• 1,256

Chương 213: Ẩn Nặc


Số từ: 3006
Danh tự này phảng phất chính là một ma chú thần bí, đông đảo Hung Nô nhân giống như con gà gỗ đứng nhìn khuôn mặt như cười như không này, căn bản không cách nào đem Hứa tông sư danh dương thiên hạ hình dung cùng người ở trước mặt.
Hứa Hải Phong thu hồi tươi cười, một cỗ hùng bá khí sắc bén dày đặc bỗng nhiên dựng lên, trong chốc lát khuếch tán ra, trong phạm vi mấy trượng tràn ngập tinh thần lực của hắn.
Tuy bản lĩnh của Hứa Hải Phong chính là Thái Cực thần công, nhưng hợp khẩu vị của hắn lại chính Cự Linh chưởng.
Hắn tập võ mấy năm ngắn ngủi, có thể đặt chân tông sư, hơn phân nửa là nhờ vào lực lượng ma huyết trong cơ thể. Thượng cổ linh xà, vốn là hồng hoang dị chủng, ngạo khí lăng nhiên. Trong minh minh, luồng lực lượng bất khuất không tha cũng theo ma huyết dời đi đến trên người Hứa Hải Phong. Võ công của hắn càng cao, lực lượng tinh thần càng mạnh, cỗ lực lượng kia càng phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Hứa Hải Phong có được siêu thế kỳ tài, cũng có được khí thế bạt hỗ, mỗi lần gặp phải gian nan, đều có thể bất khuất không tha, nghịch dòng mà lên, cuối cùng đột phá khốn cảnh, tái hiện quang minh, cũng vì như thế.
Cự Linh chưởng là tuyệt luân võ công uy mãnh nhất thế gian, cùng cỗ lực lượng này hỗ trợ lẫn nhau, giao tương hỗ kết, đây mới chính là bản chất của hắn.

Chính là Hứa mỗ, các ngươi…
Hứa Hải Phong khẽ khựng lại, lạnh giọng quát:
Cút ngay cho ta.

Dứt lời, hắn cũng không để ý tới bọn họ, thúc ngựa phóng đi.
Hai người Lữ Dương Danh cười ngạo nghễ, vỗ ngựa theo sát.
Những Hung Nô nhân quanh người Hứa Hải Phong bởi vì đang lâm vào trong tinh thần uy áp của Hứa Hải Phong, đợi sau khi hắn đi xa, mới hồi phục lại.
Bởi vì mặt trời chiếu xuống, ngoại trừ mười người canh giữ nơi quan tạp, những Hung Nô nhân khác đều ẩn vào trong tàng cây che mát. Cách nhau cũng gần, nếu có biến cố, lập tức có thể tới, thời gian quá lâu, khó tránh khỏi có chút lười nhác.
Dù là có mấy người nhìn thấy ba người Hứa Hải Phong phóng đi qua, nhưng chứng kiến mấy người đứng tại quan tạp vẫn không phát ra cảnh báo, lập tức lơ đễnh. Đợi đến khi bách nhân trưởng kia tỉnh táo lại, ba người bọn họ đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Tin tức Hứa Hải Phong đại giá quang lâm một tầng rồi một tầng bẩm báo đi tới, chủ sự Hung Nô không dám chậm trễ, lập tức hạ lệnh cho các quan tạp cẩn thận đề phòng, nghiêm xét bàn tra, nhưng Hứa Hải Phong lại như biến mất trong hư không, không còn phát giác được tung tích gì của hắn.
Cáp Mật Thứ đem văn thư cầm trong tay ném lên bàn, đôi mày nhíu chặt, thật lâu không nói lời nào.

Lão sư…
Cáp Cát ở bên cạnh hắn nhẹ giọng dò hỏi.
Ánh mắt Cáp Mật Thứ lưu một vòng trên mặt hắn, hỏi:
Ngươi có chuyện gì, không cần cố kỵ, nói thẳng đi.

Cáp Cát lên tiếng, chần chờ nói:
Lão sư, Lợi Trí tông sư từng bại dưới tay Hứa Hải Phong, lần này giao thủ, có được mấy phần thắng?


Ngươi nghĩ sao?
Cáp Mật Thứ cười mà không đáp, đặt câu hỏi.
Cáp Cát cười khổ nói:
Tông sư, thần bí khó lường, đệ tử không dám vọng đoán.


Ai…
Cáp Mật Thứ thở dài, nói:
Không sai, thắng bại giữa bọn họ, chớ nói ta và ngươi, cho dù là Thác Hà Đế tông sư cũng chưa chắc có thể đoán được. Ta duy nhất có thể cam đoan, chính là lần này giao thủ, cũng không phải là cuộc chiến sinh tử.


A…
Cáp Cát kinh hô một tiếng, hiển nhiên những lời này đã vượt ngoài dự liệu của hắn. Hắn trầm tư một thoáng, trong hai mắt hiện lên một tia hiểu ra:
Lão sư, ngài là nói chưa tới lúc?

Trong mắt nhìn về phía Cáp Cát hiện lên một tia tán thưởng, nghe vậy mà biết ý, Cáp Cát phát triển quả thật vượt ngoài ý liệu của hắn.

Trước mắt, địch nhân lớn nhất của chúng ta, không phải Hứa Hải Phong, mà là Lưu Chính Khải, theo sau là đến phiên Trình gia. Đồng dạng, địch nhân lớn nhất của Hắc Kỳ quân, còn là Khải Tát nhân. Đạo lý này, ngay cả ngươi đều có thể lĩnh ngộ, bọn họ càng thêm không có lý do gì nhìn không thấu.


Nếu biết rõ như thế, vì sao lão sư còn công cáo thiên hạ, ở bên trợ giúp, chẳng lẽ không sợ lộng xảo thành chân sao?
Cáp Cát cúi đầu hỏi.
Cáp Mật Thứ cười lạnh một tiếng, hỏi:
Tiên Ti, Để, Yết, Khương những bộ lạc này ở phương bắc còn an bình?


Có Thổ Nhi Hồng tướng quân tự mình dẫn Phi Mã quân đoàn năm vạn đại quân tọa trấn, bọn họ dĩ nhiên không dám mang dị tâm.


Những tộc này, những năm gần đây nhân số hưng vượng, ta xem đã có lòng không thần phục. Nếu không phải cố kỵ tộc ta thế mạnh, đã sớm tạo phản. Cáp Cát, ngươi nói thử xem, ở trong tộc chúng ta, người bọn họ sợ nhất là ai?

Cáp Cát suy nghĩ một lúc, rốt cục chợt hiểu ra:
Ta rõ ràng, ngài làm như vậy, là vì uy hiếp bọn họ bốn tộc.


Ha ha ha…
Cáp Mật Thứ cất tiếng cười to, trong tiếng cười có vô hạn vui mừng.
Trên thảo nguyên, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh làm tôn, ý niệm này đã sớm ghi khắc trong cốt tủy mọi người. Thác Hà Đế bước vào cảnh giới tông sư hơn hai mươi năm, đã là cây trụ tinh thần lớn nhất trong lòng Hung Nô nhân, lực ảnh hưởng của hắn trực tiếp bao phủ cả thảo nguyên.
Tiên Ti tộc từ trước tới giờ sợ như cọp, lời của hắn đôi khi so với thánh chỉ của Mạo Đốn Đan Vu còn tác dụng hơn ba phần.
Thác Hà Đế có danh vọng hôm nay, có quan hệ lớn lao đến việc hắn đối kháng với Lê Ngạn Ba suốt mấy chục năm, mỗi một lần giao thủ giữa bọn họ đều sẽ trở thành lời tương truyền giữa dân chúng.
Anh hùng, từ trước tới giờ luôn phải có được một đối thủ ngang sức ngang tài sánh vai. Người Hán cùng các tộc thảo nguyên cho tới nay đều là nước lửa không tương dung, ở trong lòng người thảo nguyên, Thác Hà Đế đại biểu không chỉ là Hung Nô tộc, hắn đại biểu chính là vinh dự cùng ích lợi của cả thảo nguyên.
Cho nên, chỉ cần có hắn, Hung Nô tộc tự nhiên sẽ cao hơn một bậc ở trên đại thảo nguyên.
Mà hôm nay, sự xuất hiện của Hứa Hải Phong vừa lúc giúp cho Lợi Trí kéo dài bước chân của sư phụ hắn, nhượng hắn trở thành một cột trụ tinh thần tiếp theo của đại thảo nguyên.

Trời hưng Hung Nô tộc chúng ta, Thác Hà Đế tông sư phía trước, Lợi Trí tông sư phía sau, bốn tộc bọn họ cho dù cường thịnh trở lại, cũng không dám dễ dàng làm phản.
Cáp Mật Thứ lớn tiếng nói, trong mắt của hắn vô hạn kiêu hãnh, hắn vì chính dân tộc của mình mà vô cùng tự hào.
Khuôn mặt trẻ tuổi của Cáp Cát ẩn hiện sự khinh thường:
Lão nhân gia dùng ranh giới Hán làm dẫn dụ, chịu cho họ phái binh tham chiến, chỉ là quân đoàn phương bắc của Phương Lệnh Thần há là dễ chọc, trận đánh này…hắc hắc.

Cáp Mật Thứ mỉm cười:
Được rồi Cáp Cát, không uổng công ta dạy cho ngươi lâu như vậy, ngươi đã có thể tự mình suy nghĩ, có thể xuất sư.

Cáp Cát cung thuận cúi đầu, nói:
Đệ tử còn kém xa nhiều lắm, liền như thế, đệ tử đã đoán không ra dụng ý của Hứa Hải Phong.

Cáp Mật Thứ ngẩn ra, cười khổ lắc đầu, thở dài nói:
Đoán không ra, ta cũng đoán không ra, nếu hắn đã quang minh chính đại hiện thân, lại vì sao lại ẩn giấu hành tung, ai…tông sư làm việc, quyết không thể xem theo lẽ thường.


Có lẽ…
Cáp Cát lẩm bẩm:
Có lẽ Lợi Trí tông sư biết vì sao hắn làm như vậy.


Có lẽ, ý nghĩ giữa các tông sư chỉ có bọn họ mới có thể lý giải. Bỏ đi, không lo nhiều như vậy, Hứa Hải Phong cường thịnh bao nhiêu, cũng chỉ là một người mà thôi, chỉ cần không phải Hắc Kỳ quân tuôn ra, thì kết cục cuối cùng sẽ không thay đổi.


Hứa tông sư thật bản lãnh, Lâm mỗ bội phục.
Lâm Nghi Tinh cười to nói.
Lấy loại phương thức này nghênh ngang xuyên qua phòng tuyến của Hung Nô nhân, trước kia hắn tuyệt đối không ngờ qua, chỉ là nhìn thấy sự kinh hãi trên mặt Hung Nô nhân, trong lòng không biết tại sao, lại cảm giác được thập phần khoái ý.

Hắc hắc, chính là có chút không đủ giải hận.
Đầu lưỡi Lữ Dương Danh liếm nhẹ môi, vẻ mặt cực độ sát khí, làm Lâm Nghi Tinh cả kinh.

Hơn mười năm trước, Hung Nô phạm cảnh, đứa con độc nhất của lão phu bắc thượng kháng địch, ai ngờ, chỉ lần đó đi, đã không còn trở về.
Lữ Dương Danh quay đầu đi, vị lão nhân lão gian cự hoạt tâm cơ hơn người vào giờ khắc này lại có vẻ thật thê lương.
Bắc võ lâm, cùng phương nam khác nhau, cừu hận đối với Hung Nô nhân cũng là khác nhau.

Lữ huynh…
Lâm Nghi Tinh nhìn hắn, vẻ chán ghét trong mắt cũng phai nhạt vài phần, lần đầu xưng huynh gọi đệ.
Cùng chung cừu địch, cừu oán giữa bọn họ cũng tiêu tán rất nhiều.
Hứa Hải Phong đưa tay vỗ lên vai hắn, hứa hẹn:
Lữ tiền bối, thỉnh tin tưởng ta, một ngày nào đó, ân oán này ta sẽ cho bọn họ bồi thường gấp đôi.

Lữ Dương Danh phảng phất tự biết mình thất thố, ngửa mặt lên trời cười ha ha, quay đầu nói:
Hứa tông sư, kế tiếp làm như thế nào? Có phải thẳng đường giết tới, lão phu bất tài, nguyện làm một tiểu tốt xung phong, vì ngài mở đường.

Tuy hắn miễn cưỡng cười, nhưng luồng thương cảm nồng đậm trong mắt cùng hận ý nhất thời cũng không cách nào đánh tan.
Hứa Hải Phong khẽ lắc đầu nói:
Không cần, kế tiếp, cứ dựa theo lời đề nghị lúc trước của tiền bối, chúng ta đi đường nhỏ.


Cái gì?

Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh hai người cực kỳ ăn ý đồng thời hỏi lên.
Hứa Hải Phong nhìn bọn họ, vẻ mặt kỳ quái nói:
Đi đường nhỏ thôi, làm sao vậy, rất kỳ quái sao?

Sắc mặt hai người bọn họ giờ phút này trở nên cực kỳ thú vị, qua nửa giây, Lữ Dương Danh thì thào hỏi:
Hứa tông sư, vì sao phải đột nhiên đổi đi đường nhỏ?

Hứa Hải Phong thần thần bí bí cười, nói:
Thiên cơ không thể tiết lộ, các ngươi chính mình đoán đi.

Dứt lời, hắn cưỡi Ô Vân, quẹo sang đường nhỏ phóng đi.
Lâm Nghi Tinh cau mày, đột nhiên hỏi:
Lữ huynh, ngươi đoán được?

Lữ Dương Danh nghiêm mặt, sau một lúc lâu, nặng nề gật đầu.
Lâm Nghi Tinh chỉ là hỏi theo bản năng, nhưng nhìn thấy Lữ Dương Danh biểu hiện như vậy, trong lòng kỳ lạ, hỏi tới:
Vì sao?


Thâm ý sâu sắc.
Lữ Dương Danh nghiêm mặt nói, theo sau thúc ngựa rượt theo Hứa Hải Phong.

Thâm ý sâu sắc?
Trong miệng Lâm Nghi Tinh lẩm bẩm bốn chữ, chốc lát sau cả giận nói:
Đây không phải nói nhảm sao.
Hắn căm hận liếc mắt nhìn theo bóng lưng lão nhân cao gầy, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cảm giác nói không nên lời, tựa hồ người này có chút khác với bộ dáng hèn mọn bỉ ổi đã tồn tại bao lâu nay trong mắt mình.
Trước khi đi Tương Khổng Minh đã từng trò chuyện với Hứa Hải Phong, người trong giang hồ thật khó tuần phục, đặc biệt là hai vị nhất phẩm cao thủ luôn cừu thị nhau này. Nếu muốn cho bọn họ vứt bỏ hiềm khích lúc trước, đồng tâm hợp lực, cơ hồ là một chuyện còn khó hơn lên trời.
Đã như vậy, dứt khoát ở ngay trước mặt họ bảo trì bộ dáng cao thâm khó lường, để cho bọn họ có sự kiêng kỵ, có lẽ còn có kỳ hiệu. Đặc biệt là Lữ Dương Danh, tâm cơ hơn người, nhưng người này một khi đã chui vào ngõ cụt, khẳng định là càng chui càng sâu, không cách nào đi ra, nếu cho hắn đem đại bộ phận lực chú ý tập trung trên một việc, thường thường sẽ đạt được hiệu qua vượt ngoài ý nghĩ.
Hứa Hải Phong nói như vậy, cố ý lựa chọn hai cách làm ngược hẳn nhau, hiệu quả quả nhiên là khác hẳn. Quan hệ giữa bọn họ đã có sự cải thiện, ít nhất nhìn nhau cũng đã thuận mắt hơn nhiều.
Hai người bọn họ bị lời nói của Hứa Hải Phong làm mơ hồ, chỉ cảm thấy vị tông sư đại nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, làm việc ngoài dự đoán mọi người, cao thâm khó lường, khó lường cao thâm.
Đương nhiên, cũng chỉ có Hứa Hải Phong thân là tông sư mới tạo cho họ ảo giác như thế, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm không nhịn được mà một bạt tai đánh ra, nơi nào còn có thể kiên nhẫn suy nghĩ, cẩn thận khắp nơi.
Nếu để cho bọn họ biết cách làm lần này của Hứa Hải Phong chính là bởi vì bọn họ, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Thái Hành sơn mạch, một tiếng gào thét từ phía chân trời truyền đến, ầm ầm rơi xuống, cây gãy cành đoạn, trên mặt đất lại thêm một cái hố to. Tần Dũng từ trong hố chui ra, làm như không có việc gì phủi phủi bụi đất trên người, nói:
Quá thấp, thật sự là chẳng đã.

Đột nhiên hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, thí điên điên chạy tới trong doanh trướng, vẻ mặt tươi cười đi theo sát Tương Khổng Minh, phảng phất giống như một con gấu mèo đang xoay chuyển lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt của hắn.

Rốt cục ngươi đang muốn làm gì?
Tương Khổng Minh vốn thật kiên nhẫn rốt cục cũng không chịu được, lớn tiếng quát mắng.

Hắc hắc…
Tần Dũng hàm hậu gãi đầu, nói:
Quân sư đại nhân, lần này mang theo ta đi với.


Không được.
Tương Khổng Minh như đinh chém sắt nói.
Gương mặt Tần Dũng lập tức khổ sở:
Quân sư đại nhân, lần trước chủ công đi kinh sư, đều mang theo bọn họ, nhưng không cho lão Tần đi theo, như thế nào lần này cũng không cho ta theo a?

Con mắt Tương Khổng Minh trừng lên, đầu của Tần Dũng lập tức rụt về phía sau ba phần.

Hai gia hỏa này của ngươi quá nặng, vốn không có con ngựa nào cõng nổi, lần này chúng ta đi cần tốc độ, ngươi theo không kịp thì có ích lợi gì?


Tay không, lần này ta đi tay không là được mà?
Tần Dũng ủy khuất nói.
Tương Khổng Minh thở dài một hơi, những huyết tửu chiến sĩ phát triển đúng là phiền toái, tuy trong ngày thường không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng khi cố chấp lên, quả thật so với chín con trâu còn cứng hơn.
Hắn bất đắc dĩ nói:
Được rồi, chỉ lần này thôi, không có lần sau.

Tần Dũng vui mừng, nói:
Đa tạ quân sư đại nhân.
Hắn xoay người lại, đi tới chỗ trống trải, giơ lên hai nắm tay, dùng sức đánh vào lồng ngực rắn chắc của mình, phát ra tiếng
đông đông
thật lớn, trong chốc lát vạt áo rách tan, lộ ra một cơ thể màu cổ đồng, đồng thời hét lớn:
Tự do…

Trong thâm sơn, vô số chim chóc hoảng sợ bay loạn chung quanh, khoảng cách hơi gần một chút, rất dứt khoát ngã quỵ lên mặt đất, những mãnh thú lớn ở vài dặm chung quanh đều cụp đuôi, chật vật chạy trốn, rời khỏi nam nhân giống hung thần ác sát này càng xa càng tốt, Tương Khổng Minh sắc mặt xanh đen bưng kín lỗ tai, trong lòng lại càng không ngừng mắng to.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.