• 504

Chương 15: Tình thầy trò



A lô, Trần Hồng Mai đấy à, ôi chao, cô đã xem rồi à? Đúng, là chúng tôi…(Giản lược bớt).
Tôi vừa mới kết thúc cuộc gọi thì bài hát
Dạ8 khúc nửa vầng trăng
lại vang lên.


A lô, Tiểu Bưu, đúng rồi, người trên ti vi là tôi, làm gì có…
Đúng lúc tôi đang nói chuyệ3n hăng say thì Lỗi Mập đẩy cửa văn phòng ra, anh ấy nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó nói với tôi,
Tiểu Long, tôi phải gọi cậ9u là anh Long rồi, cậu có thể đừng khoác lác nữa không?

Khi tôi và Lỗi Mập đang nói chuyện thì anh Minh bước nhanh vào văn phòng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, tôi lập tức không cười nữa.

Tan làm đừng về ngay, đợi tôi cùng về.
Anh Minh nói xong câu này, còn chưa đợi tôi trả lời đã rời khỏi văn phòng rồi. Tôi còn định than thở sau lưng anh ấy vài câu, vừa ngẩng đầu lên bỗng liếc mắt nhìn thấy đồng hồ điện tử treo trên tường đang hiển thị ngày 30 tháng 7, một cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng tôi.
Để chiếc khăn đủ độ nóng, anh Minh nhanh chóng nhúng khăn vào trong nước nóng rồi vắt khô khăn, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng quai hàm anh đang căng lên và chân mày cau chặt lại. Không phải ai cũng chịu đựng được nước nóng đến 60 độ.
Tôi bưng chậu nước ngây ngốc đứng ở bên cạnh hai người họ. Bọn họ khiến tôi có ảo giác dường như anh Minh mới là con trai của cha, còn tôi thì là người ngoài.
Đôi khi ngay cả tôi cũng không nói rõ được tình cảm của hai người đàn ông đang ở trong phòng. Từ khi còn nhỏ tôi đã không hiểu gì về công việc của cha tôi, lúc đó tôi không hiểu tại sao ông lại có thể vì công việc mà không quan tâm hỏi han hai mẹ con tôi. Từ khi bị cha ép đi học ở trường cảnh sát tôi lại càng oán trách ông hơn. Tôi thấy ông ấy đang thay tôi lựa chọn cuộc đời sau này của mình, tôi thấy ông đang trói buộc tự do của tôi. Cho nên những năm nay tôi và cha hầu như rất ít khi nói chuyện thẳng thắn với nhau, thứ ông dùng để giết thời gian cũng chỉ có những chồng sách chuyên ngành chất đầy trên đầu giường mà thôi.
Anh Minh là người đàn ông tôi không thể hiểu được. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đến nhà là lúc tôi học cấp hai. Khi đó tôi thấy anh là một người kì lạ, đi đến đâu cũng không nói câu nào. Sau này, vì tò mò nên tôi đã hỏi cha về anh và được biết anh Minh là một bác sĩ pháp y chuyên giải phẫu thi thể. Nghe đến đây da đầu của tôi liền nổ đôm đốp, kể từ lúc đó, tôi nhìn thấy anh Minh giống như nhìn thấy ma quỷ vậy. Cho dù anh chủ động nói chuyện với tôi, tôi cũng không dám trả lời.

Mở cửa đi.
Anh Minh nói rồi chủ động nhường đường.
Tôi tra chìa khóa vào ổ khóa, vặn chìa khóa hai vòng, sau đó đẩy cánh cửa sắt gỉ sét ra.
Khụ khụ khụ, ai đấy?
Một giọng nói già nua truyền ra từ trong phòng ngủ.

Tiểu Long, bưng một chậu nước nóng đến đây để tôi lau người cho thầy.
Anh Minh thở hồng hộc nói với tôi.

Vâng.
Tôi đáp rồi bước nhanh ra ngoài, sau đó một chậu nước nóng bốc hơi nước được tôi đưa vào trong phòng.
Dứt lời, anh Minh lại vội vàng rót ra nửa thìa rượu thuốc, hai tay anh dùng sức xoa và ấn mạnh vào huyệt vị cha tôi vừa kêu đau.
Ban đầu, tôi không hề tin vào phương pháp xoa bóp này, nhưng bắt đầu từ 3 năm trước, một chân của cha tôi lại có cảm giác một cách thần kỳ. Tuy vẫn không thể đi trong thời gian dài nhưng chống gậy để đi vào nhà vệ sinh thì không thành vấn đề. Theo cách nói của anh Minh, sẽ có một ngày anh ấy khiến cha tôi đứng lên một lần nữa. Vì thế, sao anh có thể không vui khi nghe thấy chân còn lại của cha tôi cũng đã có cảm giác?
Nghe thấy ông kêu đau, anh Minh cười nói:

Nếu thầy thấy đau thì chứng tỏ đã có cảm giác rồi, thầy cố chịu đi ạ.

Tôi đẩy cửa, bưng hai tách trà đã pha xong vào trong phòng. Lúc này, cha đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường, cười giống như một đứa trẻ. Anh Minh đang đổ rượu thuốc trong chai ra hai tay rồi ra sức xoa, sau khi hai tay nóng lên, anh nhanh chóng ấn vào huyệt vị ở xương sống thắt lưng và hai chân của cha tôi.

Ôi chao, đau!


Dạ? Anh Lỗi, anh nghe thấy rồi à?
Mặt và cổ của tôi lập tức đỏ lên, 6đúng là vừa rồi tôi khoác lác hơi quá đà rồi.

Cũng may là tôi ở phòng sát vách với cậu, nếu là người ngoài thì họ không chịu đ5ược đâu. Da mặt tôi đã dày lắm rồi, da mặt của cậu có lẽ dùng súng cũng không bắn xuyên qua được.
Lỗi Mập vui vẻ ném cho tôi một điếu thuốc, sau đó anh ấy tựa vào khung cửa cười nói.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu 7 giờ tối, cha tôi tựa vào đầu giường, anh Minh ngồi bên mép giường, còn tôi thì lấy một cái ghế ngồi ở bên cạnh giường.
Cha tôi khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó ông nghiêng đầu nói với tôi:
Vừa rồi cha đã nghe anh Minh của con nói rồi, vụ án mảnh thi thể kia con làm tốt lắm.
Nói xong cha giơ ngón cái lên với tôi.
Khi ở đây, anh Minh luôn khác với ngày thường, nếu bạn nói anh ấy không thích cười thì lần nào nhìn thấy cha tôi anh Minh đều cười tươi như hoa. Nhưng cứ ra khỏi cửa nhà tôi thì mặt của anh lập tức trở thành núi băng vùng Bắc Cực. Tôi nhớ mang máng Lỗi Mập từng nói với tôi một câu, một trong những sự kiện đáng nhớ nhất cuộc đời anh ấy chính là
từng một lần nhìn thấy anh Minh cười.

Cha tôi cắn răng kiên trì chịu đựng trong hơn nửa tiếng đồng hồ, trên trán ông lấm tấm mồ hôi.

Học? Học cái gì ạ?
Tôi vểnh tai lên hỏi.

Học cách giám định dấu vết, Lý Phong là đàn em của bố, chuyên gia giám định dấu vết hàng đầu tỉnh Loan Nam!
Cha tôi hơi nghiêng người, vừa gõ vào mép giường vừa nói với tôi.
Nghề nghiệp của anh Minh là bác sĩ pháp y nhưng dù sao cũng có chữ
y
bên trong. Khoảng 9 năm trước, không biết anh tìm được ở đâu liệu pháp chữa trị bằng xoa bóp cho cha tôi. Kể từ khi đó, chỉ cần không vướng vụ án thì vào ngày 15 và 30 hàng tháng anh sẽ đến nhà tôi xoa bóp một cách bài bản trong vòng một tiếng, hơn nữa mấy năm nay chưa bao giờ bị gián đoạn. Tình cảm thầy trò sâu đậm của anh Minh với cha khiến ngay cả người làm con như tôi cũng có lúc cảm thấy hổ thẹn.
Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, tôi muốn cảm ơn người anh lạnh lùng này từ tận đáy lòng. Nhưng trong thời gian hơn một năm đi làm, hình tượng của anh Minh được xây dựng nhiều năm trong lòng tôi gần như đã bị phá hủy. Tôi thật sự không chịu nổi thái độ của anh ấy với tôi, tôi quy nó về tính cách không hợp, nói trắng ra là không phải người cùng đi trên một con đường, nếu không phải anh Minh đối xử như vậy với cha tôi thì tôi thật sự không muốn để ý đến anh ấy. Hơi nước phun ra khỏi ấm đun nước, tôi cũng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.

Vâng, dạo này thầy khỏe hơn chưa?
Anh Minh đi tới hỏi thăm đầy quan tâm, sau đó cẩn thận lấy chiếc kính lão đang treo trên cổ của cha tôi rồi đặt lên tủ đầu giường.
Tôi nhìn thấy cảnh này liền nói với họ:
Hai người nói chuyện đi, con đi đun nước.
Nói xong, tôi khẽ đóng cánh cửa gỗ lại và đi về phía nhà bếp.
Đến 6 giờ chiều, tôi và anh Minh đã đứng trước cổng tòa nhà của khu dân cư. Khu dân cư tôi đang ở tên là
Khu công an số 1
, năm đó cơ quan đã sắp xếp cho cha tôi căn nhà này khi ông còn làm việc. Khu dân cư chỉ có sáu tòa nhà nhỏ, khi còn nhỏ tôi thường xuyên nhìn thấy các cô chú mặc đồng phục cảnh sát ở trong khu dân cư, nhưng khi thời gian dần trôi qua, đã có rất ít người muốn ở lại khu dân cư cũ nát này.
Lúc này, tay trái của anh Minh xách một chai rượu thuốc tự ngâm, trên vai phải đeo một cái ba lô bước thẳng đến khu nhà ở. Nhìn hình bóng anh Minh biến mất trong hành lang, tôi cũng bước nhanh theo, bước chân của hai chúng tôi dừng lại trước cánh cửa sắt chất đầy than tổ ong ở tầng 5.
Tôi lấy bật lửa trên bàn rồi vội vàng đứng dậy châm thuốc cho Lỗi Mập, miệng nói với giọng điệu lấy lòng:
Khó khăn lắm em mới được lên truyền hình, lại còn là phỏng vấn đặc biệt, anh hiểu mà! He he.


Được rồi, thấy cậu hiểu chuyện như vậy, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy, cậu tiếp tục khoác lác đi.
Lỗi Mập tựa vào khung cửa vừa hút thuốc vừa cười nói với tôi.

Con đây, anh Minh cũng tới nữa.
Nói xong, tôi và anh Minh đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Cha tôi nghe thấy tôi nhắc tới hai chữ
anh Minh
thì lập tức có tinh thần, ông ném cuốn
Côn trùng học pháp y
đang cầm trong tay sang một bên, sau đó tháo chiếc kính lão xuống vui vẻ nói,
Khải Minh, em đến rồi à?

Được ông khen như vậy, mặt tôi hơi nóng lên, bởi vì chỉ có tôi biết nguồn cơn bên trong.

Thầy Lý Phong đã trả lời lại rồi, cả tháng sau ông ấy đều có thời gian, em muốn để Tiểu Long đi theo ông ấy học tập.
Anh Minh vừa bóp chân cho cha tôi vừa nói ra ý kiến này.

Không, con không đi.
Bản năng của tôi ác cảm với chuyện này. Bởi vì tôi biết rất rõ học càng nhiều thì phải làm càng nhiều, nếu cái gì tôi cũng không biết thì dù anh Minh muốn giao việc, tôi cũng không thể đảm nhiệm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.