• 1,256

Chương 214: Tranh Luận


Số từ: 2619
Đại doanh phương bắc, Phương gia nhị lão cùng Lưu Chính Khải dò xét tiền tuyến, lúc này cục diện không chút lạc quan, Thổ Nhi Hồng phía trước đang từng bước dây dưa, tin tức phía sau truyền đến lại càng làm cho lòng họ như lửa đốt.
Đại đạo đi thông Ngọa Long thành hoàn toàn bị phong tỏa, Hung Nô nhân sau khi công hạ kinh sư, lập tức dừng lại, dùng Mãi Mãi Đề làm thống suất, thống lĩnh ba vạn binh mã trú đóng kinh sư.
Cáp Mật Thứ đích thân điều mười vạn đại quân, do Quát Bạt Ưng thống lĩnh, cuồn cuộn không ngừng tiến tới đại doanh phương bắc.
Lấy kinh sư làm trung tâm, những thành trấn phụ cận, sau khi Cáp Mật Thứ đưa ra khẩu hiệu ai hàng không giết, phần lớn đều sáng suốt lựa chọn đầu hàng. Ngẫu nhiên có những kẻ phản kháng lẻ tẻ, dưới sự trấn áp như lôi đình vạn quân của Hung Nô nhân, vốn không có chút nào thành công.
Hung Nô nhân quân lệnh nghiêm minh, đối đãi người quy hàng không hề sai lầm, nhưng nếu có chống cự, lập tức diệt môn, thủ đoạn vừa cứng vừa nhu, khiến cho trong một tháng, bọn họ cơ hồ đã không tốn bao nhiêu công sức đã chiếm lĩnh phần lớn thổ địa Hán gia.
Mà Thổ Nhi Hồng trước mặt cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ cải biến sự lùi bước lúc trước, mỗi ngày đều chủ động xuất binh khiêu khích. Dân tộc thảo nguyên cùng với Hung Nô nhân này, nếu bàn về dũng vũ, cũng không kém binh sĩ của Phi Mã quân đoàn, chỉ là kinh nghiệm trong tác chiến đại quy mô thì còn có thiếu sót, nhưng được Thổ Nhi Hồng ở sau lưng chỉ huy, nếu không cũng đã sớm bị phương bắc quân đoàn công kích tan vỡ.
Chỉ là, có thêm Thổ Nhi Hồng và Phi Mã quân đoàn, tình huống rất là khó khăn, lấy mười lăm vạn đối mười vạn, song phương cũng rơi vào thế giằng co.
Nhưng mà ai cũng biết, một khi mười vạn Kim Lang quân của Quát Bạt Ưng chạy tới, chính là lúc Hung Nô nhân phát khởi tổng tiến công.
Phương bắc quân đoàn, đến tận đây đã trở nên cô lập không còn ai giúp đỡ.
Sơn cùng thủy tận, chẳng qua như thế.

Hứa thống lĩnh tới.

Một gã tiểu binh đột nhiên cao giọng kêu lên.
Cả tòa quân doanh lập tức giống như nước nóng sôi trào, tạc ra.
Hứa Hải Phong lúc trước đi sứ Hung Nô, bây giờ lần thứ hai quang lâm đại doanh phương bắc, hắn làm người hòa thiện, lại không hề bày ra giá thế tướng quân, được quân sĩ vô cùng yêu mến. Vị tiểu binh kia tự nhiên nhận ra vị Hứa đại thống lĩnh ngày trước từng dương quốc uy tại Hung Nô.
Vô số thanh âm truyền ra, Hứa Hải Phong đi đến làm cho sĩ khí trong quân liền đại chấn.

Phong nhi quả nhiên tới.
Phương Lệnh Đức vui mừng nói.
Trong lòng Lưu Chính Khải trăm mối cảm xúc, hắn nhìn qua Trương Tử Hoa, người kia vẻ mặt âm ế, cau mày.

Điện hạ, lão thần thất bồi một chút.
Phương Lệnh Đức thi lễ, bước nhanh rời đi.
Hán Hiền đế tuy vong, nhưng truyền quốc ngọc tỷ bị Trình Huyền Phong mạnh mẽ cướp đi, lúc này lại là lúc nguy cơ, Lưu Chính Khải tự nhiên không cách nào đăng cơ, nên hôm nay Phương Lệnh Đức vẫn lấy danh điện hạ xưng hô.
Trước khi Hứa Hải Phong độc đấu Trình Huyền Phong, từng nói qua với Lưu Chính Khải, ngày sau cùng Lưu gia không còn quan hệ, lời vừa nói ra, không khác gì phản loạn, Phương Lệnh Đức biết rõ việc này, vì miễn trừ hai người gặp mặt xấu hổ, nên cố ý đi trước tương nghênh.
Chốc lát sau, Hứa Hải Phong được Phương Lệnh Đức dẫn đến soái trướng, đám người Lưu Chính Khải cũng đã sớm đợi lâu.

Ra mắt điện hạ.
Hứa Hải Phong nhàn nhạt chắp tay, phảng phất như vị này không phải là thái tử Đại Hán, mà là một vị dân chúng bình dân.
Lưu Chính Khải miễn cưỡng cười, nói:
Hứa tông sư ở xa tới, mời ngồi.

Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, nghênh ngang ngồi xuống. Mọi người nhìn thấy hắn không xem Lưu Chính Khải vào đâu, không khỏi trong lòng đánh trống. Lâm Nghi Tinh cùng Lữ Dương Danh đứng phía sau hắn hai người liếc mắt nhìn nhau, lại càng nghi hoặc khó hiểu.
Lão phụng cung Cao Thừa Vĩ nhăn mày, đang muốn quát mắng, rồi lại nhớ tới hôm nay Hứa Hải Phong đã có thân phận tông sư, sợ là không tới phiên chính mình nói ba nói bốn. Lập tức ngậm chặt miệng, làm bộ chưa từng nhìn thấy.

Phong nhi, ngươi từ đâu tới đây, thương thế của Minh nhi không việc gì chứ?
Phương Lệnh Đức hỏi.
Hứa Hải Phong thay đổi một khuôn mặt tươi cười, cung kính đáp:
Đại ca không có việc gì, chút vết thương nhỏ đã sớm khỏi hẳn, lão nhân gia xin yên tâm đi.

Chứng kiến thái độ khác hẳn của hắn đối với hai người, trong lòng Lưu Chính Khải dâng lên một cỗ lửa giận. Nhưng hắn gặp nhiều biến đổi lớn, đã trở nên thâm sâu, thời khắc này cũng không biểu lộ ra nét mặt, chỉ là yên lặng ngồi ngay ngắn, chỉ làm như không biết.
Hứa Hải Phong nhìn Phương Lệnh Thần, trực tiếp hỏi:
Tam thúc, cục diện hôm nay thế nào?


Không tốt.
Phương Lệnh Thần thở dài nói:
Trước có sói, sau có hổ, thế cục nguy cơ.


Lương thảo trong quân còn lại nhiều ít?
Hứa Hải Phong lúc này đã là lão tướng sa trường, tự nhiên biết lương thảo đại biểu cho cái gì.
Phương Lệnh Thần lắc đầu, vươn một ngón tay.
Từ sau khi Hung Nô nhân phong tỏa đại đạo phương bắc, đại doanh bắc cương cũng không còn được trợ cấp, đến hôm nay cũng chỉ còn hơn một tháng lương thảo, đó là do Phương Lệnh Thần tiết kiệm tối đa, mới được như thế.

Vậy tam thúc, ngài nghĩ rằng còn có thể thủ được sao?

Phương Lệnh Thần trầm mặc không nói, nhưng câu trả lời của hắn mọi người đều biết rõ ràng.

Tam thúc, Tương đại quân sư có để lại binh thư cho ngài, trong đó có một câu nói, ngài có nhớ không?
Hứa Hải Phong nhẹ giọng dò hỏi.

Cái gì?


Mất đất giữ người, đất cùng người còn tồn, giữ đất mất người, cả người cùng đất đều mất.
Hứa Hải Phong nói từng chữ.
Mọi người trong trướng tất cả đều biến sắc.
Hứa Hải Phong thanh âm trầm thấp, nhưng có một loại lực lượng khiến cho người ta phải nghe theo:
Tam thúc, phải đi.


Đi?
Phương Lệnh Thần cười khổ, nói:
Chúng ta có thể đi nơi nào?


Vô luận nơi nào, so với ngồi chờ chết vẫn tốt hơn.
Hứa Hải Phong tỉnh táo nói.

Phong nhi, ngươi nói muốn đi đâu?
Ánh mắt Phương Lệnh Đức chuyển một vòng trên người Lưu Chính Khải, quay đầu hỏi.

Nếu nhị vị thúc thúc không chê, cửa lớn Ngọa Long thành thủy chung vẫn mở lớn cho phương bắc quân đoàn.
Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói.

Chỉ là vì nhị vị Phương tướng quân mà mở sao?
Một thanh âm âm trầm đông cứng vang lên trong góc, chính là Trương Tử Hoa bị cụt một tay.
Thần quang hai mắt Hứa Hải Phong ngưng tụ, khí thế cường đại trong nháy mắt tràn ngập khắp soái trướng, mọi người đều có cảm ứng, đều cảm thấy trái tim giá lạnh. Chỉ là tuy sắc mặt Trương Tử Hoa tái nhợt, nhưng trong đôi mắt vẫn quật cường cùng kiên trì.
Chậm rãi tán đi khí thế, Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói:
Trong Ngọa Long thành tự nhiên cũng sẽ dung nạp lưu dân dân chúng rời khỏi quê hương.

Lưu Chính Trung giận tím mặt, ý tứ của hắn chính là muốn Lưu Chính Khải buông tha cho địa vị hoàng tử, lấy thân phận dân chúng bình thường ẩn dưới cánh chim của Hứa Hải Phong, lời đại nghịch bất đạo như thế cũng chỉ có hắn mới nói ra có vẻ lý sở đương nhiên như thế.

Hứa thống lĩnh, lúc tiên đế còn trên đời, đối ngươi không tệ, đã thăng tới danh vị đại tướng quân, đã là ân điển hãn hữu, vì sao tiên đế vừa quá thế, ngươi lại đem hết thảy vứt ra sau não, chẳng lẽ muốn làm một kẻ vong ân phụ nghĩa hay sao?
Lưu Chính Trung đi nhanh ra, lớn tiếng nói.

Lưu tướng quân, cuộc chiến Lâm An ngày trước, ngươi cũng có mặt phải không?
Hứa Hải Phong an tĩnh như nước giếng nhìn hắn, căn bản là chưa từng đem những lời của hắn để vào trong lòng.
Lưu Chính Trúng lớn tiếng nói:
Không sai, lúc ấy lão phu đi theo bên người tiên đế, nhìn thấy sự dũng mãnh của Hắc Kỳ quân, chỉ là, mới mấy năm, cũng đã thay đổi.


Thật không?
Hứa Hải Phong trào phúng:
Xin hỏi tướng quân, cuộc chiến Lâm An, công huân của Hứa mỗ như thế nào? Đoạt được ban thưởng là như thế nào? Nếu không có Phương đại ca giúp ta một lời, có phải là cuối cùng chẳng có gì hết?

Lưu Chính Trung lập tức cứng họng, sắc mặt của hắn đỏ lên, hồi lâu mới hòa hoãn lại:
Hoàng thượng trong nhất thời có sơ sót, chúng ta thân là thần tử, cũng không thể ghi hận trong lòng. Huống chi, tiên đế thánh minh, quyết không bạc đãi tướng quân.


Được…
Hứa Hải Phong nhắm lại hai mắt, giọng nói càng thêm bình thản:
Vậy xin hỏi tướng quân, hôm nay Hứa mỗ phải làm như thế nào mới đúng.

Sắc mặt Lưu Chính Trung căng thẳng, nghiêm mặt nói:
Hứa tướng quân nếu tâm tồn trung nghĩa, đương nhiên phải hộ tống thái tử lao ra ngoài, liên lạc thiên hạ chí sĩ, khu trục thát lỗ, diệt trừ nội gian, khôi phục Đại Hán lãng đãng giữa càn khôn.


Ha ha…
Hứa Hải Phong cười to mấy tiếng, cất cao giọng nói:
Đó chính là vết xe đổ, chuyện hậu sự sau đó, Hứa mỗ cũng không muốn làm một Đổng Tử Duệ thứ hai.


Ngươi…
Lưu Chính Khải phẫn nộ đứng lên, căm tức nhìn Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong cùng hắn lạnh lùng nhìn thẳng, hào khí lập tức khẩn trương lên.

Phong nhi.
Phương Lệnh Đức đi tới giữa hai người bọn họ, che tầm mắt hai bên, hắn thở dài thật sâu, nói:
Chớ quên, chuyện ngày trước, Phương gia ta cũng là một trong những chủ mưu.

Hứa Hải Phong thoáng nhíu mày, chốc lát sau mới nói:
Nhị thúc, tam thúc, cô bà ở Ngọa Long thành rất nhớ các vị, chuyện này, không bằng theo tay đi Ngọa Long thành đi.

Phương Lệnh Đức lắc đầu, nói:
Lão phu nhận mệnh lệnh của đại ca, muốn chiếu cố an nguy của điện hạ, tạm thời không thể đi.


Nhị thúc, Ngọa Long thành còn có Trí ca đang chờ, chẳng lẽ ngài không muốn gặp hắn sao?

Phương Lệnh Đức thần sắc vừa động, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh:
Hài nhi tự có phúc hài nhi, hắn ở lại Ngọa Long thành, lão phu rất yên tâm.

Hứa Hải Phong nhìn Phương Lệnh Thần, chỉ thấy trên mặt hắn cũng là một mảnh buồn bã, lập tức biết tâm ý. Hắn trầm tư một thoáng, rốt cục đứng lên, đi tới trước người Lưu Chính Khải, khom lưng hành lễ, nói:
Thần, Hứa Hải Phong cung thỉnh thái tử điện hạ dời giá Ngọa Long thành.

Vẻ cảm kích trong mắt Phương gia nhị lão chợt lóe, bọn họ cũng biết lúc này Hứa Hải Phong cúi đầu với Lưu Chính Khải, đó là bởi vì huynh đệ của mình.
Lưu Chính Trung thở dài một hơi, vô luận như thế nào, Hứa Hải Phong chịu phục nhuyễn, cuối cùng cho thái tử điện hạ một cơ hội xuống đài.
Duy nhất Trương Tử Hoa nhìn Hứa Hải Phong, trong mắt mơ hồ một tia sợ hãi. Ngay tại vừa rồi, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt Hứa Hải Phong chợt lóe một tia sát khí khó thể nhìn thấy. Tuy chỉ là chớp động trong nháy mắt, nhưng rất dữ dội, làm hắn không rét mà run, trán của hắn lập tức xuất ra mồ hôi lạnh.

Hứa huynh ở đâu, Lợi Trí sớm đợi đã lâu.

Mọi người đồng thời cả kinh, lập tức nghĩ đến mục đích chuyến đi này của Hứa Hải Phong, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Hứa Hải Phong ung dung cười nói:
Tiểu tử kia thật là gấp gáp, ngay cả chút thời gian cho ta nghỉ chân cũng không chịu cho.
Hắn quay đầu nhìn Phương gia nhị lão, nói:
Nhị thúc, tam thúc, việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhanh quyết định, tiểu chất đi trước một bước.

Nói xong, hắn xoay người tiêu sái mà đi, bước chân nhẹ nhàng, thật giống như đang chờ đợi hắn là bạn cũ nhiều năm không gặp.
Phương Lệnh Đức cao giọng nói:
Phong nhi, chúc ngươi đắc thắng.

Thanh âm xa xa truyền ra, cũng không biết Hứa Hải Phong có nghe được hay không.

Nhị thúc, tam thúc, phía tây bắc ba mươi dặm, trước Phóng Mã Pha có người của tiểu chất, tình thế nếu nguy cơ, có thể tới đó.

Đây là Hứa Hải Phong dùng truyền âm nhập mật nói, trong soái trướng, chỉ có hai người bọn họ nghe được, Phương gia nhị lão nhìn nhau, nghĩ không ra ngay cả điều này hắn cũng đã lo tới.
Lữ, Lâm hai người đi theo, nhưng Hứa Hải Phong chợt dừng lại, xoay người hướng bọn họ vái chào thật sâu. Bọn họ thất kinh, không hẹn mà cùng tách ra hoàn lễ.

Nhị vị tiền bối, Hứa mỗ có một chuyện xin nhờ.


Hứa tông sư thỉnh nói.


Thống lĩnh, Thổ Nhi Hồng lại động.
Một gã truyền lệnh binh cấp tốc chạy vào soái trướng, bẩm cáo.
Sát khí trong mắt Phương gia nhị lão chợt hiện, bọn họ không nói được một lời, đi nhanh ra ngoài.
Đợi mọi người đều đi ra, Trương Tử Hoa đi cuối cùng đột nhiên kéo lấy chéo áo thái tử điện hạ, nhẹ nhàng dặn dò:
Hứa Hải Phong đã động sát khí, Ngọa Long thành là đất thị phi, không thể đi.

Lưu Chính Khải sắc mặt tái nhợt, hỏi:
Vậy đi nơi nào?


Ra biển, Kỳ Lân quân đoàn.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.