• 504

Chương 28: Thay đổi


Hai tiếng sau, vật chứng được mang về phòng kỹ thuật, thi thể được đưa về phòng giải phẫu của nhà tang lễ. Vừa về tới cơ 8quan, chúng tôi liền chia nhau làm việc ngay. Anh Minh và Lỗi Mập phụ trách giải phẫu, lão Hiền mang theo mẫu xét nghiệm3 bước vào phòng thí nghiệm vật lý hoá học, tôi thì ở trong phòng thí nghiệm dấu vết, chuẩn bị phân tích chi tiết các dấu9 tay và dấu chân lấy được từ hiện trường. Diệp Thiến và đồng chí đội cảnh sát hình sự phụ trách trông giữ hai người có l6iên quan quan trọng nhất trong vụ án này là bà giúp việc Ngô Thuý Miêu và chồng nạn nhân Lưu Kiến Lương.

Công tá5c xử lý vật chứng có thể miêu tả bằng hai từ căng thẳng và kích thích, bởi vì bất kỳ một chi tiết nào cũng có thể dẫn đến sự thay đổi cực lớn trong hướng điều tra. Ví dụ như anh Minh có thể suy đoán ra hung thủ là người quen từ một chiếc quần, nếu như anh không chú ý đến chi tiết này, rất có khả năng sẽ dẫn đến việc hướng điều tra bị chệch đi, như thế không những thời gian phá án bị chậm trễ, thậm chí còn có thể gây nên tình trạng bế tắc không cách nào phá được án. Đây là lần đầu tiên tôi xử lý dấu vết trong phòng thí nghiệm một mình kể từ khi đi học trở về, vậy nên tôi cực kì thận trọng, tỉ mỉ.

Bốn tiếng sau, chúng tôi tập trung ở phòng họp thảo luận về tình hình xử lý các vật chứng và dấu vết, đương nhiên ở đây không thể thiếu Diệp Thiến rồi, còn cậu nhân viên điều tra của đội cảnh sát hình sự thì tuân thủ quy tắc ngoan ngoãn đứng chờ ở ngoài cửa. Đây là quy định do chính anh Minh đặt ra, vì công việc chính của phòng kỹ thuật chúng tôi là xử lý vật chứng phát hiện tại hiện trường vụ án, chỉ khi xâu chuỗi được tất cả các vật chứng lại mới có thể chỉ đạo phá án, vậy nên cuộc họp giữa các nhân viên của phòng kỹ thuật có tính chuyên môn cao, nếu quá nhiều người tham dự dễ xảy tình trạng năm bảy cái miệng cứ hỏi vặn không ngừng. Vậy nên để tiết kiệm thời gian phá án hết mức có thể, anh Minh quy định, không cho phép nhân viên điều tra của đội cảnh sát hình sự tham gia các cuộc họp như thế này. Chúng tôi thảo luận và đưa ra kết luận, các anh lần theo manh mối đi điều tra là được rồi.

Anh Lỗi, anh tìm giúp em mấy bức ảnh chụp gian phòng ngủ có phát hiện chiếc áo ngủ ấy nữa.
Tôi nghiêng đầu nhìn chiếc máy ảnh một cái.
Lỗi Mập gật gật đầu, sau đó nhanh nhẹn ấn nút trên máy ảnh. Tôi nghiêng người sang quan sát:
Dừng lại! Chính là bức này.


Anh phóng to phần nền nhà bên giường lên đi.
Tôi ngồi bên cạnh nói.
Lúc này, anh Minh ngồi tại vị trí chính giữa của phòng họp, tôi và Lỗi Mập ngồi bên trái, Diệp Thiến và lão Hiền ngồi bên phải.
Anh Minh nhìn quanh hết một vòng rồi lật cuốn sổ ra, sau đó anh nhìn về phía tôi:
Vụ án này, để Tiểu Long nói mọi người nghe trước đi.

Nghe thấy anh gọi tên mình, tôi kinh ngạc nhìn anh, vì theo trình tự như trước đây đều là anh Minh nói đầu tiên, không ngờ lần này người nói đầu tiên lại là tôi. Đột nhiên được xem trọng nên tôi cũng hơi bối rối, tôi lật cuốn sổ màu đen của mình ra, nhìn chằm chằm đống chữ viết bằng bút bi đen sì sì rồi hắng giọng nói:
Dấu vết tôi thu thập được ở hiện trường có hai loại, loại thứ nhất là dấu vân tay, loại thứ hai là dấu chân.

Chúng ta đặt hai giả thiết về cách hung thủ vào căn hộ. Do cửa chính ở hiện trường vụ án không có dấu vết bị cạy, người báo án Ngô Thuý Miêu cũng khẳng định rất chắc chắn rằng bà ta đã khoá chặt cửa ngoài lúc rời khỏi nhà. Vì vậy, hoặc là hung thủ có chìa khoá để mở cửa, hoặc là chính nạn nhân đã mở cửa cho hắn.


Trong trường hợp thứ nhất - dùng chìa khoá mở cửa, chúng ta tạm thời không cần quan tâm hung thủ lấy chìa khoá từ đâu, sau khi hắn mở cửa vào thì đã thay dép một cách vô thức, điều này chứng tỏ hắn khá quen hiện trường vụ án này, chắc chắn không phải lần đầu tiên đến. Hành động thay dép một cách vô thức của hắn đã hình thành một định thức trong tư duy, cứ tiếp xúc với môi trường này là sẽ muốn thay dép. Lấy ví dụ, nếu em về nhà mình, chắc chắn việc đầu tiên sẽ là tìm dép của mình, nhưng nếu như đến một môi trường lạ lẫm thì chưa chắc sẽ có động tác vô thức này. Trường hợp thứ nhất chứng tỏ hung thủ rất quen thuộc với nơi ở của nạn nhân.


Trường hợp còn lại là chính nạn nhân mở cửa cho hung thủ. Chúng ta cũng thấy áo ngủ mà nạn nhân mặc rất mỏng manh, từ ngoài nhìn vào có thể thấy lờ mờ nội y bên trong, nếu như nạn nhân và hung thủ không thân quen thì khi mở cửa chắc chắn sẽ không ăn mặc tuỳ tiện như vậy.

Anh Minh vừa nghe vừa gật đầu với tôi.
Tôi lấy bao thuốc từ trong túi áo đưa ra mời mọi người, sau khi châm lửa tôi nói tiếp:
Ngoài ra, tôi còn chú ý đến một chi tiết, mọi người có phát hiện ra không, nạn nhân nằm trên sofa không hề xỏ dép.
Trước câu hỏi của tôi, tất cả mọi người đều cau mày nghĩ kỹ lại.

Đúng vậy, nạn nhân không xỏ dép.
Lỗi Mập lấy máy ảnh và lướt tới bức ảnh chụp thi thể tại hiện trường.
Anh Minh dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, chợt khoé miệng anh như nhoẻn nụ cười, tay vỗ ba tiếng
bốp bốp bốp
rất mạnh.

Giỏi! Đầu óc chú linh hoạt như vậy từ lúc nào thế!
Lỗi Mập vỗ vai tôi cười nói.
Lão Hiền đẩy nhẹ chiếc kính, giơ ngón cái với tôi. Diệp Thiến thì nhìn tôi với ánh mắt không thể nào tin nổi, trong lòng cô nhóc chắc chắn còn đang ngờ vực, một tháng trước tôi vẫn còn là tên gà mờ, hôm nay sao đã trở nên lợi hại như thế rồi.

Tôi sẽ bắt đầu với dấu vân tay trước. Tôi đã thu được tổng cộng ba dấu vân tay khác nhau trên cửa phòng của hiện trường vụ án, trên bề mặt các đồ gia dụng bị lật tung, và trên các phản ánh vật chất mà kẻ tình nghi có thể đã chạm vào. Qua đối chiếu, kết quả cho thấy một cái là của bản thân nạn nhân, một cái là của bà giúp việc Ngô Thuý Miêu, và cái còn lại chính là của chồng nạn nhân Lưu Kiến Lương. Ngoài ba dấu vân tay này ra, hiện trường không còn dấu vân tay nào khác nữa. Do đó, tôi có thể nhận định rằng, hoặc kẻ tình nghi đã đeo găng tay, hoặc hắn chính là một trong hai người kia.

Nói xong, tôi bưng tách trà lên uống một ngụm rồi nói tiếp:
Đó là về dấu vân tay, tiếp theo tôi sẽ nói về phần dấu chân.


Cả hiện trường khá là kỳ lạ, chỉ có một loại dấu dép, chính là dấu dép lê trong nhà nạn nhân. Sau khi quan sát hiện trường, tôi phát hiện ra loại dép sử dụng trong nhà nạn nhân thuộc loại dép một cỡ, vậy nên kích cỡ, kiểu dáng của dép đều giống y hệt nhau. Thông qua điểm này, chúng ta có thể đoán được hung thủ đã thay dép lê lúc vào nhà gây án.


Dép, bên cạnh giường có dép!
Lỗi Mập đưa máy ảnh cho anh Minh, anh Minh xem xong lại đưa cho Lão Hiền và Diệp Thiến.
Tôi nhìn chiếc máy ảnh một lần nữa trở về tay Lỗi Mập rồi nói tiếp:
Hung thủ chỉ lo ôm thi thể ra khỏi phòng ngủ mà lại để quên đôi dép trên sàn nhà. Điểm này đã đủ chứng minh nạn nhân bị giết hại trong phòng ngủ. Nạn nhân mặc đồ ngủ trong phòng ngủ, có lẽ là đang ngủ trên giường. Vậy nên kết luận của tôi về cơ bản là tương tự như kết luận của anh Minh: quan hệ của nạn nhân và hung thủ không phải quan hệ bạn bè bình thường, mà là vô cùng thân thiết, dù là hộc tủ bị lục tung hay là bình hoa vỡ nát ở hiện trường vụ án cũng vậy, chẳng qua chỉ là thủ đoạn tạo hiện trường giả của hung thủ mà thôi. Đó là tất cả những điều tôi muốn nói.

Sau khi tôi nói xong, anh Minh chẳng nói chẳng rằng mà chỉ ngây ra nhìn tôi một lúc, tôi có thể đọc được sự kinh ngạc từ trong mắt anh, rất hiển nhiên, phân tích của tôi đã vượt qua ngoài dự đoán của anh. Khi điếu thuốc trong tay anh sắp cháy đến ngón tay, anh mới lấy lại tinh thần.
Tôi đến phòng kỹ thuật làm việc đã một năm ba tháng lẻ mười lăm ngày, lần đầu tiên tôi được tận hưởng cảm giác vui sướng khi được mọi người công nhận. Nói thực lòng, cảm giác này thật quá đã!

Anh Minh lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc Chunghwa mới toanh, sau khi mở bao liền ném điếu thuốc đầu tiên cho tôi. Anh thoáng châm lửa một cách hài lòng, rít một hơi thật mạnh rồi nói:
Tiểu Long nói xong rồi, tới tôi.


Tôi ngồi ngay ngắn, cầm bút máy chuẩn bị ghi chép.

Anh thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong liền cất tiếng:
Qua giải phẫu thi thể, tôi phát hiện nạn nhân tử vong do ngạt thở cơ học, kết hợp phân tích hiện trường, về cơ bản có thể nhận định nạn nhân bị siết cổ chết. Qua phân tích xét nghiệm dạ dày của Quốc Hiền, dạ dày nạn nhân không có chất độc.



Trước khi chết nạn nhân vừa mới ăn cơm trưa xong, qua phân tích lượng thức ăn còn lại trong dạ dày và vết bầm trên thi thể, thời điểm tử vong cụ thể của nạn nhân có lẽ là khoảng 1 giờ 30 phút chiều. Đại khái thông tin bên tôi là như vậy, Quốc Hiền nói xem tình hình xét nghiệm bên cậu như nào đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.