• 433

Chương 24: Lời thỉnh cầu từ đội trưởng từ


Lỗi Mập nghe thấy tiếng tôi gào liền chạy tới bế bổng tôi lên, anh ấy cười he he nói:
Tiểu Long, anh nhớ cậu chết đi được8! Nào, để anh thơm một cái!


Thấy cái miệng to gớm ghiếc nứt nẻ của anh sắp chạm lên mặt mình, tôi vội vàng chống3 hai tay cố gắng đẩy vai anh ra:
Đừng mà, anh Lỗi!
Tiếng kêu của tôi thu hút ánh nhìn từ bao du khách.

Khụ khụ khụ!
Tôi đỏ mặt ho mất một lúc, sau đó nuốt nước bọt một cái, mới ngẩng đầu lên nói:
Làm ơn lần sau đừng trang điểm kiểu này được không? Như vậy sẽ khiến tâm hồn nhỏ bé non nớt của tôi bị ám ảnh đó!


Bổn cô nương thích, anh quản được chắc!
Diệp Thiến nói xong còn quay một vòng tại chỗ một cách đầy phong thái, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm tôi, hỏi lại:
Sao? Không đẹp à?


Sao? Anh có ý kiến gì? Tôi nói cho anh biết, bây giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, không đến lượt anh ý kiến!
Diệp Thiến dứt khoát kéo dây buộc tóc màu đen đeo trên cổ tay xuống, buộc lại mái tóc đuôi ngựa, rồi
trợn tròn mắt
nói với tôi.
Câu nói này khiến toàn thân tôi nổi cả da gà, vừa nghĩ đến thân thủ cô ta lúc bắt người trong vụ án mảnh thi thể đó, tôi lập tức cảm thấy bất lực.

Chào anh, đội trưởng Từ, có chuyện gì sao?
Lãnh Khải Minh lịch sự hỏi.

Chủ nhiệm Lãnh, tôi muốn tìm anh có chút việc riêng. Tối nay anh có rảnh không?
Từ Thạch nói từ bên kia đầu dây điện thoại.

Hề hề.
Từ Thạch nghe đến đây thì khẽ cười, tỏ ý thừa nhận.
Lúc này, Lãnh Khải Minh rít một hơi thuốc nói:
Phòng kỹ thuật chúng tôi thuộc cơ quan chuyên ngành, không tiếp xúc nhiều với người trong xã hội, mạng lưới quan hệ của chúng tôi chẳng là gì so với anh, có thể nói nếu là chuyện anh không giải quyết được, thì tìm tôi căn bản cũng chẳng có ích gì. Vậy nên, xét theo điểm này, tôi loại trừ những chuyện nằm ngoài công việc.


Được, gặp nhau ở đâu?


Vậy sáu rưỡi, quán cà phê trong công viên thành phố, không gặp không về!
Từ Thạch hơi kích động cao giọng nói.
Khụ. Tôi nuốt nước bọt, không trả lời.
Đột nhiên, tôi nhớ ra một vấn đề, bèn quay sang hỏi nhóm anh Minh:
Cô ta đến đây làm gì vậy?


Anh chuẩn bị để Diệp Thiến đến chỗ tôi thực tập sao?
Lãnh Khải Minh nhìn biểu cảm của Từ Thạch, vừa mở miệng đã hỏi ngay.

Sao anh biết?
Từ Thạch vừa ngồi xuống, nghe thấy anh nói như vậy lập tức cứng đơ cả người. Diệp Thiến ngồi bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn Lãnh Khải Minh.
Trong lú9c hai chúng tôi đang đùa giỡn thì ba người còn lại cũng chạy đến chỗ tôi.

Anh Minh, anh Hiền!
Tôi vùng ra khỏi 6lòng Lỗi Mập, cao hứng gọi.
Lãnh Khải Minh đưa một điếu thuốc cho Từ Thạch rồi nói:
Lúc tôi vừa đến có để ý thấy hai tay anh liên tục xoa đầu gối, đây là biểu hiện của sự căng thẳng; còn ánh mắt Diệp Thiến lại tránh né, không dám nhìn vào mắt tôi, chứng tỏ trong lòng cô nhóc có chuyện gì đó, mà chuyện này chắc chắn có liên quan đến tôi.


Đội trưởng Từ, về cấp bậc, hai chúng ta ngang hàng, vả lại cũng rất thân quen rồi, tại sao anh phải lo lắng căng thẳng với tôi đây? Điều này chứng tỏ anh có chuyện cần nhờ, anh sợ tôi không đồng ý, nên mới lo lắng.


Chủ nhiệm Lãnh, anh giỏi quá đi mất!
Hai mắt Diệp Thiến sáng lấp lánh, cô ấy vỗ tay thốt lên đầy ngưỡng mộ.

Ây dà, chủ nhiệm Lãnh, bị anh nói trúng cả rồi! Khâm phục!
Từ Thạch nhếch khoé miệng, nắm tay chắp thành quyền nói với Lãnh Khải Minh.

Này, anh có biết lịch sự là gì không đấy? Còn tôi nữa đây này.
Lời tôi vừa dứt thì 5một giọng nữ thoáng mang theo ý trách móc liền vang lên bên tai. Tôi quay đầu lại nhìn, một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy dài với mái tóc thả ngang vai đang đứng trước mặt tôi.

Cô là...
Vì mái tóc dài của cô ấy che mất hơn nửa mặt, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, nên nhất thời tôi không nhận ra.
Anh Minh ho khan một tiếng, bước tới trước mặt tôi nói:
Là thế này, Diệp Thiến tạm thời sẽ thực tập ở phòng chúng ta, thời gian thực tập là một năm.


Cái gì?
Tôi thét lên kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn bốn người họ.

Vậy chỉ còn lại chuyện liên quan đến công việc thôi. Chúng tôi chỉ tiếp xúc với đội hình sự bên anh khi xảy ra án mạng, thời gian gần đây lại không xảy ra vụ nào nên chắc chắn không phải chuyện vụ án. Cộng thêm việc anh dẫn Diệp Thiến đến đây, về cơ bản, tôi có thể đoán được mục đích của anh.


Qua vụ án mảnh thi thể lần trước, tôi cũng hiểu được ít nhiều về cô nhóc Diệp Thiến này, cô ấy rất có chí tiến thủ, dự là thấy có thể học được gì đó ở chỗ chúng tôi nên mới nhờ anh đến tìm tôi phải không!

Còn anh Minh lúc này chỉ đứng yên bên cạnh, nhìn về phương xa. Anh chẳng để tâm xem tôi đùa giỡn thế này, chủ yếu là vì tâm tư của anh đang hồi tưởng về thời điểm một tháng trước.
Sáu giờ chiều ngày mồng 1 tháng 8, Lãnh Khải Minh sắp tan làm về nhà thì chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên, số điện thoại hiển thị là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Từ Thạch.

Được!
Lãnh Khải Minh nói xong liền cúp máy.
Nửa tiếng sau, Lãnh Khải Minh đến chỗ hẹn đúng giờ, lúc này, một nam một nữ đã ngồi tại đó từ trước. Hai người này không phải ai khác, chính là Từ Thạch và đứa cháu Diệp Thiến của ông ấy.

Chủ nhiệm Lãnh, chào anh.
Từ Thạch đứng lên, lịch sự đưa tay phải ra.

Chào.
Lãnh Khải Minh gật gật đầu, cũng đưa tay phải ra.

Sao? Mới có một tháng đã không nhận ra nhau nữa rồi à? Tôi, Diệp Thiến đây!
Cô gái liền vén mái tóc che trước mặt lên, gân cổ hét vào mặt tôi. Động tác ấy của cô ta gần như đã chữa khỏi chứng cuồng gái xinh nhiều năm nay của tôi.
Tiếng hét của cô ta khiến tôi kinh ngạc đến mức không thở nổi.
Lãnh Khải Minh nhấc tay phải lên không trung ngắt lời:
Đội trưởng Từ, chúng ta cũng không cần vòng vo nữa, anh nói xem ý anh thế nào đi. Sắp xếp Diệp Thiến đến chỗ tôi cũng được, nhưng cô nhóc sẽ đến chỗ tôi với thân phận gì, chuyện này anh phải sắp xếp ổn thoả đó.


Từ Thạch không cười nữa, ông ấy ho khan một tiếng, điều chỉnh lại tâm trạng, thành khẩn đáp:
Là như này, chủ nhiệm Lãnh, một khi có án mạng thì đội cảnh sát hình sự chúng tôi sẽ phối hợp với phòng kỹ thuật bên anh, nên tôi nghĩ thế này, bình thường khi không có án mạng sẽ để Diệp Thiến ở bên phòng ban anh học hỏi cách thu thập chứng cứ, bồi dưỡng hiểu biết về chứng cứ cho nó.



Giả sử xảy ra án mạng, anh có thể sắp xếp toàn bộ những việc cần đội cảnh sát hình sự chúng tôi phối hợp cho Diệp Thiến, sau đó Diệp Thiến truyền đạt lại cho tôi, như vậy anh cũng không cần gọi điện thoại cho tôi hết lượt này đến lượt khác nữa. Danh tiếng phòng ban các anh có thể nói là cả hệ thống công an thành phố Vân Tịch chẳng ai không biết, không ai không hiểu. Cũng không biết sao mà từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, đứa cháu gái này của tôi đã nhất quyết đòi làm cảnh sát hình sự, nên dù là công hay tư, tôi cũng muốn để nó học hỏi tư duy phá án của các anh nhiều hơn, như vậy cũng tốt cho sự trưởng thành của con bé.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.