• 1,265

Chương 384: Bắc Cương


Số từ: 2190
Trời cao xanh thẳm, đồng cỏ mênh mông.
Một bạch y thư sinh trẻ tuổi vén màn xe ngựa, mắt nhìn đàn bò bên ngoài, cao giọng thở dài nói:
Trời thương thương, đồng cỏ mịt mờ mang mang, gió thổi thảo nguyên gặp đàn bò gặm cỏ.


Thơ hay, thơ hay.
Nam Nghi Liêu đi phía sau vỗ tay, cao giọng khen:
Một câu này của quân sư đại nhân, đã đem cả đại thảo nguyên diễn tả đầy đủ trong đó, Nam Nghi Liêu bội phục.

Tương Khổng Minh ngây ra, chẳng lẽ câu thơ này còn chưa hiện thế sao? Chẳng qua, hắn lập tức cười, đối với chuyện hậu thế sáng tác câu thơ này, hắn cũng chưa từng đặt vào trong lòng.

Tộc trưởng cũng nhã hứng.
Tương Khổng Minh nhìn hắn mỉm cười.
Hai người tuy chỉ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đối với đối phương, cũng đã sớm quen tai nghe thấy.
Tương Khổng Minh tự nhiên không cần phải nói, danh vọng của hắn lúc này thật cao, nếu Nam Nghi Liêu còn không biết, thì cứ cắt đầu mình xuống cho xong.
Về phần anh hùng Đế tộc Nam Nghi Liêu, Hứa Hải Phong vẫn luôn mãi dặn dò, là nhân vật phải cẩn thận để ý.
Tương Khổng Minh cười dài nhìn hắn, vẻ tươi cười trên mặt phảng phất như nở thành một đóa hoa:
Hán ngữ của tộc trưởng rất tốt.

Đối với câu hỏi giống như thuận miệng của Tương Khổng Minh, Nam Nghi Liêu cũng không để trong lòng, hắn hồi đáp:
Kẻ hèn từ ba mươi năm trước, đã cực kỳ ngưỡng mộ sự phú cường cùng văn hóa của Trung Nguyên, cho nên hơn mười năm qua, vẫn chăm học khổ luyện, đến nay xem như có một điểm thành tích.

Thần sắc bên ngoài của Tương Khổng Minh cũng không thay đổi, hắn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
Tinh thông tiếng Hán như thế, hừ hừ…chỉ sợ mục tiêu của hắn cũng không chỉ là một mảnh thảo nguyên này, thật sự là đáng tru, dã tâm đáng tru.

Nam Nghi Liêu đột nhiên cảm giác được một trận ác hàn, theo bản năng hắn rụt súc bả vai, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, lúc này chỉ mới đầu mùa đông, nhưng khí trời tại sao lại rét lạnh như thế.
Ngay mấy ngày trước, Nam Nghi Liêu đột nhiên nhận được sứ giả người Hán mang thư đến, nói là có một đại nhân vật người Hán muốn đích thân đến ước hội.
Vừa nghe được tin tức kia, trong lòng hắn vẫn chưa từng được an ổn qua, đại nhân vật của người Hán muốn tới nơi này, lại là vì điều gì?
Chẳng qua, vô luận hắn phỏng đoán như thế nào, cũng không hề ngờ tới, lần này đi tới đây, không ngờ chính là Tương Khổng Minh Tương đại quân sư chỉ dưới một người mà trên vạn người.
Khi hắn nhìn thấy bạch diện thư sinh tay cầm quạt lông phe phẩy từ trên xe bước xuống, cả người hắn đều ngơ ngẩn.
Không ngờ là hắn, đoàn lửa nóng trong lòng Nam Nghi Liêu lập tức bắt đầu thiêu đốt hùng hùng lên. Không ngờ hắn tự mình đi đến, vậy mục đích của hắn là gì? Có lẽ…là đến thay đổi triều đại.
Nghĩ đến đây, trái tim của hắn lập tức nhảy lên như lửa nóng.

Tộc trưởng có biết, Tương mỗ đến đây, là có chuyện gì không?
Tương Khổng Minh đi hai bước, đột nhiên ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn trời, phảng phất như tự nhủ.
Trong lòng Nam Nghi Liêu run lên, nhưng hắn cũng là người từng gặp qua sóng gió lớn, lập tức liền bình tâm tĩnh khí xuống, nhẹ giọng nói:
Thỉnh Tương quân sư chỉ điểm.


Chỉ điểm? Hắc hắc…
Tương Khổng Minh xoay người lại, trên mặt hắn mang theo một tia cười lạnh, nói:
Tộc trưởng đại nhân, Tương mỗ đích thân tới đây, chính là xem ngươi là hảo bằng hữu, nhưng biểu hiện của ngươi, lại làm cho ta thật thất vọng.

Trong hai mắt Nam Nghi Liêu hiện lên một đạo hàn quang, hắn trầm giọng nói:
Tương quân sư, nếu bằng hữu tốt tới, Nam Nghi Liêu tự nhiên là sẽ hết sức tận tâm.


Hết sức tận tâm? Được, vậy ngươi có dám đi đụng bọn họ không?
Tương Khổng Minh đột nhiên chỉ một ngón tay.
Nam Nghi Liêu nhìn theo phương hướng hắn chỉ tay, cả người chấn động mạnh, nơi đó chính là phương hướng của Hung Nô nhân.

Thế nào?
Tương Khổng Minh tựa hồ mang theo vẻ đùa cợt nói.
Nam Nghi Liêu dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Tương Khổng Minh, một lúc lâu rốt cục nói:
Chỉ cần là ý nguyện của Hứa đại tướng quân, Nam Nghi Liêu nguyện ý nghe sai sử.

Tương Khổng Minh ngồi chồm hổm xuống, dùng cán quạt viết lên mặt đất mấy chữ, nói:
Nếu tộc trưởng lấy được tính mạng của một người, vậy đầu xuân năm sau, chính là đại binh của chúng ta áp cảnh.

Nam Nghi Liêu đi nhanh tới, đôi mắt chợt ngưng đọng, từ trong miệng hắn lạnh lùng phun ra mấy chữ:
…Chính…Đình…

&&&&
Trên thảo nguyên, mênh mông, Tây Kinh thành, tòa đại thành kiêu hãnh nhất của Hung Nô nhân, tuy vẫn nguy nga như trước, nhưng dưới ánh mặt trời chiều chiếu rọi xuống, lại đột nhiên hiện ra thêm vài phần thê lương.
Hung Nô thất bại, nhưng còn là bị đánh bại lớn nhất từ trước tới nay, bọn họ bại thật hoàn toàn, không còn cơ hội khởi tử hồi sinh.
Lúc này, trong một ngôi nhà cỏ thô sơ, có một thanh niên thân hình khôi vĩ đang ngồi trên chiếc chiếu.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng
đốt đốt
, vẻ kinh hãi trên mặt thanh niên kia chợt lóe lên. Đây là người nào, với tu vi của hắn không ngờ không hề phát hiện, đây là việc không thể tưởng tượng.
Thân hình hắn bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, giương mắt nhìn lên.
Trên nóc nhà, một người bịt mặt đang chắp tay đứng thẳng, lưng hướng ánh trăng, lạnh lùng nhìn hắn.

Tiền bối là ai?


Lợi Trí?
Người bịt mặt kia cũng không trả lời, mà nhàn nhạt hỏi.

Đúng vậy.
Lợi Trí thoáng khom người chào hắn, những lời nói kia dùng chính tiếng Hung Nô, chỉ có những người đã sống nơi này hơn mười năm mới có thể nói thành thục đến như thế. Người này tuy chưa từng nghe qua danh tiếng, nhưng tám chín phần mười cũng là một Hung Nô nhân.
Người bịt mặt nhìn hắn thật sâu, đột nhiên nói:
Ngươi…lui bước.

Lợi Trí ngẩn ra, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Trong chiến dịch Thái Nguyên, hắn giả trang che giấu, giả mạo binh lính người Hán đi ám sát Cổ Đạo Nhiêm, theo sau lại cùng lão sư liên thủ, hợp chiến Hứa Hải Phong.
Hai chuyện này, đã để lại một vết thương khó có thể ma diệt ở trong tim của hắn.
Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng hắn cùng Thác Hà Đế đều biết, tu vi của chính mình đã có một sơ hở thật lớn, đó là dấu vết lưu lại trong tâm linh, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể đền bù lại được.
Võ công của bọn họ đều có sự lui bước dù khác nhau, đương nhiên cũng không phải nói nội lực của bọn họ lui bước, mà là nói tinh thần cảnh giới so với dĩ vãng đã không tiến còn phản lui, kém khá xa.
Nếu muốn một lần nữa có lại tin tưởng, cũng không phải là việc một sớm một chiều.
Sau khi Thác Hà Đế trở về Tây Kinh, chỉ dừng lại ba ngày, ngày thứ tư đã một thân một mình, bước chân vào đại sa mạc phía bắc, hắn muốn đi tới nơi ngàn dặm không bóng người, đi rèn luyện tâm linh.
Nhưng Lợi Trí lại ở lại nơi cư ngụ của Thác Hà Đế đến mấy tháng, không phải hắn không muốn đi theo bước chân sư phụ, nhưng lúc này trong lòng hắn chưa bình phục, đối với hình ảnh giao thủ cùng Hứa Hải Phong lúc đó, vẫn rõ ràng trước mắt. Nếu không thể bình tâm tĩnh khí, vậy cho dù có đi đâu, cũng không làm nên chuyện gì.

Dạ, vãn bối quả thật lui bước.
Lợi Trí than nhỏ, không biết vì sao, ở trên người thần bí che mặt này, hắn lại không khởi lên nổi ý niệm giấu diếm nào trong đầu.
Tông sư...đây tuyệt đối là một nhân vật tông sư đỉnh cấp. Chỉ là Lợi Trí hắn thật sự không biết, vì sao chưa từng nghe qua một nhân vật như vậy?
Trong Hung Nô nhân còn có cao thủ như thế, thầy trò bọn họ thật sự là quá coi thường thiên hạ anh hùng.

Vì sao lại lui bước?

Lợi Trí trầm tư chốc lát, nói:
Vãn bối giả trang người Hán, đi ám toán bất ngờ, đã làm trong lòng có trở ngại, theo sau lại cùng gia sư liên thủ, cộng chiến Hứa Hải Phong, nhưng lại rơi xuống cảnh thảm bại. Bao nhiêu biến cố, khiến tâm thần vãn bối bị thương, lui bước cũng là tự nhiên không tránh khỏi.


Ngươi nói không sai.
Vị thần bí che mặt yên lặng gật đầu nói:
Ta từng đến kinh sư của người Hán, gặp qua Hứa Hải Phong.

Hai mắt Lợi Trí sáng ngời, dồn dập hỏi:
Như thế nào?
Chỉ là vẻ mặt của hắn lập tức hòa hoãn xuống tới, nếu không phải nội tâm hắn không yên, với tu vi của hắn lại làm sao biểu hiện nóng nảy như thế.

Hứa Hải Phong rất mạnh.
Người che mặt chậm rãi nói.
Lợi Trí ngẩn ra, đây không phải nói nhảm sao, thầy trò mình liên thủ còn không phải là địch thủ của người ta, nếu nói Hứa Hải Phong không mạnh, sợ là trong thiên hạ cũng không ai tin.

Chẳng qua, tu vi của hắn cũng không mạnh hơn ngươi bao nhiêu.
Lời nói của người che mặt lại thay đổi.

Thỉnh tiền bối chỉ điểm bến mê.
Lợi Trí nghiêm mặt hỏi.

Kỳ thật rất đơn giản, hắn đã mượn tự nhiên lực.


Tự nhiên lực?


Không sai, ta cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, nhưng ở trên người của hắn ta cảm thấy tự nhiên lực, sức người dù sao có hạn, chỉ có tự nhiên lực mới là vô cùng vô tận.

Ánh mắt Lợi Trí chợt sáng lên, hắn đăm chiêu gật đầu.

Ngươi cũng muốn lĩnh ngộ tự nhiên lực sao?
Người che mặt đột nhiên hỏi.

Dạ, vãn bối quả thật muốn thử xem một lần.
Lợi Trí khom người nói.

Không được, ít nhất hiện tại ngươi không được.


Vì sao?


Bởi vì lòng của ngươi đã rối loạn.
Người che mặt nói:
Nếu ngươi nghĩ muốn đi vào cảnh giới càng cao tầng, vậy đầu tiên ngươi cần phải bình tâm tĩnh khí.

Ánh mắt Lợi Trí ngưng tụ, hướng hắn vái chào thật sâu, nói:
Đa tạ tiền bối.


Không cần khách khí, nếu bây giờ ngươi tìm nơi ở ẩn, tĩnh tâm tiềm tu trăm ngày, sau khi khôi phục như thường, thì con đường tiếp theo ngươi tự mình đi tới.
Người che mặt vung tay áo, trầm giọng nói.

Dạ, vãn bối ghi nhớ.
Lợi Trí dứt lời, hướng hắn cung kính thi lễ, theo sau thân ảnh ẩn vào trong bóng tối, đúng là không hề từ biệt, cứ như vậy đã đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, người che mặt cũng tháo tấm khăn đen xuống.
Chỉ là làm cho người ta không thể tưởng tượng, khuôn mặt này lại quen thuộc cực kỳ, không ngờ chính là Trung Nguyên đệ nhất cao thủ Thái Ất chân nhân.
Chẳng qua lúc này lão đạo sĩ đang vuốt chòm râu bóng loáng, thở dài thật sâu nói:
Ai…Tương quân sư a Tương quân sư, ngươi phái lão đạo làm việc thật hay a. Hàm râu này theo ta hơn mười năm, ngươi không thích nhìn thì thôi, không ngờ còn bắt ta cắt xuống.

Hắn nhìn bóng lưng của Lợi Trí, rốt cục lắc đầu nói:
Vì sao phải điểm tỉnh hắn? Đây không phải chế tạo thêm phiền toái cho người Hán sao?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thương Thiên Phách Huyết.