Chương 200: Sướng Đàm (Nhất)
-
Thương Thiên Phách Huyết
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2330 chữ
- 2020-05-09 03:27:33
Số từ: 2327
Minh nhi, ngươi đối với Tương Khổng Minh đánh giá như thế nào?
Trong Phương phủ, thanh âm Phương lão thái ngưng trọng mà hàm hậu, nhưng không biết vì sao, Phương Hướng Minh lại phảng phất nghe được một tia sợ hãi.
Tương quân sư, hắn tài học thiên luân, hài nhi cho tới nay, đều là thập phần khâm phục.
Phương Hướng Minh chi tiết nói.
Phương lão thái đối với lời này của hắn giống như không quan tâm, đột nhiên nói:
Lưu gia, xong rồi.
Phương Hướng Minh trầm ngâm một thoáng, nói:
Thái tử điện hạ đã theo thúc phụ đi tới bắc cương đại doanh, nơi đó chúng ta có hai mươi vạn tinh nhuệ Đại Hán, chưa chắc đã không thể cùng Hung Nô đánh một trận.
Ai…
Phương lão thái ngửa mặt lên trời thở dài, trong ánh mắt lóe lên nước mắt:
Lão thân ưu phiền là vì như thế, Hung Nô nhân cùng Trình gia trong ứng ngoài hợp, đã có thể công hãm kinh sư, lại như thế nào không có nghĩ đến phương bắc quân đoàn? Lệnh Đức làm như vậy, sợ là sẽ dẫn lửa thiêu thân, đem hậu thuẫn kiên cố của Phương gia chúng ta làm hỏng mất.
Cô bà…
Phương Hướng Minh trong lòng kinh hãi, kinh hô.
Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ cần cát nhân thiên tướng, có thể bảo toàn bình an.
Thanh âm bất đắc dĩ của Phương lão thái quanh quẩn bên trong căn phòng trống trải, làm cho người ta cả người rét lạnh.
Bà cháu hai người yên lặng xuống tới. Nửa thoáng sau, Phương lão thái mới đánh vỡ luồng không khí khiến cho người ta hít thở khó khăn:
Minh nhi, ngươi xem Hắc Kỳ quân của Phong nhi thế nào?
Phương Hướng Minh miễn cưỡng thu liễm tâm thần, trầm ngâm chốc lát, nói:
Dưới trướng nhị đệ cao thủ nhiều như mây, Hắc Kỳ quân kiêu dũng thiện chiến, thiên hạ vô song, có thể nói đệ nhất đương thời.
Vậy hắn có trung tâm với Lưu thị không?
Ánh mắt kinh ngạc của Phương Hướng Minh nhìn về phía lão nhân gia, đối với câu hỏi của bà mà nghi hoặc khó hiểu.
Miệng của hắn mở ra, mấp máy vài lần, rốt cục còn là chi tiết nói:
Nhị đệ rời đi kinh sư, tiến tới Lâm An, lập tức giết người lập uy, sửa thành tên thành, cũng lấy long làm tên, rõ là trong lòng không thần phục, chiêu cáo người khác. Nếu không phải hôm nay thế cục rung chuyển bất an, triều đình há lại chịu từ bỏ ý đồ.
Phương lão thái lộ ra một tia cười lạnh:
Không lòng thần phục? Kỳ thật người mang lòng không phục nào có ít, chỉ là ai có thể nắm chắc cơ hội, ở lúc thích hợp hiển lộ ra cũng không có mấy người. Danh tự Ngọa Long thành này chính do Tương Khổng Minh lấy phải không.
Đúng vậy.
Phương Hướng Minh tràn đầy đồng cảm.
Vậy ngươi thì sao?
Một đôi mắt của Phương lão thái vững vàng nhìn hắn, nghiêm mặt, hai mắt uy quang bắn ra bốn phía, trầm giọng hỏi.
Phương Hướng Minh cúi đầu, nói:
Tôn nhi không dám.
Nếu là thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, lão thân tin tưởng, ngươi tuyệt đối không dám. Nhưng hôm nay thiên hạ đại loạn, chính là lúc mây gió tụ họp, dù là lão thân còn phải động tâm, ngươi còn nói không dám sao?
Phương lão thái lạnh lùng cười, sát khí bức người.
Sắc mặt Phương Hướng Minh có chút phức tạp, hắn thuở nhỏ được dạy dỗ, trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín, mấy chữ to này đã sớm minh khắc trong cốt tủy hắn. Chỉ là lúc hắn ngủ say, cũng từng có mộng cảnh xa hơn.
Khi hắn biết được Hứa Hải Phong đổi tên Ngọa Long thành, sự trùng kích so với dự liệu của hắn còn xa hơn, ngày đó buổi tối, hắn trong thoáng chốc mơ hồ xúc tới ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Mặc dù ở ngày thứ hai lúc tỉnh lại, hắn lập tức đem chuyện này quy cho ảo giác, nhưng cơn mộng kia lại làm cho hắn chung thân khó quên.
Những điều này ẩn thật sâu trong nội tâm của hắn. Hắn vốn tưởng rằng đời này kiếp này cũng không ai biết, chỉ là hắn không thể gạt được Phương lão thái, vị lão nhân gia này đã sống hơn tám mươi tuổi, từng một mình lúc tuổi thanh xuân đã nắm Phương thị nhất mạch trong tay suốt mười năm.
Phương Hướng Minh một hơi chậm rãi hít vào, một lúc lâu không ngừng, công lực của hắn trải qua trận đánh nơi kinh sư, lại có tiến bộ.
Phong nhi tuy đối với Lưu thị bất trung, nhưng hắn đối với Phương gia ta như thế nào?
Phương lão thái không hề tiếp tục nhắc đến đề tài làm cháu trai khó trả lời.
Ánh mắt Phương Hướng Minh hơi đổi, nói:
Nhị đệ cùng tôn nhi thân như tay chân, lại cưới Doanh muội làm vợ, hắn làm người có hậu, rất nặng tình nghĩa, tôn nhi dám lấy đầu người đảm bảo, hắn sẽ không bao giờ bất lợi đối với Phương gia chúng ta.
Hơi dừng lại, hắn lại lớn tiếng:
Mạng của tôn nhi, chính do hắn từ trong thiên quân vạn mã cứu về.
Phương lão thái nhìn mặt của hắn, ánh mắt từ từ nhu hòa:
Ngươi cùng Phong nhi là rồng trong loài người, tuấn kiệt đương thời. Thấy được các ngươi, liền để lão thân nhớ tới Đổng Tử Duệ cùng Trình Huyền Phong của năm đó. Hắc hắc, lịch sử sao lại cứ lặp lại, cũng là ngoại tộc xâm lấn, cũng là tuyệt đại song kiêu.
Thành tựu của nhị đệ, hơn xa tôn nhi, hài nhi không dám cùng hắn so sánh.
Trong ánh mắt Phương Hướng Minh có vẻ buồn bã, nói.
Ngươi cũng không nên xem thường mình, Phong nhi tuy rất giỏi, nhưng căn cơ hắn xa không bằng ngươi, ngươi dù sao là trưởng tử trưởng tôn của Phương gia, là người phát ngôn chân chính của tam đại thế gia.
Ánh mắt Phương lão thái đột nhiên chuyển thành lẫm lệ, thanh âm cũng bạt cao:
Chỉ là, lão thân còn xin khuyên một câu, Minh nhi a, ngươi tốt nhất hãy quên đi, ý niệm kia chỉ nên coi như một giấc mộng trong đầu, mà hiện tại, mộng, hẳn là nên tỉnh dậy.
Phương Hướng Minh nắm chặt tay, gương mặt đầy vẻ dò hỏi.
Vô luận là năm đó Đổng Tử Duệ hay Trình Huyền Phong, hay hôm nay ngươi cùng Phong nhi, bốn người các ngươi đều cũng không phải là người có tài khai quốc.
Câu nói đầu tiên của Phương lão thái giống như một cây chùy thật lớn mà vô tình đem chút may mắn lẫn hi vọng xa vời trong lòng hắn đánh thành mảnh vụn.
Tại sao?
Phương Hướng Minh bật thốt, hắn cũng không phát giác khuôn mặt của mình không ngờ co quắp, vặn vẹo gần như là dữ tợn.
Bởi vì trong lòng các ngươi đều có tình, các ngươi không bỏ được hai chữ tình nghĩa, các ngươi cũng không ngoan độc. Nguyên nhân chính là như thế, các ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành vì vua khai quốc.
Phương lão thái ngừng lại một chút, thanh âm lạnh lùng lại vang lên:
Có lẽ, Phong nhi là ngoại lệ duy nhất.
Nhị đệ?
Lời nói của Phương Hướng Minh vô lực trôi trong không khí.
Không sai, bởi vì dưới trướng hắn có một người, một người có thể thay đổi càn khôn, biến hóa ngút trời.
Ai?
Tương…Khổng…Minh…
Trong đình viện, Hứa Hải Phong cất tiếng cười to:
Chỉ vì cô bà lão nhân gia có lòng nghi ngờ này, ngươi liền cố ý làm ra vẻ, đây cũng không giống ngươi.
Tương Khổng Minh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
Người già, bệnh nghi ngờ tự nhiên sẽ nặng hơn rất nhiều. Lực ảnh hưởng của lão nhân gia thật sự quá lớn, học sinh cũng không muốn sinh ra thêm sự phiền toái, không bằng liền diễn kịch cho bà xem là được.
Ai..quân sư đại nhân, ủy khuất ngươi.
Hứa Hải Phong thu liễm nụ cười, đứng dậy vái chào thật sâu.
Không cần phải khách khí, vì chủ công chia ưu, là bổn phận của học sinh.
Tương Khổng Minh vái chào lại, lúc này hôm nay, vô luận là về sau, hắn đối đãi Hứa Hải Phong cũng không bao giờ còn thất lễ.
Hứa Hải Phong nhìn mặt của hắn, đột nhiên thần sắc trở nên cực kỳ cổ quái, trong mắt lại có một tia áp lực cùng ý cười.
Tương Khổng Minh bị hắn nhìn đến sợ hãi, sửa sang lại quần áo, phất phất ống tay áo, quét tới trước sau, lại thoáng nhìn vẻ cười trong mắt Hứa Hải Phong càng thêm nồng hậu, không khỏi hơi giận nói:
Học sinh đến tột cùng có nơi nào không ổn, thượng thỉnh chủ công nói ra.
Hứa Hải Phong ho khan một tiếng, nói:
Quân sư đại nhân một lòng nghĩ cho Hứa mỗ, thật sự không biết làm sao báo đáp.
Tương Khổng Minh hồ nghi nhìn kỹ hắn, trong lòng thầm hận, vì sao thuật đọc tâm của mình lúc đối mặt nhân vật cấp tông sư liền trở nên không còn tác dụng.
Lời này của hắn rõ là muốn thoái thác, nếu như vậy mà bị hắn giấu diếm cho qua, thì hắn thật sự đã dùng tên Tương Khổng Minh làm danh.
Tương Khổng Minh lui về phía sau một bước, mặt hiện uể oải nói:
Nếu chủ công không chịu nói rõ, học sinh cũng không dám cưỡng cầu.
Những lời này của hắn cực kỳ thâm trầm, phảng phất như tro tàn nguội lạnh, cũng không còn có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì.
Hứa Hải Phong kinh ngạc, linh giác của hắn lúc này rõ ràng cảm giác dược hai loại cảm tình hoàn toàn khác nhau.
Một loại chính như Tương Khổng Minh biểu hiện, đó là âm u như cõi chết.
Một loại linh động hoạt bát, phảng phất như tràn ngập cảm giác mới mẻ, phảng phất như ấu nhi cầu biết mọi chuyện.
Hai loại cảm giác khác nhau không ngờ đồng thời xuất hiện trên một người, con mắt Hứa Hải Phong không khỏi sáng lên, Tương đại quân sư này vì sao lại gây cho hắn cảm giác vừa vui vừa sợ?
Được rồi, nếu quân sư đại nhân cố ý muốn biết, Hứa mỗ cũng chỉ đành thất lễ.
Ánh mắt Hứa Hải Phong lại khôi phục bình thản, chỉ là lộ ra tia xấu hổ hiếm thấy:
Hứa mỗ chỉ là đang suy nghĩ, hai năm qua, vì sao quân sư đại nhân chưa bao giờ thân cận nữ sắc?
Tương Khổng Minh ngẩn ra, thở ra một hơi thật dài.
Hứa Hải Phong lập tức phát giác hai loại cảm giác kỳ dị kia trong nháy mắt tan thành mây khói, với linh giác cấp bậc tông sư như hắn không ngờ lại không cách nào nắm giữ được một tia dấu vết.
Học sinh cũng không phải là không nghĩ, mà là không muốn cũng không dám.
Hứa Hải Phong nghi hoặc khó hiểu:
Đây là vì sao?
Tương Khổng Minh giương mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong, chậm rãi nói:
Lúc học sinh đe dọa tính mạng, gặp được chủ công, nhờ chủ công không chê, ban cho huyết tửu, nên được khởi tử hồi sinh, ân cứu mạng, thật không dám quên.
Quân sư đại nhân khách khí.
Hứa Hải Phong không nắm bắt được ý tứ của hắn, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng ứng một câu.
Học sinh truy tùy chủ công đã có hai năm, trong hai năm, vô luận chủ công có yêu cầu gì, học sinh đều là tận tâm hết sức, tuyệt không nửa điểm sơ sẩy chậm trễ, chủ công có biết vì sao?
Tương Khổng Minh chợt hỏi.
Trong lòng Hứa Hải Phong xẹt qua vô số ý niệm, nói:
Đó là quân sư đại nhân ưu ái.
Không.
Tương Khổng Minh gian nan lắc đầu, trên mặt của hắn tràn đầy khổ sở:
Chỉ là bởi vì Tương mỗ căn bản là không cách nào cao hứng khởi lên ý niệm làm nghịch lại lời của chủ công trong đầu mình.
Hứa Hải Phong nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ tâm tư với chính mình.
Máu của chủ công, bá đạo dị thường, người uống vào, cuộc đời này sẽ không có hai lòng.
Tương Khổng Minh nhìn hắn, nhàn nhạt, bất đắc dĩ, mang theo bao nhiêu đau thương:
Phương lão thái nói không sai, học sinh là không muốn có hậu nhân, bởi vì học sinh không biết, đời sau của mình có phải cũng sẽ như mình, học sinh không muốn trước khi bọn họ ra đời, cũng đã cho bọn họ đeo một gông cùm mà trọn đời không thể tránh thoát.