• 504

Chương 14: Nhà xưởng phân thây



Nhìn thử xem có thể lấy ra DNA của nạn nhân trên cái máy cắt này không.
Anh Minh nói với Lão Hiền đang ngồi xổm trên mặt đất.

N8ghe vậy, Lão Hiền khẽ gật đầu rồi đi về phía tôi.
Nghe vậy, mặt của Tạ Văn Lạc lập tức đỏ đến tận cổ.

Anh biết xấu hổ, chứng minh anh cũng không phải là người ác nhân máu lạnh.

Sau ba tiếng làm việc cao độ, về cơ bản chúng tôi đã xử lý xong nơi ở của Tạ V3ăn Lạc, tức hiện trường liên quan đến vụ án. Tiếp đó, bốn người chúng tôi phân công nhau hành động. Lão Hiền và Lỗi Mập phụ trách về đơn9 vị tiến hành việc kiểm tra và xét nghiệm tài liệu, tôi theo anh Minh đến đội cảnh sát hình sự, chuẩn bị thẩm vấn kẻ bị tình nghi.
<6br>Sau bốn tiếng lo lắng chờ đợi, Lão Hiền truyền đến tin chiến thắng. Anh ấy lấy được thành phần đá gốc trong nhà xưởng dưới lòng đất c5ủa Tạ Văn Lạc, tìm được DNA của nạn nhân trên máy cắt, tìm được năm thùng dầu lạc được làm thủ công trong phòng Tạ Văn Lạc, thành phần trong năm thùng dầu này giống với thành phần trong loại dầu được đổ lên mặt nạn nhân. Mỗi một chứng cứ đều bền chắc như vòng kim cô, chụp thẳng lên đầu của kẻ bị tình nghi Tạ Văn Lạc.
Ầm, cửa phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự bị anh Minh đóng sầm lại. Tôi cầm một cái ghế sang ngồi bên cạnh anh Minh, không biết từ lúc nào mà Diệp Thiến cũng đã ngồi trước máy tính trong phòng thẩm vấn.

Đàn ông con trai, dám làm không dám chịu sao? Có muốn thông báo cho vợ con đang ở tỉnh thành của anh lại đây gặp mặt anh lần cuối không?

Anh Minh tham dự rất nhiều cuộc thẩm vấn như vậy rồi, anh ấy rất giỏi nắm bắt điểm yếu ớt trong lòng mỗi kẻ bị tình nghi. Trước khi tra hỏi, anh Minh đã chuẩn bị rất kỹ. Hóa ra Tạ Văn Lạc có một đứa con trai rất giỏi giang, năm ngoái đã thi đậu trường cấp hai trọng điểm. Vì muốn chăm sóc cho con trai, vợ của anh cũng đi theo. Để có thể kiếm đủ tiền học và tiền sinh hoạt cho con trai, một mình anh ta cáng đáng gánh nặng gia đình, chịu khổ chịu cực làm việc trong cái xưởng bẩn không thể tả ở dưới lòng đất. Thời gian làm việc hằng ngày ít nhất là mười ba tiếng, nếu không phải có ý thức trách nhiệm mãnh liệt đối với gia đình, đổi lại là người khác cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi.

Sao hả? Định chơi trò im lặng à? Không muốn nói đúng không?
Anh Minh nhìn vẻ mặt của anh ta, giọng nói hơi tức giận.
Vẫn không có một tiếng động nào.

Mấy cái bao tải còn dư lại do trước đây bố tôi mở xưởng ép dầu.


Sau khi cắt thi thể thành từng khối, anh còn làm gì nữa?


Tôi đã xem một vài chương trình pháp luật trên ti vi, nếu ả thật sự là vợ hợp pháp của bố tôi, thế thì căn nhà này quả thật sẽ có phần của ả ta.


Tôi giật lấy chứng nhận kết hôn từ trong tay ả, sau khi nhìn kỹ tấm hình chụp chung giữa bố tôi và ả ta, tôi biết chứng nhận này là thật, nó được làm vào một năm trước khi bố tôi mất. Sau khi biết được tình hình như vậy, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Bởi vì tôi biết, chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn những gì tôi nghĩ.


Tôi cũng đã từng nghĩ đến, thế nhưng tôi cảm thấy làm như vậy thì mất nhân tính quá. Dù sao dầu này làm cho người ăn, chung quy tôi vẫn phải tích chút đức cho con trai mình.


Lúc đó anh quăng xác ở đâu?
Lúc này, ánh mắt anh Minh nhìn Tạ Văn Lạc đã hơi thay đổi.
Quả nhiên, anh Minh vừa nhắc tới vợ con, nước mắt của Tạ Văn Lạc lập tức tuôn ra như nước lũ tràn bờ đê.

Tạ Văn Lạc, tôi rất nể phục tinh thần trách nhiệm đối với gia đình của anh, thế nhưng tôi không hiểu tại sao anh phải làm việc vi phạm luật pháp?
Anh Minh hỏi.

Bố anh chết như thế nào?
Anh Minh ngắt lời anh ta.

Bị suy tim cấp tính.
Tạ Văn Lạc trả lời.
Tạ Văn Lạc cúi đầu xuống ống tay áo để lau nước mắt, sau đó nghẹn ngào kể:
Chuyện này còn phải kể từ lúc bố tôi còn sống. Năm đó khi bố tôi còn sống, ả Hoàng Tú Phương luôn quyến rũ ông ấy, hai người họ thường cặp kè với nhau khiến trong thôn tràn ngập lời đàm tiếu. Mẹ tôi mất sớm, trong nhà chỉ có một đứa con trai là tôi. Bố tôi một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi lớn lên, tôi lại không có bản lĩnh tìm một người bên gối cho bố mình, vì vậy nếu bố tôi thích thì tôi cũng đành chiều ý ông. Nhà tôi vốn ở góc phía nam xa nhất trong thôn, bình thường tôi cũng không chạy vào trong thôn nên ai thích nói thì cứ nói, dù sao tôi cũng không thể bịt miệng thiên hạ.


Lúc đầu cũng không để ý lắm, sau này tiếp xúc lâu với ả Hoàng Tú Phương thì tôi mới biết, ả chỉ coi bố tôi như một cái mỏ tiền, thỉnh thoảng lại lấy của nhà chúng tôi dăm ba nghìn. Trước đây bố tôi mở xưởng ép dầu, nhà chúng tôi được xem là giàu có ở trong thôn, bố tôi cũng để được chút tiền, thế nhưng chưa được hai năm đã bị ả Hoàng Tú Phương lừa gạt hết sạch. Mãi đến khi bố tôi chết rồi, cứ dăm ba ngày ả ta lại đến nhà chúng tôi đòi tiền.


Tôi múc một gáo dầu lạc từ thùng dầu trong nhà, nấu sôi sau đó đổ lên đầu Hoàng Tú Phương, như vậy thì không ai có thể nhận ra ả ta.
Tạ Văn Lạc trả lời.

Ở trong xưởng của anh đâu đâu cũng có mỡ heo, tại sao phải nấu riêng một gáo dầu lạc?
Anh Minh cũng hỏi ra điều nghi ngờ trong lòng tôi.
Nói xong, anh Minh đứng dậy đi tới trước mặt, nhìn chằm chằm vào anh ta khoảng một phút, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi bàn giao đơn giản với đội cảnh sát hình sự, chúng tôi chuẩn bị rời khỏi đây.

Sao anh lại nghĩ đến chuyện phân thây?
Anh Minh nắm tay phải lại, chống cằm hỏi.

Đất ở chỗ chúng tôi đều là đất khô cứng, hoàn toàn không thể đào được. Thi thể lớn như vậy, không chôn được thì tôi chỉ có thể cắt ả ra thành những miếng nhỏ, như vậy sẽ dễ xử lý hơn.
Tạ Văn Lạc máu lạnh nói.

Lúc đó anh không nghĩ đến chuyện tinh luyện thi thể thành dầu sao?
Anh Minh nhíu mắt lại, hỏi một câu vô cùng biến thái.
Tạ Văn Lạc nghe anh hỏi như vậy nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh:
Anh Minh nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh ta khoảng một phút, sau đó mới mở miệng nói:
Được, anh nói tiếp đi.

Tạ Văn Lạc ngây ngốc gật đầu:
Lúc đó tất cả nguồn thu nhập của tôi đến từ mười mẫu cây hoa gạo. Con trai tôi thi đậu trường cấp hai trọng điểm, cần tiền, tôi làm gì còn tiền dư để cho ả ta nữa? Thế nhưng tôi không ngờ rằng không cho ả ta tiền, ả ta liền khóc lóc la lối đòi ăn vạ. Có lúc vì sợ muốn mặt với láng giềng xung quanh nên tôi cho mấy chục, mấy trăm để đuổi ả ta đi.


Thế nhưng ả lại vẫn xem nhà chúng tôi như mỏ tiền, cứ hết tiền lại đến, hết rồi lại đến. Bình thường tôi cũng rất dễ tính, vẫn luôn nhẫn nhịn, mãi đến tối tuần trước, tôi thật sự không thể nhịn được nữa.
Nói đến đây, Tạ Văn Lạc nghiến răng ken két.
Anh Minh không cắt ngang anh ta, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên
ghế hùm
kia.
Sau thời gian một điếu thuốc, Tạ Văn Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà ố vàng, thở dài kể tiếp:
Tôi nhớ xế chiều hôm đó trời đã đổ mưa, tôi vừa cất thức ăn cho heo vào phòng, Hoàng Tú Phương liền đến. Hoàn toàn không cần hỏi cũng biết ả ta đến đây là để đòi tiền. Thế nhưng tôi không ngờ ả ta đòi những hai mươi nghìn, nói là thua trong sòng bạc nên đã vay tiền nặng lãi, nếu tôi không cho thì sẽ chết cho tôi xem. Trò này của ả không biết đã diễn bao nhiêu lần ở nhà tôi, tôi cũng lười để ý đến nên đi thẳng xuống tầng hầm làm việc của mình. Lúc đó bạn của tôi, Lý Đông mới vừa đưa một xe hàng đến cho tôi, bên phía anh ta còn đang chờ dầu mới.


Không ngờ rằng lần này Hoàng Tú Phương lại lấy ra một quyển sổ màu hồng, đó là chứng nhận kết hôn của ả và bố tôi. Nhìn thấy thứ này thì tôi liền trợn tròn mắt. Ả nói với tôi rằng đã đọc qua 'Luật hôn nhân' gì đó, cái nhà này đứng tên bố tôi, bây giờ bố tôi mất rồi, ả là vợ ông ấy nên cái nhà này chính là của ả. Nếu tôi không cho ả hai mươi nghìn cũng được thôi, ngày mai ả sẽ dẫn người đến xem nhà, ả muốn bán căn nhà này đi.


Bởi vì tôi sợ mỡ heo đọng lại và dính trên đất và xe, sau đó sẽ khó dọn dẹp nên mới dùng dầu lạc.


Anh suy nghĩ toàn diện thật đấy.
Anh Minh hừ lạnh một tiếng.
Anh Minh không làm quá nhiều động tác, chỉ mở miệng nói với Tạ Văn Lạc:
Chúng ta cũng không cần dây dưa dài dòng nữa, chắc anh cũng biết mình phạm tội gì rồi.

Tạ Văn Lạc gục đầu, trầm mặc không nói gì.

Tôi lấy một bình rượu trắng từ trong nhà ra, nói với Hoàng Tú Phương rằng bây giờ trên người tôi không có hai mươi nghìn đồng, cho tôi thêm mấy ngày để gom góp. Ả thấy thái độ của tôi thay đổi, thế là cũng trở nên khách sáo với tôi. Ả nói với tôi nếu không phải lần này bị đám cho vay nặng lãi đòi quá, ả cũng sẽ không lấy chứng nhận kết hôn ra để uy hiếp tôi.


Ả còn tưởng là tôi chịu thua, thế nhưng sao ả có thể biết được trong lòng tôi đã hạ quyết tâm, ân oán giữa tôi và ả nhất định phải có một kết thúc. Dù sao ả cũng chỉ có một đứa con trai không bao giờ liên lạc, dù giết ả thì cũng không có ai hoài nghi tôi. Buổi tối, nhân lúc ả uống say bí tỉ, tôi kéo thẳng ả xuống tầng hầm, dùng máy cắt cắt sống ả ta.


Tất cả đều là do ả Hoàng Tú Phương chết tiệt kia, đều là do ả ta!
Hai tay của Tạ Văn Lạc lay động điên cuồng cái xích sắt trên
ghế hùm
, anh ta gào thét với vẻ mặt giận dữ.
Anh Minh nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tạ Văn Lạc nhưng không nói gì. Một lát sau, chờ đến lúc tâm trạng của anh ta bình tĩnh hơn, anh Minh mới mở miệng lần nữa:
Nếu trong lòng anh có nỗi khổ gì thì cứ trút ra hết đi.


Ngày thường hay qua lại giữa thành phố Vân Tịch và thành phố Động Sơn, thế nên tôi biết trên đường cao tốc ở thành phố Vân Tịch các anh có một đoạn sụt lún, không có ai ở. Vì vậy tôi ném thi thể đã được cắt xong ở ven đường.


Anh dùng thứ gì để bọc thi thể?
Anh Minh bắt đầu đặt câu hỏi đối với những chi tiết nhỏ, bởi vì chỉ có người đã thực hiện mới biết rõ những tình tiết bé nhỏ này, nếu nói dối cũng không thể bịa ra được.
Ngay lúc tôi sắp bước ra khỏi cửa đội cảnh sát hình sự, Diệp Thiến kéo tôi lại:
Nghe chủ nhiệm Lãnh nói, anh là người đầu tiên tra ra được manh mối về Tạ Văn Lạc?


Cái gì, anh Minh nói?
Tôi thoáng ngạc nhiên.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.