• 1,256

Chương 199: Phương Lão Thái


Số từ: 2511
Tâm tình vô cùng kích động, khiến cho lão nhân gia kịch liệt ho khan lên, thân thể của bà không ngừng run rẩy, Phương Doanh Anh vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé đấm lưng cho bà.
Sau một lúc lâu, Phương lão thái mới có thể thở lại bình thường, than thở nói:
Già, kích động không được.

Hứa Hải Phong đưa mắt nhìn ánh mắt của Phương lão thái, trong lòng có chút hiểu được, nói:
Hôm nay cô bà đã mệt, không bằng nên đi nghỉ ngơi, ngày sau lại trò chuyện nữa.

Phương lão thái trầm ngâm chốc lát, nói:
Cũng tốt, lão thân thật cảm thấy mệt mỏi. Doanh nhi, các ngươi về trước đi, Minh nhi cùng Trí nhi dìu ta về phòng ngủ.

Phương Doanh Anh vừa nghe, mở to đôi mắt đẹp, nhìn cô bà luôn thương yêu mình nhất, trong mắt có một tia nghi vấn cùng đau thương. Một bàn tay to ấm áp đỡ lấy bờ vai của nàng, Hứa Hải Phong nhẹ nhàng nói bên tai:
Chúng ta đi trước đi.

Phương Doanh Anh mờ mịt gật đầu, bước chân của nàng hướng bên ngoài đi tới, nhưng hai mắt nàng vẫn nhìn kỹ đôi mắt đã khép hờ của Phương lão thái.
Bước ra cửa phòng, Hứa Hải Phong đột nhiên cất cao giọng nói:
Trước khi ly kinh, tôn nhi đã đáp ứng nhạc phụ đại nhân, vô luận như thế nào, vinh diệu của Phương gia, quyết sẽ không đến đây mà tuyệt.

Đôi mắt Phương lão thái rốt cục mở ra, dừng nơi bóng lưng hai người rời đi, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Cô bà…người…
Phương Hướng Trí cẩn thận kêu một tiếng.
Ánh mắt lão thái thái theo thanh âm ngưng tụ lên người Phương Hướng Trí, hắn lập tức cảm thấy một cỗ áp lực sâu nặng, mà dù là hô hấp cũng câu nệ ba phần.

Nghe nói, ngươi cùng Tương đại quân sư gần đây hay huyên náo không thoải mái, thật không?
Phương lão thái nhìn như tùy ý hỏi.

Cô bà, không có chuyện đó, tôn nhi rất tôn kính Tương đại quân sư.
Phương Hướng Trí cúi đầu, hắn không hiểu chính xác ý đồ của lão thái thái, trong miệng thì thào vài câu, đúng là không dám nói thẳng.

Hừ, uổng cho ngươi là tử tôn của Phương gia, như thế nào lại không có cốt khí như vậy, dù là một lời nói thật cũng không dám nói.
Trong thanh âm Phương lão thái tràn ngập khinh thường cùng thất vọng.
Phương Hướng Trí nhiệt huyết dâng lên, ngẩng đầu nói:
Cô bà, không hải tôn nhi không cốt khí, chỉ là không muốn chọc ngài tức giận.


Nga…
Phương lão thái ý vị thâm trường phát ra một tiếng than dài.
Phương Hướng Trí ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
Tương Khổng Minh từ khi tiếp chưởng quyền to tới nay, chuyên hoành hành hống hách, tùy ý sai sử, không xem bất cứ kẻ nào vào đâu, không phải là tôn nhi, mà dù là Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải hai vị huynh đệ cũng cực kỳ bất mãn hắn.

Lúc hắn đang nói đến chỗ kích động, đột nhiên thấy hoa mắt, Phương lão thái không ngờ giơ quải trượng trong tay hướng hắn hung hăng đập xuống. Trong lòng hắn kinh hãi, dưới uy thế nhiều năm của lão nhân gia, ngay cả ý niệm tránh né cũng không hề dâng lên trong đầu hắn, bị một quải trượng nặng nề đánh lên bả vai, một cỗ lực mạnh đè xuống, đánh hắn ngã lăn ra đất.
Mông của Phương Hướng Trí vừa chấm đất, lập tức đứng dậy, quỳ xuống, chỉ là tuy hắn không hề nói chuyện, nhưng vẻ mặt quật cường, lộ vẻ là trong lòng không phục.

Trí nhi, ngươi nghe lão thân kể việc Đổng gia, vậy theo ý kiến của ngươi, lý do đáng chết nhất của Đổng Tử Duệ là cái gì?
Phương lão thái thu hồi quải trượng, lớn tiếng hỏi.
Phương Hướng Trí ngẩn ra, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra lão thái thái lại hỏi ra vấn đề như vậy, hắn trầm ngâm một chút, đáp:
Đổng tiền bối là công cao chấn chủ, khiến cho hoàng thượng đố kỵ.

Cười hắc hắc, Phương lão thái xua tay, thở dài nói:
Ngươi sai rồi.

Phương Hướng Trí há mồm cứng lưỡi, sửng sốt nửa giây, nói:
Hài nhi ngu ngốc, thỉnh cô bà nói cho.

Phương lão thái nhẹ nhàng nói:
Lý do đáng chết lớn nhất của Đổng Tử Duệ chính là hắn đã đắc hết nhân tâm, chỉ cần trong lòng hắn muốn làm loạn, hô lên một tiếng, dĩ nhiên toàn bộ mọi người đều tụ tập, đây là do lòng người cùng hướng tới, không gì phá nổi.

Hai huynh đệ đồng thời a một tiếng thét kinh hãi.
Phương lão thái lạnh lùng nói:
Tương đại quân sư dĩ vãng luôn đối với người khác bân bân có lễ, vì sao chỉ trong mấy ngày, lại cùng thế gia đệ tử các ngươi như nước lửa, chẳng lẽ ngươi không biết suy nghĩ một chút sao?

Phương Hướng Trí như trong mộng mới tỉnh, nói:
Chẳng lẽ là hắn cố ý làm thế sao?

Phương lão thái hừ một tiếng, nói:
Phong nhi có thể đem đại quyền giao xuống cho hắn toàn bộ, tất nhiên vô cùng tín nhiệm hắn. Chỉ là, quân chủ hiền minh cũng không cách nào toàn tâm toàn ý đi tin tưởng thần tử của chính mình. Một khi thiên hạ thái bình, vậy thần tử có công lao lớn nhất, thế lực cực mạnh nhất sẽ tao thụ đả kích mãnh liệt nhất. Ta xem Tương Khổng Minh hiểu rõ đạo lý này, hắn không gần nữ sắc, tự nhiên không có đời sau, hắn cùng Phương gia gây hấn, lại cũng không hề có ý chèn ép. Ngọa Long thành, địa vị chính trị của hắn thủy chung vẫn bảo trì dưới Phong nhi. Hắn chính là lấy sự thật nói cho Phong nhi, hắn cũng không có ý làm phản.

Trên lưng Phương Hướng Trí từ từ chảy ra tia mồ hôi lạnh, hắn hồi tưởng lại những biến hóa mấy ngày nay của Tương Khổng Minh, càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi, trước kia chỉ nói người này tài trí cao, thiên hạ vô song, một khi chấp chưởng quyền to, lập tức kiêu ngạo tự phụ, hiển lộ bản tính. Hôm nay nghĩ lại, tâm cơ của hắn không ngờ thâm sâu như thế, làm cho người ta không rét mà run.

Ngươi nhớ kỹ, người chân chính hiểu được chính trị, là vĩnh viễn sẽ không đem chính mình đổ lên đầu sóng ngọn gió, ngươi là con cháu của Phương gia, lấy trí làm tên, danh tự này chính là do bá phụ ngươi tự mình đặt lấy, nên học thêm nhiều, không thể làm nhục cái tên này a.

Thanh âm nghiêm khắc của Phương lão thái như một cây búa tạ đánh vào trong lòng Phương Hướng Trí, hắn cúi đầu, cung kính nói:
Dạ, hài nhi đã biết.

Một cỗ thần sắc uể oải nhanh chóng khuếch tán ra trên gương mặt già nua của bà, Phương lão thái nhắm mắt lại, phất tay nói:
Ngươi đi ra ngoài trước, ta nói với Minh nhi vài câu.

Phương Hướng Trí thức thời lên tiếng, hướng huynh trưởng khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Đi ra Phương phủ, lên xe ngựa, đi tới ngã rẽ ven đường, Phương Doanh Anh nhấc lên một góc màn xe, xuyên thấu qua khe hở nhìn quanh. Đúng lúc nhìn thấy hai cánh cửa lớn màu đỏ chu sa đang chậm rãi khép lại.
Đột nhiên bi thương kéo tới, nàng chui đầu vào ngực trượng phu, đột nhiên cảm thấy áp lực, tiếng nức nở khe khẽ bay vào trong tai Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong vuốt lên đầu vai mượt mà của nàng, thở dài một hơi, nói:
Doanh nhi, nàng tạm thời thả lỏng tinh thần, hết thảy có vi phu xử lý.

Phương Doanh Anh thu thập một chút tâm tình, ngồi dậy, nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, ưu thương trong lòng cũng chưa từng giảm bớt chút nào.
Hứa Hải Phong đưa tay lau nước mắt cho nàng, mềm nhẹ nói:
Đỡ hơn không?

Phương Doanh Anh lắc đầu, trong ánh mắt của nàng lộ ra một tia đau thương cùng tuyệt vọng, nói:
Một năm nay, đại ca cùng phu quân tuy thân như tay chân, nhưng không biết vì sao, tiểu muội vẫn cảm giác được giữa hai người đã có ngăn cách. Vốn tưởng rằng, đây chỉ là ảo giác của tiểu muội, nhưng phụ thân vừa đi, cô bà liền biểu hiện như vậy, ta…ta…

Nàng cũng thấy được chuyện này! Phương Doanh Anh a, nữ tử anh phong thích thích, độc lập kiên cường, nhìn qua có vẻ vô tư hào liệt, nguyên lai cũng có được một trái tim tinh tế mà mẫn cảm.
Hứa Hải Phong ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
Nàng yên tâm, ta không cho phép chuyện như vậy phát sinh.


Thật sự?
Trong mắt Phương Doanh Anh lập tức tràn ngập kỳ vọng, luồng ánh sáng linh động, làm cho tim Hứa Hải Phong như bốc lên, đây mới là Phương Doanh Anh chân chính a.
Hứa Hải Phong nặng nề gật đầu, chỉ là lời hứa hẹn này có thực hiện được hay không, cho dù là cường đại như hắn, cũng không cách nào khẳng định.

Chủ công, tới nghị chính thính, Tương quân sư đang đợi trong nội thính.

Nghị chính thính trang nghiêm uy thế, trang trí khảo cứu, bên trong nội thính, một cửa sổ mở ra, bức tranh vua của bách thú, cửa sổ được làm bằng thủy tinh, dưới ánh nắng, chiếu đến lòe lòe tỏa sáng.

Ta đã trở về.
Hứa Hải Phong bước nhanh vào, đưa tay cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngẩng đầu lên uống hết một nửa.
Tương Khổng Minh đứng dậy, hỏi:
Nghe nói chủ công cùng Lợi Trí ước chiến tại đại doanh phương bắc, có việc này không?


Không sai, không phải ta đã nói rõ trong thư sao, tại sao quân sư đại nhân còn muốn hỏi? Chẳng lẽ có điều gì biến hóa?

Tương Khổng Minh thở dài nói:
Cáp Mật Thứ đã đem việc này tuyên dương khắp nơi, lúc này dù muốn thay đổi cũng là không thể.


Di..
Hứa Hải Phong ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.

Chủ công nghĩ như thế nào?
Tương Khổng Minh hỏi.
Hứa Hải Phong trầm ngâm chốc lát, nói:
Lợi Trí chỉ có chiến ý, mà không sát khí, cho dù là định hạ hai tháng thời gian, trận chiến này cũng không phải là cuộc chiến sinh tử.


Chủ công nói rất đúng, thời khắc lúc này, cũng không phải cơ hội khai chiến.
Tương Khổng Minh yên tâm, tươi cười nói:
Lần này chủ công đi, có thể tấn thăng tông sư, thật là đáng mừng.

Động tác của Hứa Hải Phong đột nhiên ngừng lại, hắn uống được nửa ngụm rượu, cơ hồ liền muốn phun đi ra. Cũng may công phu hắn cao minh, liền vận chân khí, ngạnh sanh đem ngụm rượu nuốt vào bụng, miễn cho đương trường bêu xấu.
Tương Khổng Minh nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng thật kinh ngạc, hỏi:
Chủ công hà cớ gì lại như thế?

Hứa Hải Phong sắc mặt cổ quái lắc lắc tay, nói:
Không nói chuyện này, trước tiên là nói về ngươi đi.

Con ngươi của Tương Khổng Minh chuyển qua trên người Hứa Hải Phong, không nhìn ra chỗ nào không ổn, trong lòng hắn kinh ngạc càng thêm nồng hậu, nhưng trên mặt cũng chưa từng biểu hiện chút nào.

Chủ công là muốn hỏi, vì sao đám người Phương Hướng Trí đột nhiên đối với học sinh nhướng mày trừng mắt, rất là bất mãn.


Đúng vậy, nghe Trí ca nói, đoạn thời gian này quân sư biểu hiện thật tinh thải tuyệt luân, dù là hắn luôn tỉnh táo mà cũng cùng mọi người đều bị tức giận không nhẹ.


Tỉnh táo?
Tương Khổng Minh bĩu môi, luồng thần thái khinh thường biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn:
Với hình dáng của hắn sao?

Hứa Hải Phong bật cười nói:
Trong thế gia đệ tử, Trí ca cũng đã là nhân vật chủ chốt, quân sư đại nhân sao lại như vậy.

Tương Khổng Minh đưa tay vuốt cằm, nơi đó có một ít râu. Nếu nói một năm nay, bề ngoài của hắn biến hóa lớn nhất là nơi nào, chính là nơi này.
Vuốt vuốt chòm râu không dài lắm, Tương Khổng Minh cười nói:
Nếu so sánh với Phương gia lão thái thái, hắn kém xa lắc.
Hứa Hải Phong hai mắt ngưng tụ, ánh mắt nhìn Tương Khổng Minh mang theo chút nghi vấn.
Tương Khổng Minh thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói:
Phương gia lão thái tuy tuổi tác đã cao, nhưng kiến thức lại rộng, đối với bóng tối trong lòng người lại càng hiểu rõ. Chỉ tiếc, bà sinh sai thời đại, nếu là ba ngàn năm sau, nhất định sẽ là một nữ danh gia chính trị nổi tiếng trên chính đàn.


Các ngươi gặp qua?
Trong lòng Hứa Hải Phong kinh ngạc, đây là lần đầu nghe được hắn đánh giá một người cao như thế.

Học sinh đi Phương phủ bái kiến lão nhân gia ba lần, mỗi một lần đều thu hoạch không cạn.


Thuật đọc tâm?
Hứa Hải Phong làm sao không rõ ý tứ của hắn, lập tức đoán được cách nào của hắn.

Không sai, lão nhân gia ánh mắt lợi hại, tâm tư trù mật. Nếu không phải học sinh có thể nhận biết lòng người, vạn vạn không phải đối thủ của bà. Chuyển biến của học sinh, thật sự cũng nhờ lão nhân gia chỉ điểm.
Tương Khổng Minh thở dài nói, lấy thủ đoạn đầu cơ thủ xảo mà giành được thắng lợi, thật sự là có điểm làm nhục thanh danh Tương đại quân sư hắn.
Hứa Hải Phong trong lòng buồn cười, Tương Khổng Minh từ trước tới giờ tâm cao khí ngạo, còn là lần đầu tiên tự thừa nhận rằng tài nghệ không bằng người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.