• 504

Chương 21: Phỏng đoán của tôi


Thầy Lý Phong cầm lấy đèn soi dấu chân chiếu vào bề mặt ghế đẩu, sau đó ông nói với tôi với vẻ hơi thất vọng:
Không có dấu8 giày, xem ra nó đã bị xử lý rồi.



Thầy ơi, chúng ta đã lấy được rất nhiều dấu giày trên nền nhà ở gian nhà chính3 rồi mà, ở trên bề mặt ghế đẩu không có cũng không sao cả.
Tôi đứng ở một bên nói.

Đúng, đi thôi Tiểu Long, đi x9em vật chứng có tác dụng nhất của chúng ta.
Thầy Lý Phong khoác vai tôi đi đến một phòng thí nghiệm khác.
Tách! T6hầy Lý Phong vừa vào phòng liền ấn một nút màu đỏ trong phòng thí nghiệm, một màn hình tinh thể lỏng rất lớn trên tường đư5ợc mở ra.
Thầy Lý Phong nghe tôi nói xong thì không lên tiếng mà chỉ cau mày.

Còn nữa.
Tôi hắng giọng rồi nói tiếp:
Tại sao kẻ bị tình nghi lại treo nạn nhân vào trong thòng lọng? Nếu nói kẻ bị tình nghi muốn ngụy tạo thành một vụ treo cổ tự sát để tránh bị cơ quan công an điều tra, vậy thì tại sao hắn phải làm căn phòng bừa bãi như vậy? Hắn làm như vậy là có mục đích gì?


Ý em là dấu giày ngụy trang trên nền nhà chính là của tên trộm để lại, ngoài ra còn có một người nữa, người này treo cổ nạn nhân ở trong nhà kho?
Thầy Lý Phong hỏi với vẻ hơi kỳ lạ.

Hơn nữa em còn có một phỏng đoán rất khó tin.
Tôi híp mắt lại nói nhỏ với thầy Lý Phong.

Tốt! Đúng là con trai của đàn anh có khác, đầu óc suy nghĩ nhanh thật đấy.
Thầy Lý Phong khen ngợi tôi.

Chẳng phải chúng ta đã lấy được một lượng lớn dấu vân tay ở hiện trường sao? Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ đây, ngoài dấu vân tay của nạn nhân và con trai bà ấy, chúng ta hãy xem xét có bao nhiêu dấu vân tay của người lạ ở trên đó, chắc chắn dấu vân tay có thể làm rõ vấn đề.
Tôi tự tin nói.

Mẹ, tôi muốn gặp mẹ tôi, anh làm ơn làm phước cho tôi vào đi.
Người đàn ông chắp hai tay, cầu xin anh cảnh sát.

Không được, vụ án vẫn đang điều tra, cậu không thể gây phiền phức cho chúng tôi!
Anh cảnh sát kiên quyết không buông tay.

Trong đó bước đi của dấu giày số 2 rất có quy luật, chứng tỏ chủ nhân của dấu giày này đi lại trong phòng rất tùy ý, vì vậy tôi có thể suy đoán đây là dấu giày của con trai nạn nhân.


Vậy nên hiện giờ dấu giày số 3 là đáng nghi nhất, cũng chính là ‘dấu giày ngụy trang chân nhỏ đeo giày to’ chúng ta phát hiện ở hiện trường. Size giày của dấu giày số 3 cũng chỉ cỡ size 40.

Nhận ra vẻ khác thường của thầy Lý Phong, tôi vội vàng nghiêng đầu qua chỗ thầy và hỏi:
Sao thế thầy ơi?


Chỗ này rất kỳ quặc.


Cậu tên là Khương Lượng phải không?
Thầy Lý Phong nhìn Khương Lượng đang ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó hỏi anh ta.

Vâng.
Khương Lượng đặt cốc nước sang một bên rồi gật đầu nói.

Vân tay chỉ là một mặt, bước tiếp theo chúng ta còn phải điều tra quan hệ xã hội xem bà ấy có kẻ thù nào không.
Thầy Lý Phong bổ sung.

Mẹ!
Đúng lúc hai thầy trò chúng tôi đang thảo luận phương hướng điều tra phá án tiếp theo thì một tiếng thét xé lòng truyền đến từ bên ngoài sân.
Khương Lượng nhìn thầy Lý Phong bằng ánh mắt vô hồn, sau đó yếu ớt gật đầu.

Vậy chúng ta vào phòng nói chuyện đi.
Sau đó Khương Lượng được đưa vào trong văn phòng.

Tiểu Triệu, cậu buông cậu ta ra đi, đúng lúc tôi có việc muốn hỏi cậu ta.
Thầy Lý Phong nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cảnh sát Triệu và nói.

Vâng.
Cảnh sát Triệu nghe thấy thầy Lý Phong nói như vậy liền buông hai tay ra khỏi người đàn ông.
Tiếng khởi động đặc trưng của hệ điều hành Windows XP vang lên, máy tính trong phòng thí nghiệm đã mở. Thầy Lý Phong bắt đầu chuyển những bức ảnh chụp dấu giày từ máy ảnh sang máy tính, sau đó sắp xếp chỉnh tề trên màn hình. Tôi đứng ở một bên, lấy sổ ghi chép ra chuẩn bị ghi chép.
Thầy Lý Phong nhìn màn hình, xoa cằm nói:
Chúng ta đã lấy được ở hiện trường tổng cộng 5 loại dấu giày, trong đó có một loại là của người báo án để lại, một loại là người trong cục cảnh sát để lại, 3 loại dấu giày còn lại chính là mục tiêu nghiên cứu tiếp theo của chúng ta.


Tiểu Triệu, cậu đi làm việc của mình đi, phong tỏa hiện trường, không được để bất cứ ai đi vào, có thể chúng tôi phải khám nghiệm lại hiện trường một lần nữa.
Thầy Lý Phong dặn dò.

Tôi biết rồi thưa chủ nhiệm Lý, tôi đi trước đây.
Cảnh sát Triệu phủi bụi trên người, sau đó quay đầu đi về phía xe cảnh sát đang chớp đèn.

Thầy ơi, chẳng lẽ con trai nạn nhân đến rồi?
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, muốn tìm người vừa hét lên ấy.
Thầy Lý Phong nói với tôi:
Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta, chúng ta đi ra ngoài đi.


Đúng, người bình thường nhìn thấy tình huống này chắc chắn sẽ cho rằng có trộm vào trong nhà. Điểm mâu thuẫn này thật sự rất khó giải thích.
Thầy Lý Phong gật đầu nói.

Liệu sẽ có tình huống thế này không?
Con ngươi của tôi chuyển động, tôi nghĩ đến một lý do dường như có thể giải thích được.

Tình huống gì?
Thầy Lý Phong vội vàng hỏi.

Giết Khương Vũ Trân là một người, vào phòng trộm đồ là một người khác.


Cái gì?
Thầy Lý Phong nghe xong liền quay sang màn hình nhìn theo hướng ánh mắt của tôi.
Tôi nhặt một cái que gỗ trên bàn của phòng thí nghiệm, sau đó chỉ vào một bức ảnh chụp khung cảnh tổng quát trong phòng ngủ nạn nhân và nói:
Thầy nhìn xem, nếu kẻ bị tình nghi đi vào phòng để cướp của giết người thì mục tiêu của hắn phải là tiền mới đúng, nhưng thầy nhìn đồ gốm trang trí bị đập vỡ trong phòng này đi, hơn nữa hãy nhìn bức ảnh này, đây là ảnh chụp khung cảnh tổng quát trong phòng ngủ con trai nạn nhân, toàn bộ cốc nước trên bàn đều bị đập vỡ, đập vỡ những thứ này sẽ gây ra tiếng động rất lớn, vậy hắn làm như vậy là có mục đích gì?


Nếu muốn ngụy tạo hiện trường thì chân của kẻ bị tình nghi ít nhất phải nhỏ hơn size 40 hai size, nếu không sẽ không thể để lại hiện trường dấu giày ngụy trang rõ ràng như vậy được. Tiểu Long, em nghĩ xem, một người cao hơn một mét tám thì sao chân có thể nhỏ như vậy được?
Thầy Lý Phong nghiêng đầu hỏi tôi đầy nghi hoặc.
Tôi nhìn chăm chú những bức ảnh ở trên màn hình và suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên tôi cũng phát hiện ra một chi tiết nhỏ, tôi nói với thầy Lý Phong:
Thầy ơi thầy nhìn kỹ lại ảnh chụp ở hiện trường đi ạ, xem ra không chỉ có một điểm đáng nghi.

Thầy Lý Phong đánh số thứ tự cho 3 loại dấu giày này và nói:
Size của dấu giày số 1 giống với size giày của nạn nhân, hơn nữa đường vân của đế giày cũng giống, vì thế chúng ta có thể bỏ qua số 1.

Thầy Lý Phong mở phần mềm ra, bắt đầu kiểm tra số liệu của dấu giày số 2 và số 3, lúc này, trong máy tính xuất hiện một chuỗi số khiến ông cau chặt mày lại.

Phỏng đoán gì?


Ngoài vết thắt ở cổ ra thì trên người nạn nhân không có vết thương nào nữa, chứng tỏ rằng trước khi chết bà ấy không có tranh chấp với kẻ bị tình nghi, vì vậy rất có khả năng hắn là người quen của nạn nhân. Thầy nói xem, có khi nào sau khi kẻ bị tình nghi giết nạn nhân liền treo cổ nạn nhân lên trên xà nhà để ngụy tạo hiện trường tự sát, hắn tưởng mình làm rất kín kẽ nhưng không ngờ lại có trộm vào nhà, dẫn tới cục diện như bây giờ?
Tôi nhìn thầy Lý Phong, chờ đợi câu trả lời của ông.
Tôi đi theo thầy Lý Phong ra ngoài sân.
Lúc này, một người mặc đồng phục cảnh sát vừa kéo áo của một người đàn ông vừa nói với vẻ khó xử:
Cậu không được phép vào đây, đây là phòng kỹ thuật, không phải nơi cậu có thể tùy tiện vào.

Trong lúc hai người đang tranh luận thì tôi và thầy Lý Phong đã đi đến trước mặt bọn họ. Tôi chăm chú nhìn họ, người cảnh sát trước mặt này chính là cảnh sát Triệu tôi gặp ở hiện trường xảy ra vụ án. Lúc này hai tay anh đang giữ chặt một người đàn ông hơn 30 tuổi. Người đàn ông này cao gần bằng tôi, khoảng một mét bảy mươi lăm, trên người mặc một chiếc áo T-Shirt màu ghi và một chiếc quần bò, chân đeo giày da, khuôn mặt chữ quốc đầm đìa nước mắt đầy đau thương.
Cảnh sát Triệu nhìn thấy chúng tôi liền nói với vẻ mặt không vui:
Chủ nhiệm Lý, cậu ta là Khương Lượng, con trai của nạn nhân. Sau khi chúng tôi gọi điện nói với cậu ta sự việc, cậu ta liền bắt một chiếc xe từ thành phố trở về, vừa đến nơi đã khóc lóc ầm ĩ đòi gặp mẹ mình, chúng tôi không ngăn cản được.


Cậu cảnh sát, mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp mẹ tôi!
Hai tay của người đàn ông tên là Khương Lượng này bấu mạnh vào vai tôi, toàn thân anh ta run lên nói với tôi.

Chàng trai trẻ, người chết rồi không thể sống lại, cậu đừng quá đau buồn. Chúng tôi đã tiếp nhận vụ án vậy thì chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời. Để nhanh chóng phá được vụ án này, xin cậu hãy bình ổn lại tâm lý trong thời gian ngắn nhất, chúng tôi có vài câu hỏi rất quan trọng muốn hỏi cậu.
Thầy Lý Phong vỗ vai Khương Lượng để khuyên bảo anh ta.

Gì ạ? Ý thầy là sao ạ?
Tâm trạng của tôi cũng trở nên căng thẳng theo tâm trạng của thầy Lý Phong.

Vừa rồi thông qua chênh lệch độ cao của dây thừng, chúng ta đã ước tính chiều cao của kẻ bị tình nghi không dưới một mét tám. Nhưng em xem đi, chiều dài của hai dấu giày này chỉ tầm 25cm, đổi sang size giày cũng chỉ cỡ size 40.
Tôi nhìn Khương Lượng đang đau buồn, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, thế là tôi đến bên cạnh máy lọc nước rót một cốc nước để vào trong tay anh ta, sau đó mở lời an ủi:
Sự việc đã xảy ra rồi, anh đừng quá đau buồn, anh uống chút nước đi.

Khương Lượng nhận cốc nước, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích.

Cậu ra khỏi nhà vào lúc nào?
Thầy Lý Phong lấy sổ ghi chép ra chuẩn bị ghi chép.


Tôi ra khỏi thôn vào sáng ngày 4 tháng 8.
Khương Lượng lau nước mắt bên khóe mắt và trả lời.


Theo suy đoán của chúng tôi thì mẹ cậu cũng gặp nạn vào ngày 4 tháng 8.
Thầy Lý Phong lại thở dài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.