• 433

Chương 22: Lời nói dối



31.



Đã kết hôn chưa?
Thầy Lý Phong lại hỏi.

Ý thầy là nạn nhân đã nói dối con trai mình? Cái mụn thịt trên người bà ấy không phải u mỡ?
Tôi lập tức hiểu ý của thầy Lý Phong.

Theo phán đoán bây giờ thì nó không phải là u mỡ, cho nên tôi đang suy nghĩ xem có nên đến bệnh viện điều tra không. Nhưng mà cho dù điều tra ra nạn nhân bị mắc bệnh gì đó thì hình như cũng không có liên quan quá lớn đến vụ án này.
Thầy Lý Phong thở dài.

Trời đất, bác sĩ đang viết chữ hay vẽ chữ vậy? Mất toi 40 tệ rồi!
Tôi nhanh chóng lật đến trang cuối cùng và đau lòng nói.

Đi thôi, tranh thủ lúc họ vẫn chưa nghỉ trưa phải nhanh chóng liên lạc với bác sĩ Từ Gia Kiện này, bảo ông ấy nói tình hình lúc đó cho chúng ta là được.

Ngày hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên ló dạng cũng là lúc chúng tôi lên đường đến bệnh viện điều tra. Sau gần năm tiếng đồng hồ lắc lư trên xe, cuối cùng xe của chúng tôi đã dừng trước cổng chính của bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Hoa Sơn là một trong những bệnh viện hạng ba ít ỏi của thành phố này, bệnh viện do 4 toà nhà tạo thành, trông hết sức khí thế, bây giờ đã là thời gian ăn trưa mà ở tòa nhà bệnh viện vẫn tấp nập người qua lại.

Cái gì? Kẻ bị tình nghi đeo găng tay?
Tôi hoàn hồn, nghiêng đầu hỏi thầy Lý Phong.

Có khả năng này.
Thầy Lý Phong trả lời với vẻ thất vọng.

Đúng vậy, làm phiền cô rồi.
Thầy Lý Phong thò đầu vào một ô cửa bằng kính chỉ to bằng một tờ giấy A4 và khách sáo trả lời.

Vâng, xin đợi một lát.
Cô gái không cười nữa, thay vào đó cô cẩn thận gõ nhanh bàn phím.

Có manh mối thì sao lại không điều tra ạ?
Tôi hơi bối rối nhìn thầy Lý Phong đang buồn rầu và hỏi.

Vừa rồi khi hỏi Khương Lượng, tôi đã chú ý đến một chi tiết nhỏ, cậu ta nói trên cổ của mẹ có một cái mụn thịt, hơn nữa còn rất đau, qua kiểm tra thì là u mỡ.
Thầy Lý Phong nhìn về phía xa và lẩm bẩm.

Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Hoa Sơn.
Khương Lượng ngẩng đầu nhìn chúng tôi, anh ta trả lời với vẻ hết sức đau buồn.
Thầy Lý Phong dừng bút và nói:

Đúng, em cũng nghe thấy Khương Lượng nói câu này.
Tôi gật đầu trả lời.

U mỡ là một khối u lành tính thường gặp, nó có thể có ở bất cứ bộ phận nào có mỡ, thường thấy nhất là ở dưới da. Thực ra thì nó chính là mụn thịt, sẽ không có cảm giác đau. Hơn nữa Khương Lượng còn nhắc đến một chi tiết nhỏ nữa, lần nào khám bệnh mẹ cậu ta cũng cần rất nhiều thời gian.


Trước đây bà ấy gần như không ra khỏi thôn, nhưng hai năm nay thỉnh thoảng bà cũng đi vào khu vực thành phố.
Khương Lượng lau nước mắt trên má, sau đó nhỏ giọng nói.

Bà ấy đến khu vực thành phố làm gì?
Thầy Lý Phong cau mày hỏi.

Thì ra là thầy đã biết là phải mất tiền rồi, vậy mà thầy còn ở đây cười em.
Tôi giận dỗi nói.

Tôi thấy em và cô y tá kia tâm sự hăng say quá nên không nỡ quấy rầy.
Thầy Lý Phong đùa giỡn.

Trên bản tài liệu này, ngoài họ tên của bác sĩ Từ Gia Kiện tôi có thể miễn cưỡng đọc được, những thứ còn lại tôi không hiểu chút nào.
Thầy Lý Phong nói xong liền đưa tài liệu sang cho tôi.
Tôi tò mò lật trang đầu tiên.
Cô gái nghe thấy tôi nói như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta lấy lại tài liệu về, tức giận nói,
Bệnh viện có quy định, anh không thích in thôi.


Được, được, được, 40 thì 40, tôi phục các cô sát đất luôn.
Tôi vừa định móc tiền từ trong túi ra thì thầy Lý Phong đã vui vẻ đưa một tờ ‘Mao gia gia’ vào bên trong, ông nói với tôi:
Lần này em biết rồi đúng không, ở chỗ này làm cái gì cũng cần dùng đến tiền.


Vâng, anh ta đã nói như vậy.
Tôi trả lời với vẻ khẳng định.

Bình thường sinh viên của đại học Y chỉ cần ấn một lúc là có thể xác định đó có phải là u mỡ hay không, họ chắc chắn có thể chẩn đoán chính xác chỉ trong một phút.
Thầy Lý Phong nhìn thẳng vào tôi và nói.

Không, lần nào mẹ tôi khám bệnh cũng mất rất nhiều thời gian, sau khi tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện, bà ấy liền bảo tôi đi bán đậu phụ rồi lát nữa đến đón bà ấy sau.
Khương Lượng khom người nhỏ giọng nói.

Cậu đưa mẹ cậu đến bệnh viện nào khám?


Thầy đừng lấy em ra làm trò đùa nữa. Tài liệu khám bệnh của Khương Vũ Trân đây ạ.

Thầy Lý Phong nhận lấy tài liệu rồi lật trang đầu tiên ra, vẻ mặt vui vẻ vừa rồi giờ đã trở nên khó coi. Thấy ông không nói gì mà chỉ im lặng lật từng trang tài liệu, tôi liền hỏi ông với tâm trạng thấp thỏm:
Chuyện gì vậy thưa thầy? Có vấn đề gì sao?

Thầy Lý Phong đưa tôi đến thẳng phòng hồ sơ bệnh án của bệnh viện. Phòng hồ sơ bệnh án nằm trong tòa nhà hành chính của bệnh viện, chỉ cần là bệnh nhân từng đến bệnh viện khám thì đều có thể tìm thấy thông tin tương ứng ở đây.
Chúng tôi đi đến trước một ô cửa sổ tiếp bệnh nhân rồi đưa giấy chứng nhận hành nghề cảnh sát và giấy giới thiệu cho nhân viên làm việc ở bên trong, một cô gái xinh đẹp cười híp mắt nhận lấy, sau đó ngọt ngào hỏi chúng tôi:
Hai vị cảnh sát, hai người cần lấy toàn bộ thông tin khám bệnh của bà Khương Vũ Trân hai năm nay phải không?


Đúng vậy, hơn nữa vấn đề còn rất lớn.
Thầy Lý Phong đóng tài liệu lại, sau đó nghiêng đầu nói với tôi.

Vấn đề gì thế?
Tôi trợn to mắt chờ câu trả lời của ông.

Thầy ơi, dù sao thì bây giờ cũng có nhiều vấn đề không giải thích được như vậy, chúng ta cứ đi một chuyến xem sao. Có khi lại tìm ra manh mối quan trọng cũng nên.
Tôi đứng ở một bên ra sức khuyên bảo thầy Lý Phong.

Được, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện.
Thầy Lý Phong nghe thấy tôi nói như vậy liền đưa ra quyết định.
Sau khi thu thập mẫu vân tay, Khương Lượng quyến luyến rời khỏi sân của phòng kỹ thuật, hôm nay anh ta vẫn không thể nhìn thấy thi thể của mẹ mình, không phải chúng tôi vô tình mà là có quá nhiều câu đố vẫn chưa có lời giải.
Tôi đứng trước cổng tòa nhà kỹ thuật nhìn bóng lưng cô đơn của Khương Lượng dần biến mất ở phía xa. Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, thầy Lý Phong chầm chậm đi đến bên cạnh tôi và nói:
Tiểu Long, tôi đã đối chiếu mẫu vân tay rồi, ở hiện trường ngoài dấu vân tay của nạn nhân và Khương Lượng ra không có dấu vân tay của người lạ nào khác. Dấu giày số 2 cũng là của Khương Lượng.


Tiểu Long, em đi thu thập dấu vân tay và dấu chân của cậu ta.
Thầy Lý Phong nghiêng đầu nói với tôi đang đứng ở một bên.
Tôi gật đầu đưa Khương Lượng vào phòng thu thập.

Quan trọng là chúng ta cũng không có được manh mối có giá trị nào ở chỗ Khương Lượng.
Tôi thở dài một hơi.

Không phải là không có manh mối, nhưng tôi không biết nó có ý nghĩa để tiếp tục điều tra hay không.
Thầy Lý Phong nói với vẻ hơi phân vân.

Không thể nào, mẹ tôi làm gì có kẻ thù nào? Ngườ9i trong thôn hầu như đều là học sinh của bà ấy, đa số đều xấp xỉ tuổi của tôi, thậm chí còn có người nhỏ tuổi hơn tôi, bà ấy rất nổi tiếng trong 6thôn. Hơn nữa tính tình của mẹ tôi cũng rất tốt, bà có thể chung sống hòa thuận với bất cứ ai. Trong ký ức của tôi, bà chưa từng tranh chấp với a5i bao giờ, làm sao bà ấy lại có kẻ thù được chứ?


Bình thường mẹ cậu có ra khỏi thôn không?
Thầy Lý Phong tiếp tục hỏi.

Của anh 40 tệ.
Cô gái nói xong liền giơ tay phải ra trước mặt tôi, tay trái cô ta vẫn giữ khư khư tài liệu vừa mới in xong.

Trời đất, sao các cô không ăn cướp luôn đi? Có hơn 10 tờ giấy mà cô đòi tôi 40 tệ? In tài liệu ở cổng trường học chỉ có mấy hào một tờ thôi.
Tôi nghiêng đầu to tiếng với cô gái.
Nhìn thấy cảnh này, tôi thầm cảm thán:
Tố chất của bác sĩ bệnh viện Hoa Sơn thật tốt.
Tôi vừa nghĩ vừa thò tay vào cầm lấy xấp giấy. Nhưng cô gái đó thế nào cũng không chịu buông tay.
Tôi nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ.

Ừ, chúng tôi đã hiểu tình hình sơ bộ rồi. Tạm thời cậu không thể về nhà cậu được, bây giờ cậu ở nhờ nhà họ hàng trước đi, bởi vì vụ án vẫn chưa được phá, chúng tôi còn phải khám nghiệm hiện trường một lần nữa.


Tôi biết rồi.
Khương Lượng gật đầu.

Chưa… Chưa ạ.
Khương Lượng trả lời với vẻ hơi ngượng ngùng.
Thầy Lý Pho8ng cũng rất biết ý không hỏi tiếp nữa mà hỏi sang vấn đề khác:
Bình thường mẹ cậu là người như thế nào? Có gây thù với ai không? Hoặc là có kẻ t3hù nào không?
Khương Lượng nghe đến đây liền trợn mắt lên, anh ta ra sức phản bác lại.
Tạch, tạch, tạch, máy in bên cạnh phát ra tiếng động khi máy được làm nóng. Hai phút sau từng trang giấy in nhanh chóng bị máy in nuốt xuống.
Cô gái thành thục lấy xấp giấy vẫn còn hơi ấm rồi đập xuống bàn, sau khi xếp giấy gọn gàng, cô còn cẩn thận bấm ghim mấy tờ giấy cho chúng tôi.

Tôi nhớ chuyện xảy ra vào năm ngoái, trên cổ của mẹ tôi có cái mụn thịt to bằng ngón út, bà ấy cứ kêu đau suốt. Thế là nhân lúc đi bán đậu phụ, tôi đưa bà đi bệnh viện khám luôn. Sau đó mẹ nói với tôi là cái mụn thịt trên cổ bà ấy là u mỡ, không có gì đáng ngại cả. Năm nay tôi lại đưa bà ấy đi bệnh viện mấy lần, mẹ tôi cũng chỉ đi ra ngoài mấy lần đó thôi.
Khương Lượng nhớ kỹ lại.

Lúc mẹ cậu khám bệnh thì cậu có ở bên cạnh bà ấy không?
Thầy Lý Phong giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó, ông hỏi Khương Lượng.
Sau khi đi khắp nơi nghe ngóng, chúng tôi đã tìm được vị bác sĩ viết chữ như vẽ bùa ở khoa u bướu. Sau khi xuất trình giấy chứng nhận hành nghề và hỏi han đơn giản vài câu, chúng tôi liền nói rõ mục đích tới đây.

Bác sĩ Từ nhận lấy bản tài liệu được in ra và nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, ông ấy ngẩng đầu nhìn chúng tôi rồi nói:
Tôi nhớ ra rồi, mụn thịt ở trên cổ của bệnh nhân Khương Vũ Trân không phải u mỡ, bà ấy bị ung thư hạch bạch huyết, bà ấy đã đến khám bệnh mấy lần, bệnh tình càng ngày càng xấu đi, chúng tôi bảo bà ấy làm hóa trị nhưng bà ấy đã từ chối. Lần cuối cùng chúng tôi khám bệnh cho bà ấy là tháng 6, báo cáo cho thấy tế bào ung thư của bà ấy đã di căn, không thể trị liệu nữa rồi.


Ung thư hạch bạch huyết! Nghe thấy mấy chữ này tôi rất ngạc nhiên, bởi vì tôi biết hạch bạch huyết là cơ quan miễn dịch của cơ thể, nó phân bố ở toàn thân, một khi tế bào ung thư di căn thì đồng nghĩa là chờ chết thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.