• 1,265

Chương 383: Nhật Trình


Số từ: 2268
Hậu viện Hứa phủ, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh đang ngồi đối diện nhau.

Hắc hắc…nhanh như vậy đã muốn hái đi quả thắng lợi rồi sao? Đây cũng không giống cách làm của Trình Huyền Phong.
Tương Khổng Minh khẽ thở dài.

Vậy quân sư đại nhân nghĩ sao?


Chúng ta đang chỉnh quân chờ đợi, bọn họ làm như vậy, cũng là không hợp lúc. Học sinh vốn tưởng rằng, phải đợi lúc chúng ta xuất binh thảo phạt Hung Nô, mới là thời cơ tốt nhất cho bọn họ đến đây đảo loạn.
Tương Khổng Minh đột nhiên thở dài, nói:
Trong hồ lô của bọn họ đến tột cùng là bán thuốc gì đây.


Nga?


Trình Huyền Phong có thể ẩn nhẫn mấy chục năm, bây giờ đột nhiên làm khó dễ, ngay cả mấy chục năm đều đã nhịn, lại làm sao chút thời gian này cũng nhịn không được, bên trong nhất định có cổ quái.
Tương Khổng Minh cau mày suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được kết luận gì.

Quân sư đại nhân cần gì vì vậy mà phiền nhiễu, vô luận bọn họ có hậu chiêu gì, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn cả Hung Nô cùng Khải Tát liên thủ hay sao? Chỉ cần còn Hắc Kỳ quân, chúng ta đều có thể tiếp đón tất cả.
Hứa Hải Phong cười to mấy tiếng, lòng tự tin vô cùng tràn ngập.
Tương Khổng Minh bật cười, nói:
Không sai, ngay cả Hung Nô cùng Khải Tát mà chúng ta còn không sợ, chẳng lẽ lại đi ngại Trình gia sao? Học sinh đúng là quá quan tâm sẽ bị loạn.

Hứa Hải Phong thu hồi tươi cười, nói:
Quân sư đại nhân, ngươi có ý định khi nào xuất phát?

Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, nói:
Một khi nói chuyện xong với Lưu Tuấn Thư, học sinh lập tức xuất phát bắc thượng, việc trong kinh, phải nhờ vào chủ công.


Ân.
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, cười nói:
Chẳng qua mấy tháng thôi, còn có gì đáng lo lắng?


Chủ công, Lưu Tuấn Thư tướng quân cùng Lý Quan Anh tướng quân cầu kiến.


Dẫn bọn hắn đến đông, tây sương phòng.


Dạ…

Nghe bước chân thị vệ từ từ đi xa, Tương Khổng Minh nhẹ giọng hỏi:
Chủ công định gặp ai trước?


Tự nhiên là Lưu Tuấn Thư.

&&&&
Trong phòng đông sương, gương mặt Lưu Tuấn Thư không chút thay đổi đứng bên trong, ánh mắt hắn ngắm nhìn bức tranh sơn thủy trên tường, nhưng suy nghĩ của hắn hoàn toàn không ở đây.
Sáng sớm hôm nay, hắn đã viện cớ không đi. Nhưng đề nghị của Tô Xuân Vĩ đã sớm truyền vào trong tai của hắn.
Người khác không biết, nhưng hắn xác định nói một câu, vị kia nhất định chính là đại điện hạ.
Nếu không như thế, ngày trước Trình Gia Sanh làm sao có thể từ đại doanh phương bắc điều đi hai đại quân đoàn.
Nếu không có Lưu Chính Đình, vị huyết mạch hoàng thất, Phương Lệnh Thần làm sao chịu thả người.
Mà Vương Hoành Hán cùng Lưu Chính Mân cũng quả quyết không thể bỏ đại doanh phương bắc mà đi.
Nhưng hôm nay, một lần nữa hắn lại phải đứng trên ngã tư đường.

Lưu tướng quân…

Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Lưu Tuấn Thư lập tức xoay người, khom lưng nói:
Mạt tướng gặp qua chủ công.
Hắn giương mắt nhìn, chỉ thấy Tương Khổng Minh cũng đi theo phía sau Hứa Hải Phong, không khỏi ngẩn ra, vội vàng bồi lễ:
Quân sư đại nhân.

Trong lòng hắn vạn phần kinh ngạc, Hứa Hải Phong thân là tông sư, bước đi đường đương nhiên là lặng yên không tiếng động, đó là việc đương nhiên. Nhưng Tương Khổng Minh lại không biết chút nội công, lại làm sao có thể làm được?
Hắn đương nhiên vẫn chưa nhìn thấy, Tương Khổng Minh là do Hứa Hải Phong đưa đến, hai chân hắn căn bản là không chạm đất, lại làm sao phát ra âm thanh.

Lưu tướng quân, lần này chủ công triệu ngươi đến, ngươi cũng biết chính là chuyện gì?
Tương Khổng Minh hỏi.

Thuộc hạ không biết, thỉnh chủ công cùng quân sư đại nhân dặn dò.
Lưu Tuấn Thư thoái thác.

Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng lắm.
Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói:
Chẳng qua do tiên đế trưởng tử Lưu Chính Đình đột nhiên thần kinh phát tác, hiềm mệnh dài quá, nghĩ muốn sớm đi gặp diêm vương một chút thôi.

Lưu Tuấn Thư chấn động toàn thân, nghe Tương Khổng Minh nói trực tiếp như thế, có thể thấy được sát tâm của hắn rất nặng, đã tới mức không hề muốn che giấu.

Tô Xuân Vĩ tiến cử tướng quân đi tới Thái Nguyên, nhận thức xem Lưu Chính Đình là thật hay giả, tướng quân nghĩ như thế nào?
Tương Khổng Minh xoay chuyển lời nói, hỏi.
Lưu Tuấn Thư cắn răng, vái chào thật sâu, nói:
Mạt tướng rõ ràng, đứng ở Thái Nguyên không phải là đại điện hạ, nhất định là Trình gia vì muốn đoạt quyền, mà tự tìm một thế thân mà thôi. Tuy hình dạng người này khẳng định rất giống đại điện hạ, nhưng nhất định là người giả mạo.

Tương Khổng Minh hướng Hứa Hải Phong gật đầu, dựng lên một ngón tay cái.
Hứa Hải Phong tự nhiên rõ ràng, hắn là đang nói, Lưu Tuấn Thư đã toàn tâm toàn ý quy thuận, không hề mang hai lòng.

Không, nếu đại điện hạ là giả, Phương Lệnh Thần lão tướng quân là người khôn khéo như thế, lại làm sao bị lừa gạt được? Điều này tuyệt đối nói không thông.
Tương Khổng Minh liên tiếp lắc đầu chối bỏ.

Vậy?
Lưu Tuấn Thư cực kỳ kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ hắn muốn thừa nhận vị đại điện hạ kia là thật hay sao?

Ngày trước Trình Gia Sanh có thể từ đại doanh phương bắc điều đi mười vạn đại quân, Lưu Chính Đình dĩ nhiên là thật, nhưng mấu chốt bên trong, Lưu tướng quân biết là cái gì không?


Thỉnh quân sư đại nhân chỉ giáo.


Hắc hắc…
Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, nói:
Chân chính để cho bọn họ cúi đầu nghe lệnh chính là truyền quốc ngọc tỷ.


Truyền quốc ngọc tỷ…
Lưu Tuấn Thư biến sắc, dù thanh âm của hắn cũng có chút phát run.

Đây chính là một kiện bảo bối a, nó chính là đại biểu lịch đại truyền thừa của Đại Hán đế quốc.
Tương Khổng Minh thì thào nói, trong hai mắt của hắn thậm chí còn có vài phần ánh sáng chói mắt.
Trong lòng Hứa Hải Phong thất kinh, quân sư đại nhân làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn quan tâm đối với một vật chết như vậy.
Không ai biết, lúc này trong lòng Tương Khổng Minh đang không ngừng tính toán, đây chính là truyền quốc ngọc tỷ nổi tiếng trong thời hiện đại văn minh, nói gì cũng phải lấy về xem thử, nếu có một ngày có thể trở về quá khứ, thuận tay mang theo vật này, hắc hắc, vậy xem như là phát tài!

Phải, truyền quốc ngọc tỷ là do khai quốc hoàng đế lấy được từ trong tay triều trước theo hàng, quả thật đại biểu ngàn năm truyền thừa của dân tộc Đại Hán.
Lưu Tuấn Thư có chút cảm khái nói, chẳng qua chỉ sợ bảo bối này rất nhanh phải thay đổi tính danh.

Không sai, lần này Lưu tướng quân đi Thái Nguyên, ghi nhớ hai chuyện.
Tương Khổng Minh phân phó.

Thỉnh quân sư đại nhân chỉ điểm.


Thứ nhất, lần này đi Thái Nguyên, đường xá xa xôi, Lưu tướng quân phải lo chuyện an toàn đầu tiên, hành quân càng chậm càng tốt. Nhưng phải trở về kinh sư sau khi vào đông.


Dạ.
Khuôn mặt Lưu Tuấn Thư cổ quái đáp ứng một tiếng, đây là chạy đi sao? Cho dù là du sơn ngoạn thủy cũng không cần lâu như vậy chứ?
Sau khi vào đông, chẳng lẽ muốn hắn dây dây dưa dưa mấy tháng trên đường hay sao?

Điều thứ hai.
Tương Khổng Minh đột nhiên tăng thêm giọng nói:
Ngươi giúp chủ công, đem về truyền quốc ngọc tỷ.

Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, chần chờ nói:
Chỉ sợ Trình gia không chịu.


Không chịu cũng phải chịu.
Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói:
Ngươi dẫn một vạn đại quân đích thân đến Thái Nguyên, gặp đại điện hạ, phân tích rõ chi tiết với hắn một chút, nói cho hắn, nghĩ muốn được quần thần cúi đầu thuần phục, thì nhất định phải đem ngọc tỷ trở về.


Nếu Trình gia không chịu?
Lưu Tuấn Thư do dự không quyết, nếu như vậy là có thể đòi lại truyền quốc ngọc tỷ, đây cũng không tránh khỏi quá đơn giản đi.

Vậy ngươi cứ ở lại Thái Nguyên, cho bọn lính ăn uống thả cửa, không có việc gì thì đi quấy rối, ba ngày hai ngày lại kiếm chuyện gây nháo. Ăn cho họ sợ, nháo cho họ sợ, ta cũng không tin bọn họ có tính nhẫn nại tốt như vậy.
Tương Khổng Minh hung hăng nói.
Hứa Hải Phong nhướng mày, thầm nghĩ đây là chủ ý ngu ngốc gì đây…
Trình gia gia nghiệp lớn, lại làm sao sợ hãi tiêu phí chút thực vật như thế, hơn nữa một vạn người mà muốn nháo Thái Nguyên đến long trời lở đất, trừ phi bọn họ là Hắc Kỳ quân.
Hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy ánh mắt kinh dị bất định của Lưu Tuấn Thư nhìn tới.

Lưu tướng quân, ngươi chỉ cần chuyên tâm đi làm là được, nhớ kỹ hai sự kiện, bắt đầu sau mùa đông hồi kinh, lúc hồi kinh mang theo truyền quốc ngọc tỷ, vậy là đủ rồi.
Tương Khổng Minh đối với ánh mắt hai người nhìn nhau rất là bất mãn, nói:
Về phần những chuyện khác, liền không cần vất vả.


Dạ…
Lưu Tuấn Thư bất đắc dĩ đáp.

Ngươi chỉnh đốn bổn bộ binh mã, cũng nên đi thôi, nhớ kỹ, hết thảy cẩn thận.

Lưu Tuấn Thư liếc mắt nhìn hai người, gật đầu, khom người nói:
Hạ quan rõ ràng.

&&&&
Phòng tây sương, Lý Quan Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay của hắn cầm chén trà, đang uống từng ngụm nhỏ.
Hắn đang thao luyện trong quân doanh, đột nhiên bị Hứa Hải Phong gọi vào trong thành. Nghe được đàm luận buổi sáng của bách quan, trong lòng hắn đều biết, sợ là không thoát khỏi quan hệ tới việc này.
Chỉ là không biết Hứa Hải Phong sẽ có ý định gì.
Tiếng bước chân thong thả truyền đến, Lý Quan Anh nhanh chóng đứng lên, cung kính nói:
Gặp qua chủ công cùng quân sư đại nhân.


Lý tướng quân không cần phải khách khí.
Hứa Hải Phong cười nói:
Tướng quân có biết, Hứa mỗ tìm người có việc gì không?

Lý Quan Anh cẩn thận nói:
Chẳng lẽ có liên quan đến việc buổi sáng?


Không đúng.
Hứa Hải Phong lắc đầu nói:
Việc này không quan hệ đến tướng quân.

Không biết vì sao, nghe được những lời này, Lý Quan Anh lập tức trở nên thật dễ chịu. Tuy hắn đã đầu phục tân chủ, nhưng tại trong tim của hắn, cũng không muốn va chạm cùng chủ cũ.
Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, đột nhiên cười nói:
Lý tướng quân, chủ công kêu ngươi tới đây, là muốn hỏi ngươi một câu.


Thỉnh chủ công chỉ dẫn.


Ngươi chuẩn bị xong chưa?


Cái gì?
Lý Quan Anh kỳ quái hỏi, câu này không đầu không đuôi, lại bảo hắn làm sao trả lời.

Đại quân của ngươi chuẩn bị xong chưa?
Hứa Hải Phong nhìn vào ánh mắt của hắn, hỏi từng chữ.
Ánh mắt Lý Quan Anh lập tức nghiêm nghị, hắn ưỡn ngực, cao giọng nói:
Thương Lang quân đoàn đã có sáu thành chiến lực của ngày xưa, tùy thời chờ phân phó.


Nếu ta cho ngươi thêm bốn tháng thời gian thì sao?


Chủ công…Ngài là muốn…
Phảng phất cảm nhận được hàm ý trong lời của Hứa Hải Phong, Lý Quan Anh run giọng hỏi.
Mỉm cười, Hứa Hải Phong chợt nghiêm mặt, trên mặt đã là một mảnh sát khí:
Năm sau khai xuân, Hứa mỗ sẽ tự mình dẫn đại quân, bắc thượng thảo phạt Hung Nô. Lý tướng quân, ta nhớ kỹ lời của ngươi, vị trí quân tiên phong sẽ thuộc về ngươi.

Ánh mắt Lý Quan Anh kích động, đột nhiên xoay người bái xuống, cao giọng quát:
Thần, thề chết hiệu trung chủ công..."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.