào, kẻ địch bản chất là dòng lang sói, hành tung nghiêm mật không để lộ bất kỳ sai sót nào, chỉ hơi lơ là một chút, chúng sẽ lập tức nhân đó mà chiếm thế thượng phong.
Nhưng ta không nghĩ ra Hoàng hậu tốn bao công sức chỉ để đổi lấy mười ngày này, cô ta định làm gì?
Ta cùng đám hạ nhân bị nhốt trong Chiêu Tường các, vốn tưởng với thân thủ của Túc nương, lén ra ngoài một chuyến không thành vấn đề, ai ngờ cô ta cũng bị người ta chặn ngang. Lần này Hoàng hậu có được thánh chỉ của Hạ Hầu Thần, nên danh chính ngôn thuận điều động binh mã vây c hặt nơi này, đến con ruồi còn khó lọt.
Trong mười mấy ngày đó, ta gần như bị cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài. Hạ Hầu Thần cũng không tới thăm, thật là một ngày dài như một năm. Ta cảm thấy trong lòng hơi lo phiền, không biết tình hình Hạ Hầu Thần ở bên ngoài thế nào? Trong lúc Hoàng hậu mượn cớ giam lỏng ta, liệu hắn có không kiềm chế được nôn nóng, để Hoàng hậu nhìn ra manh mối gì?
Nếu là cách đây vài tháng, ta sẽ chẳng thể tin bản thân lại lo lắng cho hắn. Giá như lúc ấy hắn có chuyện, điều mà ta nghĩ đến chắc sẽ là tìm một chỗ dựa mới. Vậy mà những ngày này, lòng dạ ta chỉ nghĩ không biết hắn ngoài kia ra sao?
Nhớ lại vẻ bất lực ảo não của hắn vào cái đêm Hoàng hậu theo vào phòng, ta bất giác hiểu ra nhiều điều. Hắn thân là Hoàng đế, nhưng chính bởi điều đó mà có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Đã năm ngày trôi qua tình hình ngày một xấu đi, lại thêm một tiểu cung nữ ngày thường chỉ làm việc vặt nhiễm bệnh, bị cáng ra ngoài cách ly. Lòng người ở Chiêu Tường các hoang mang hoảng hốt, ai nấy lo sợ cố giữ lấy thân. Vào cung bao nhiêu năm, lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực như vậy, ta giỏi cùng người khác tranh đấu, nhưng đấu không lại ông trời. Chẳng lẽ trời cao thật sự không muốn cho ta một con đường sống?
Túc nương hằng ngày vẫn ngầm theo dõi Tố Linh, hôm ấy đến báo:
Tố Linh vẫn như bình thường, không có biểu hiện gì lạ.
Nghe thấy vậy, đột nhiên trong đầu ta lóe lên một điều, bèn quay sang hỏi lại:
Ngươi nói sao? Nó không có biểu hiện gì lạ?
Túc nương gật gật đầu:
Đúng, không khác ngày thường.
Chiêu Tường các xảy ra chuyện động trời, các nô tỳ đều rơi vào trạng thái hoảng loạn, sợ bị nhiễm bệnh đuổi ra khỏi cung, ít nhiều trở nên ủ rũ bất an, hoặc làm nhầm việc được giao, hoặc lỡ tay làm rơi đồ đạc, nhưng Tố Linh thì khác, vẫn làm việc y như trước, hầu hạ ta không mảy may sơ sót.
Chỉ có một người làm được như vậy, ấy là kẻ biết rõ chân tướng!
Lúc này đúng buổi hoàng hôn, một bóng mây nhuộm ráng đỏ thật chói lọi như hòn lửa thiêu lăn trên đường chân trời, bức tường hình thú ngồi trên mái ngói cung điện hồng rực lên, đỏ rẫy. Ông trời như định nướng cả hoàng cung trong biển lửa.
Ta nói:
Túc nương, chúng ta không thể chết thế này được.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta bèn bảo Tố Linh gọi vài nô tỳ vào phòng, đem tất cả vật dụng, đồ dùng ra ngoài sân phơi nắng. Ta nói với họ ở quê ta có một bài thuốc bí truyền, các vật dụng trong nhà sau khi phơi nắng có thể trừ hết khí uế bên trong. Tình thế như hiện nay, chỉ còn cách mang tất cả mọi phương pháp ra thử.
Do ít người, chỉ có Tố Linh và hai cung tỳ nữa lam việc, bê một lúc cả ba đã mồ hôi nhễ nhại. Ta rất hài lòng, thưởng cho uống mơ ướp đá, sau lại sai bọn họ mang nước vào rửa sàn nhà trong phòng mình, dĩ nhiên vì trừ uế khí.
Mặt sàn trong phòng lênh láng nước, vô cùng trơn ướt, Tố Linh tay cầm xô nước lau chùi, không cẩn thận trượt chân một cái, cả xô nước lạnh đổ vào người. Ta bị chuyện mấy hôm nay làm cho buồn bực vô cùng, thấy nó vụng về như thế liền mắng:
Bảo các ngươi làm có chút việc mà cũng không xong, có phải thấy bản phi gặp khó khăn nên cũng muốn nhảy sang cành khác cả rồi? Các ngươi nghe cho rõ, đến nước này, bản phi mà không thoát, các ngươi cũng đừng hòng thoát!
Mắng chán chê một trận, Túc nương xuất hiện khuyên ngăn, ta mới hơi nguôi giận, sang sảnh bên nghỉ ngơi.
Ngày hôm ấy trôi qua vô sự, sang ngày kế tiếp, không ngờ Tố Linh bắt đầu phát bệnh như hai cung tỳ trước đó, cả người lúc nóng, lúc lạnh. Ta nghe nói sốt ruột vô cùng, tới ngay phòng ở của Tố Linh, chỉ dám đứng ngoài thềm mà than:
Tố Linh, giờ ngươi bị thế này, bản phi không còn cách nào khác, chỉ đành đưa ngươi đến Thiên Thọ Sơn. Ngươi là người ta ưng ý nhất từ trước đến nay, giờ không có ngươi, bản phi biết phải làm sao đây?
Lại gọi Túc nương ra:
Mau đi, gọi người vào cáng nó ra ngoài thôi!
Tố Linh oằn người nhỏm dậy, dập đầu vào thành giường:
Nương nương, nô tỳ không mắc bệnh dịch đâu, chẳng qua ho có hai tiếng, sao lại là bệnh dịch được, nương nương, người đừng cho bọn họ đưa nô tỳ đi.
Ta đáp:
Tố Linh, chẳng ai muốn rời khỏi đây cả, nhưng ngươi nghĩ mà xem, bản phi còn cách gì khác? Đến cái thân ta ta còn giữ không xong. Đến Thiên Thọ Sơn biết đâu ngự y lại tìm ra cách chữa khỏi bệnh.
Tố Linh quỳ mọp dưới đất nói:
Nương nương xin đừng đưa nô tỳ đi, nô tỳ biết gì đều nói cả, trong cung này làm gì có bệnh dịch, bọn họ muốn giết nô tỳ diệt khẩu đó thôi, nương nương.
Ta liếc sang Túc nương, cô ta lập tức quanh nhìn bốn phía, rồi đứng trấn trước cửa. Ta bước vào phòng Tố Linh, đóng cửa lại, dìu nó đứng lên:
Ngươi kể rõ cho bản phi nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?
Qua một đêm phát sốt, sắc mặt Tố Linh giờ đây tiều tụy đến chẳng ra hình người. Nó từ dưới đất bò dậy, lại được ta dìu lên giường ngồi xuống, lúc này mới nói:
Nương nương nô tỳ chỉ vì bất đắc dĩ, bọn họ đem người nhà nô tỳ ra uy hiếp, nô tỳ chưa bao giờ có lòng ám hại nương nương…
Ta đáp:
Bản phi sao lại không biết. Từ lần đụng độ với Ninh Quý nhân bản phi đã thấy có điều lạ, lúc ấy người ta sai ngươi làm gì đó, nhưng ngươi không chịu làm phải không?
Nó gật đầu lia lịa:
Lần trước họ sai nô tỳ nhân lúc hỗn loạn lấy một thứ trên người nương nương ra làm chứng, nhưng nô tỳ không làm…
Ta thở dài:
Thật không ngờ kế đầu bất thành, lại sinh kế sau, họ lấy hai mạng người phe họ chỉ để đẩy bản phi vào kết cuộc này!
Tố Linh hơi ngẩng đầu lên:
Nương nương biết cả rồi ư?
Bản phi có ngốc đâu!
Ta ngẩng đầu nhìn nó,
Có điều bản phi không hiểu, họ dùng cách nào lại khiến kẻ khác nhiễm bệnh?
Tố Linh heo hắt cười khổ một lát:
Nương nương, chỉ là uống thuốc thôi. Thứ thuốc ngự y đem đến có những viên khiến người ta sinh bệnh, có viên vô hại, chỉ thế mà thôi.
Trong giây lát ta hiểu ra tất cả. Hầu hết tất cảcung nữ đều phải uống thuốc do ngự y đem đến, sớm tối hai lần. Muốn Chiêu Tường các liên tục có người phát bệnh, họ chỉ cần trộn lẫn một hai viên thuốc gây bệnh là được, chẳng cần mưu kếgì thâm sâu. Họ biết những vật ta dùng toàn bộ có người chuyên trách kiểm tra, không thể hạ độc ta được, nhưng các cung nữ bình thường đâu được chăm sóc như thế. Họ lại không nhằm vào ta, chỉ muốn giam ta một thời gian mà thôi.
Có vậy mà ta nghĩ mãi không ra, một kế đơn giản đã cầm chân ta ở Chiêu Tường các, chỉ cần nơi này liên tục có người mắc bệnh, thì ta không thể ra ngoài được. Nếu sự tình dần nghiêm trọng, cuối cùng chính ta cũng sẽ bị đưa đến Thiên Thọ Sơn.
Ta nói:
Thật không ngờ thuốc chữa bệnh lại là nguồn gây bệnh, nếu đã thế, bản cung sẽ lệnh cho người trong Chiêu Tường các không uống thuốc nữa. Tố Linh, ngươi yên tâm, bản phi không gọi người đưa ngươi đi đâu.
Tố Linh mắt ngân ngấn lệ, lẩm bẩm:
Nô tỳ thật có tội với nương nương.
Ngươi chỉ vì muốn bảo vệ người nhà, bản phi thấy điều đó đâu có tội. Hãy quên hết đi, nếu bản phi được ra ngoài sẽ cho ngươi cứu người nhà ngươi ra.
Tố Linh nghẹn ngào không nói nên lời, nhổm dậy quỳ ở đầu giường, hồi lâu không ngẩng lên.
Mỗi ngày Ngự Y phòng mang thuốc đến một lần, mỗi người được hai viên, ta dặn Túc nương nhận thuốc mang về phòng, bảo Tố Linh xem xét kỹ càng, xem viên nào khác lạ, đáng tiếc các viên thuốc giống y hệt nhau, không dễ gì phân biệt.
Ta không báo với bên ngoài rằng Tố Linh có bệnh, chỉ sai người đốt lò sưởi trong phòng, nấu hai bát canh gừng cho uống, lại dùng ba cái khăn thay phiên lau mồ hôi, chưa hết một ngày, bệnh của nó đã đỡ nhiều.
Vì ta không phát thuốc, trong Chiêu Tường các không có thêm người phát bệnh nữa. Sợ có người lại giở trò, tất cả mọi việc cần liên lạc với bên ngoài ta đều sai Túc nương đi làm. Họ khiến ta không nắm được tình hình bên ngoài, vậy thì ta cũng khiến giữa chúng không thể truyền được tin tức.
Ta dặn Túc nương nói với người tiếp tế lương thực rằng, không cần mang đồ ăn đã nấu, chỉ cần đồ tươi, tất cả cứ để Chiêu Tường các tự nấu nướng, khiến người bên ngoài không thể tìm ra điểm nào khả nghi.
Cứ thế năm ngày nữa trôi qua, không còn ai trong Chiêu Tường các có biểu hiện mắc bệnh nữa.
Đêm ấy, bầu trời trong thẳm, hằng hà sa số vì sao dát bạc nền trời xanh đen, cứ như những mảnh vụn đá quý bắn ra sau một vụ nổ lớn. Còn vầng trăng thật trong sáng tinh khôi, khiến người ta muốn lập tức chạm vào. Ta ngồi bên lan can, hít hà hương hoa lan thoang thoảng trong không gian, cây lan Nhụy Điệp mang từ Lan Nhược hiên đã ra hoa, thứ dư vị vấn vít khó tan rất đặc biệt, khiến tinh thần phấn chấn, sảng khoái vô cùng. Tố Tú bị đưa khỏi cung, Tố Linh bệnh chưa khỏi, người hầu hạ thân cận bên ta chỉ còn Túc nương. Chẳng rõ từ lúc nào, người đàn bà ít nói, trong lòng ngổn ngang uẩn khúc về ta lại trở thành thân tín duy nhất.
Cảm thấy muỗi bắt đầu vo ve quanh mình, ta bèn nói:
Tố Linh, mang thứ đồ đuổi muỗi đến đây.
Nương nương, Tố Linh vẫn đang bệnh nằm trong phòng.
Chắc đỡ nhiều rồi, đâu phải bệnh gì to tát, chẳng qua đang lúc nóng nực lại bị lạnh đột ngột, cảm xoàng thôi.
Nương nương tính toán không chê vào đâu được. Người như Tố Linh dám giở trò phản hội, trong lòng tất hổ thẹn, lại thêm chẳng hề tin tưởng kẻ đang uy hiếp ép buộc mình, như con chim sợ cành cong, hơi có động liền nghi ngờ kẻ chủ mưu định giết người diệt khẩu, chỉ hỏi đến một cái, là đem gan ruột ra khai cả…
Từ khi vào cung, Túc nương rất hiếm khi nói nhiều như vậy, ta bất giác hùa theo khen:
Cũng nhờ thân thủ ngươi cao siêu, mới làm cho xô nước giếng lạnh ấy loáng cái đổ lên người nó, việc này cần lanh lẹ chuẩn xác mới được.
Túc nương khẽ mỉm cười, rồi ngay sau đó nghiêm mặt:
Nương nương, đây là lần đầu tiên nô tỳ được nghe nương nương khen ngợi!
Ta biết Túc nương thấy những người bên ta kẻ rời đi, người ốm bệnh, nên tìm lời đùa cho ta khuây khỏa, trong lòng hơi cảm kích, bèn nói:
Túc nương, may còn có ngươi ở bên cạnh ta.
Chợt có người tiếp lời:
Sao, chỉ cần cô ta ở bên là đủ à?
Ta quay lại nhìn. Nơi cuối hành lang u ám, từng ngọn đèn dường như lần lượt sáng lên, khiến gương mặt người ấy dần hiện rõ. Gương mặt khôi ngô, dáng vẻ tiêu sái. Ta cất tiếng mà nghe mình lạc giọng:
Hoàng thượng, người đó ư?
Đã mấy ngày rồi không gặp, trước đây cũng từng như vậy, thậm chí là một hai tháng không gặp cũng là việc thường. Nhưng hôm nay bất chợt gặp lại, ta nhận ra cảm giác kinh ngạc xen lẫn vui mừng trào lên từ tận đáy lòng. Ta chầm chậm đứng dậy, quên cả hành lễ, cứ đứng bên lan can nhìn đăm đăm về phía hắn, trong mắt chẳng còn điều gì khác. Hắn mặc thường phục, đầu không đội mão vàng, bên hông đeo chiếc túi hương kiểu dáng giản dị, gõ nhịp cùng ngọc bội theo mỗi bước chân.
Nhìn theo bóng dáng hắn, ta mới chợt hiểu cái gọi là
người thân
mà hắn nhắc đến. Người thân, nghĩa là vào khoảnh khắc chợt trông thấy nhau, cả cơ thể mình sẽ bị nhấn chìm trong cảm giác ấm áp.
Hắn dừng lại trước mặt ta, lặng lẽ nhìn bằng một ánh mắt sâu sắc. Ta sực tỉnh, vội quỳ xuống hành lễ, hắn lập tức đỡ ta dậy:
Thật khổ cho nàng.
Cảm giác như một giọt lệ nóng bỏng chỉ chực trào ra khỏi khóe mắt, ta gắng sức lắm mới kiềm lại được. Chỉ một câu này của hắn đã bằng trăm ngàn lời âu yếm mỹ miều trước mặt chúng phi tần. Câu nói này, bên trong nó chẳng hề vẩn đục bất cứ tạp chất nào.
Ta hỏi:
Hoàng thượng, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng hay chưa?’
Hắn đáp:
Đã xong xuôi cả rồi.
Muốn một mẻ tóm gọn đám đầu trâu mặt ngựa, chi bằng chờ cho đầu mối lộ rõ. Nghĩ vậy nên khi tìm ra nguyên nhân khởi phát trận dịch bệnh trong hoàng cung, ta không lập tức sai người bẩm báo. Ta tin đối phương tìm cách giam lỏng ta là có nguyên cớ, muốn để Hoàng thượng tìm ra lý do, tất không được đánh rắn động cỏ.
Túc nương sớm đã lui ra, Khang Đại Vi đứng trấn ở thông đạo, không để kẻ nào lai vãng lại gần. Kề sát vòm ngực hắn, ta ngửi thấy thoảng mùi sương gió cùng cát bụi, có lẽ do hắn cưỡi ngựa từ nơi khác vội vã đến. Những ngày này hắn vừa phải chăm lo triều chính, vừa phải coi sóc hậu cung, chắc hẳn đã mệt nhọc nhiều.
Hắn bế ta vào phòng, đặt lên giường, rồi gối đầu vào lòng ta nhắm mặt lại. Ta lấy ngón tay giúp hắn day nhẹ huyệt thái dương, dưới ánh đèn ngọc xanh vân mây, hai hàng lông mi phủ rợp bóng mắt tạo nên một bóng râm bé xíu, nửa dưới gương mặt đẹp như ngọc có ánh xanh của những sợi râu mới mọc. Ta lấy mu bàn tay vuốt nhẹ cằm hắn, cảm giác râu đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa. Hắn luôn chú trọng dáng vẻ bề ngoài, trước nay chưa từng để mình bị mất hình tượng, kể cả hắn không để ý cũng sẽ có người chuyên nhắc hắn chú ý. Nếu không phải tình huống đặc biệt thì chắc sẽ không thể có chuyện này xảy ra. Ta thấy hơi xót xa, bèn nói:
Hoàng thượng, đã đến đây thì hãy ngủ một giấc thật ngon.
Mười ngày nay, trẫm tra xét từ nguyên liệu làm thuốc của Triết Giang, Hàng Châu tiến cống, lại thẩm vấn nghiêm ngặt từng ngự y trực thuộc Ngự Y phòng mà vẫn không tìm ra điều gì bất thường. Trẫm sợ có người lén phi tang chứng cớ liền sai người đem người nhà các ngự y đi ẩn trốn rải rác khắp nơi tránh để người ta đem ra uy hiếp, rốt cuộc đã tìm được đáp án, bèn lập tức phi ngựa suốt ba ngày ba đêm về gặp nàng, sợ nàng gặp chuyện bất trắc. Nhưng nàng quả không hổ là người trẫm chọn lựa, cho dù ở hoàn cảnh nào, nàng cũng biết cách tự bảo vệ mình…
Hắn nhỏ nhẹ nói tiếp:
Nàng biết không? Từ nhỏ trẫm đã không dám thích bất cứ thứ gì. Vì trẫm hiểu rằng, thế nào cũng có kẻ đem vật yêu thích đó ra hoặc để uy hiếp hoặc để lấy lòng trẫm. Trẫm cũng biết, trừ phi trẫm thích người có năng lực tự bảo vệ mình, có khả năng nắm giữ vận mệnh trong tay, những người như vậy lại có thể khiến kẻ khác yêu thích sao? Kẻ đó năng lực như vậy chỉ chuốc lấy cái danh âm hiểm xảo trá, tàn nhẫn ác độc mà thôi, như rắn hổ mang sa mạc, như nhện độc rừng sâu.
Giọng nói hắn càng lúc càng nhỏ, nhạt nhòa mơ hồ:
Nhưng trẫm không ngờ, người như vậy cũng có nét quyến rũ riêng, khiến trẫm không cưỡng lại được sự thu hút ấy, không kìm được mà đem lòng yêu thích…
Ta nghe rõ từng hơi thở đều đều của hắn, giọt nước mắt kìm nén đã lâu bất giác rơi xuống búi tóc hắn. Ta luôn biết rõ mình là một nữ nhân như thế nào, để bảo vệ bản thân có thể từ bỏ lương tâm. Với ta, giữa người và người chỉ có đấu đá và lợi dụng, chưa từng ảo tưởng sẽ có ai đó dành cho mình một chỗ trong trái tim. Nhất là hắn, hôm nay hắn cởi bỏ lớp mặt nạ để nói ra những lời này, có biết đã khiến ta cảm kích tận đáy lòng? Ta ôm ghì đầu hắn vào lòng khẽ hôn lên búi tóc, thì thầm:
Hoàng thượng, thần thiếp cũng vậy.
Hắn chính là người khiến ta run sợ đến lập cập đầu gối, nhưng không thể không thừa nhận, hắn dần dần thu hút ta, ánh mắt ta cứ dần chỉ biết tìm về hắn, chỉ một cử chỉ dịu dàng nhỏ bé cũng làm trái tim ta đập mạnh, mặt đỏ quá mang tai.
Bị giam lỏng, nhưng ta cảm thấy rất bình thản. Ta linh cảm hắn sẽ không bỏ mình, sẽ dùng cách riêng để giải quyết mọi chuyện, chưa biết chừng còn nhân đó làm cho đối phương phải chịu một đả kích to lớn. Phần ta tuy đang bị nhốt nhưng vẫn có thể liệu đường phối hợp, giúp hắn một tay trong việc giải quyết
chiến sự
hậu cung. Một hiệp định không lời được ký kết, ta nghĩ mình đủ sức cáng đáng giúp hắn chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, ta hầu hạ hắn rửa mặt, mặc hoàng bào, đội mũ ngọc tử kim, chưa ra đến cửa đã nghe có người báo:
Hoàng hậu nương nương giá đáo.
Ta giúp hắn thắt sợi dây trên hoàng mão, lấy ngón tay vuốt thử cằm hắn mấy lượt, nói:
Hoàng thượng thế này xem ra thuận tay hơn nhiều.
Hắn cau mày đáp:
Tay nàng làm gì đó trên người trẫm hình như cũng càng lúc càng khéo rồi?
Lúc này hoàng hậu đã đứng chờ ngoài bình phong, nghe được cuộc đối thoại, dường như thân người hơi loạng choạng. Ta thấy thế bèn nói:
Hoàng thượng, sau buổi chầu sớm, thần thiếp xin cùng người ra Ngự Hoa viên đi đạo một lát, nhiều ngày không ra khỏi cửa, cơ thể sắp rệu rã cả rồi.
Hắn khẽ lên tiếng đồng tình, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó:
Hoàng hậu đã đến thì hãy cùng trẫm thượng triều sớm đi.
Lần này Hoàng hậu đến chắc đã chuẩn bị không ít những lời khẩn thiết khuyên Hạ Hầu Thần đừng vội gặp mặt ta, nhưng chưa kịp nói ra miệng đã bị cuộc nói chuyện thân mật ban nãy giữa hai bên làm cho nghẹn họng, đành thưa:
Thần thiếp cẩn tuân khẩu dụ của Hoàng thượng.
Câu nói này của cô ta mang đầy vẻ tang tóc, khiến người nghe không khỏi thương cảm. Hạ Hầu Thần thở dài một hơi, rẽ qua bình phong sải bước ra ngoài cửa. Bóng dáng Hoàng hậu in trên bình phong, hồi lâu không hề cử động, cũng không nhớ rằng phải đi theo.
Ta bước ra ngoài, thấy Hoàng hậu vẫn đoan trang như mọi khi, mái đầu bóng mượt không rối một sợi nhỏ, xem ra đã lâu không gặp Hạ Hầu Thần, y phục trang sức chọn lựa rất kỹ. Ta nhắc:
Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đã lên triều rồi.
Lúc này cô ta mới như sực tỉnh:
Muội muội giờ được an toàn rồi.
Ta cười nhẹ không đáp, chỉ bảo:
Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng lệnh người cùng lên triều, đừng nên chậm trễ nữa.
Cùng Hoàng đế thượng triều là một vinh dự to lớn, tuy có màn châu che kín, triều thần không thể nhìn rõ mặt người sau bức mành, hậu phi càng không được mở miệng bàn luận quốc gia đại sự, nhưng được ngồi trên bảo tọa, được triều thần quỳ bái, ta nghĩ đám hậu phi không có ai không từng mơ tưởng. Chỉ đáng tiếc đối với Hoàng hậu mà nói, ngày vinh hiển rạng rỡ này cũng chính là lúc cô ta thảm bại.
Có lẽ trong lòng cô ta tự đã đoán ra, bước khỏi Chiêu Tường các, phải có người dìu mới đi được.
Hoàng hậu đi rồi, Tố Linh liền đem điểm tâm sáng lên. Ta nhân tiện nói, người nhà của nó đã được Khang Đại Vi bố trí ổn thỏa. Khang Đại Vi dưới con mắt của các cung nhân bình thường chẳng khác nào thần thánh, chuyện do hắn xử lý nghe đồn chưa có chuyện nào không xong. Tố Linh ngấn lệ quỳ xuống cảm tạ.