• 433

Chương 29: Người giúp việc



Được rồi, vật chứng tại hiện trường về cơ bản đã phân tích xong, nhìn chung chúng ta đã có một mục tiêu điều tra, đó là đi8ều tra xoay quanh quan hệ xã hội của nạn nhân, tất cả những ai có quan hệ thân thiết và nắm được hoàn cảnh gia đình nạn nh3ân đều là trọng điểm điều tra của chúng ta. Trọng điểm trong các trọng điểm điều tra của vụ án này chính là hai người đang9 ở dưới lầu, có thể nói mức độ tình nghi của bọn họ là lớn nhất.



Trong hai người đó nên thẩm vấn ai trước đây?
6Tôi hơi thắc mắc hỏi.


Mấy chuyện này, người ngoài sáng suốt hơn, gọi người giúp việc trước đi.
Anh Minh dập điếu5 thuốc đi rồi nói.

Không phải tôi nói hay ho gì cho Giáo sư Lưu ở đây đâu nhé, con người ông ấy thật sự không có gì để chê. Trước đây làm việc ở nhà người khác, tôi đều luôn tay luôn chân từ sáng tới tối, nhưng khi đến nhà họ, chỉ cần một ngày nấu ba bữa cơm, quét dọn phòng vệ sinh đơn giản là được, bình thường rỗi rãi tôi còn có thể đi đánh mạt chược nữa.


Còn cô Tiểu Hứa đã chết kia thì sao?
Anh Minh lại hỏi.
Vừa nhắc đến nạn nhân, mặt Ngô Thúy Miêu lập tức xị ra, bà bĩu môi nói:
Cô Tiểu Hứa này, bình thường làm gì cũng rất kén chọn, chỉ cần cô ta ở nhà, cái thân già này kiểu gì cũng bị cô ta kêu tới kêu lui, bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, tính khí cô ta cũng rất thất thường, động một chút là lại làm ầm ĩ lên, ví dụ như lúc ăn cơm trưa nay, anh thấy đó, chuyện có to tát gì đâu? Cô ta cứ nhất định phải phồng mang trợn mắt lên với Giáo sư Lưu, ông ấy bực đến mức đi luôn mà chẳng buồn ăn cơm trưa nữa.


Dạ.
Ngô Thuý Miêu chậm chạp gật đầu, sau đó đứng lên bước về phía chúng tôi.
Một phút sau, Ngô Thuý Miêu đã ngồi trong văn phòng, trông bà ấy có vẻ rụt rè, cẩn trọng, hai tay căng thẳng miết mép tạp dề.
Anh Minh lấy giấy và bút ra, nhìn Ngô Thuý Miêu và cất tiếng nói:
Bà hãy kể lại tình hình trưa hôm nay đi.

Hai chúng tôi vừa ra khỏi cửa, Diệp Thiến liền tò mò hỏi:
Tháng trước anh theo học thầy nào vậy? Sao mà lúc về cảm giác như biến thành một người khác luôn thế?


Đây là tài năng vốn có của tôi đấy.
Tôi vỗ ngực đùa giỡn với cô.
Diệp Thiến bĩu môi, trừng mắt với tôi, chẳng thèm tiếp lời.

Có phải hai vợ chồng họ bất hoà về tình cảm, thường xuyên cãi nhau không?
Anh Minh dừng bút lại hỏi.

Về cơ bản là vậy, bởi vì Giáo sư Lưu là người tái hôn, Tiểu Hứa kết hôn với ông ấy khi đang còn là cô gái mới lớn. Hơn nữa, các anh cũng thấy đó, chênh lệch độ tuổi giữa hai người họ cũng rất lớn, mỗi người mỗi độ tuổi thì cách suy nghĩ chắc chắn sẽ khác nhau. Suy nghĩ không giống nhau thì cách làm việc cũng sẽ không giống nhau, vậy nên bọn họ thường xuyên cãi nhau!
Ngô Thúy Miêu giải thích.

Bà làm giúp việc ở nhà họ được bao lâu rồi?


Không, hình như vợ cũ của ông ấy đã lấy một người nước ngoài, con trai ông ấy cũng theo vợ ông ra nước ngoài sinh sống rồi.


Giáo sư Lưu là người như thế nào?

Ngô Thúy Miêu vừa nghe thấy câu hỏi này, đôi lông mày nhíu chặt đã lập tức giãn ra, khoé miệng mang theo nụ cười, bà trả lời:

Vậy theo như bà nói thì quan hệ giữa Giáo sư Lưu và nạn nhân không tốt, đúng không?
Anh Minh nghiêng đầu hỏi.

Về cơ bản là cãi nhau từ sớm tới tối.
Ngô Thúy Miêu cau mày nói.

Vậy bà kể tôi nghe tình hình hôm nay lúc phát hiện xác nạn nhân xem.
Anh Minh chuyển chủ đề.
Ngô Thúy Miêu uống một mạch hết cốc nước rồi mở miệng nói:
Trưa nay ăn cơm xong, tôi thu dọn bát đũa. Tầm một giờ chiều thì Tiểu Hứa thay đồ ngủ rồi nằm ngủ trong phòng.


Có phải là chiếc váy ngủ này không?
Anh Minh đưa một tấm ảnh cho Ngô Thúy Miêu.
Ngô Thúy Miêu đón lấy tấm ảnh bằng hai tay, bà liếc tấm ảnh một cái, rồi nói với giọng khẳng định chắc nịch:
Đúng vậy, chính là chiếc váy này.

Diệp Thiến thấy anh Minh không giận thật liền cười tươi rói làm tư thế kính chào với anh:
Yes, sir!
Nói xong liền quay người đi ra ngoài. Khi đến trước mặt tôi, cô nghiêng đầu nói với tôi:
Đi, đi cùng đi!


Cái gì? Lại bắt tôi đi cùng à?
Tôi khó chịu nói.

Sao? Có vấn đề gì à?
Diệp Thiến xị mặt nhìn tôi.

5 năm rồi.
Ngô Thúy Miêu giơ tay lên xoè bàn tay ra đáp.

Làm lâu như vậy chắc có lẽ bà cũng hiểu kha khá về đời sống của hai vợ chồng họ. Vậy bà nói tôi nghe về chuyện giữa hai vợ chồng họ đi.
Anh Minh đứng lên bước đến bên cạnh máy lọc nước, lấy một cốc nước tinh khiết rồi đưa vào tay bà.

Tôi là người nhà quê, lên thành phố làm giúp việc cho người ta cũng đã lâu lắm rồi, ông bà chủ kiểu thế nào tôi cũng đã gặp qua, nhưng như hai người này thì lại là lần đầu tiên. Thật ra ngày trước, Giáo sư Lưu đã từng có một người vợ, tình cảm hai vợ chồng cũng rất tốt, ông còn có một cậu con trai tên Lưu Hạo Nhiên. Tiểu Hứa trước đây là học sinh của Giáo sư Lưu, tối thường hay đến tìm Giáo sư để hỏi bài tập, về sau Tiểu Hứa thích Giáo sư Lưu nên đã lừa gạt chia rẽ khiến gia đình Giáo sư Lưu đang yên đang lành phải đổ vỡ.
Ngô Thúy Miêu lúc đầu còn hơi căng thẳng, vậy mà bây giờ càng nói càng trôi chảy rồi.

Ngô Thuý Miêu, bà đi theo chúng tôi lên trên một lát đi.
Diệp Thiến đứng ở đầu cầu thang nói với một bà lão đang mặc tạp dề.

Vâng.
Ngô Thuý Miêu căng thẳng xoa xoa tay, quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi bên cạnh.

Chị Ngô, cứ đi đi, không sao đâu.
Người đàn ông lên tiếng khuyên bảo.

Bà mới làm ở đó 5 năm, tại sao lại biết được chuyện ngày trước của bọn họ?
Anh Minh hơi nghi hoặc.

Chuyện gia đình họ, trong khu chung cư ai mà chẳng biết? Tôi thích đến khu chung cư này chơi mạt chược, toàn nghe bọn họ kể cả đó.
Ngô Thúy Miêu vỗ đùi nói.

Ồ, vậy bà nói tiếp đi.
Anh Minh nghe xong gật gật đầu.
Nghe thấy vậy, Ngô Thúy Miêu run rẩy đứng lên nhìn sang Diệp Thiến một cái rồi rời khỏi phòng làm việc.

Diệp Thiến.
Vẻ mặt anh Minh hết sức nghiêm túc.

Có, thưa chủ nhiệm Lãnh.
Diệp Thiến cúi đầu, chầm chậm bước đến trước mặt anh Minh như đứa trẻ con phạm lỗi.

Sau này, khi tôi đang tra hỏi, nếu có liên quan đến việc triển khai vụ án một cách thực tế thì em có thể hỏi, còn nếu như không liên quan gì đến vụ án thì tốt nhất đừng có lên tiếng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mạch tư duy của tôi, em hiểu không?
Anh Minh nói một cách bình tĩnh.

Dạ, em xin lỗi, chủ nhiệm Lãnh.
Diệp Thiến cảm thấy có lỗi, vừa gãi đầu vừa trả lời.

Được rồi, vậy em lấy công chuộc tội đi, gọi ông Giáo sư Lưu kia qua đây.
Anh Minh nói.

Tôi đi gọi bà ấy qua.
Diệp Thiến xung phong đứng ra nhận việc. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô nhóc bây giờ, cả cuộc họp, cô căn bản chẳng chen được một câu nào, bây giờ khó khăn lắm mới có một việc cô có thể đảm nhận, đương nhiên cô sẽ đứng ra đầu tiên.

Tiểu Long, cậu đi cùng Diệp Thiến đi.
Anh Minh nghiêng sang nói với tôi.

Vâng.
Tôi hơi miễn cưỡng gật đầu.

Không sao, bà nói tiếp đi.

Ngô Thúy Miêu chậm chạp ngẩng đầu lên, sau khi bưng cốc nước lên uống ực một ngụm, bà ấy cố kiềm chế nỗi sợ hãi, nói tiếp:
Tuy Giáo sư Lưu đã ly hôn, nhưng tận trong đáy lòng ông không muốn cưới cô Tiểu Hứa này, nào ngờ cô Tiểu Hứa này tối ngày cứ sống chết bám lấy Giáo sư Lưu, vì Giáo sư Lưu, cô ta đã uống thuốc độc tự tử mấy lần rồi, về sau Giáo sư Lưu bị ép đến bất đắc dĩ, đành phải làm thủ tục kết hôn với cô ta.


Giáo sư Lưu và vợ cũ có còn qua lại với nhau không?
Anh Minh cau mày hỏi.

Bà nói tiếp đi.
Anh Minh lại cầm tấm ảnh về chỗ mình.

Tôi có hẹn với người khác đi đánh mạt chược, nên đúng một giờ là tôi ra ngoài rồi. Đánh được vài ván, đến hơn bốn giờ thì tôi lại qua khu chợ bên cạnh khu chung cư để mua một ít rau, chuẩn bị về nhà nấu cơm tối. Lúc tôi về đến nhà mở cửa vào thì nhìn thấy Tiểu Hứa nằm trên sofa, đồ đạc trong nhà bị lục tung hết cả lên. Tôi bước tới xem thì phát hiện Tiểu Hứa đã ngừng thở rồi, thế là tôi vội vàng gọi điện thoại cho Giáo sư Lưu, sau đó tôi báo cảnh sát.
Từ biểu cảm kinh hoàng của Ngô Thúy Miêu, có thể dễ dàng thấy được tình cảnh lúc đó chắc chắn đã khiến bà ta sợ đến xanh mặt.

Ừ, tình hình đại khái tôi hiểu rồi, bà tạm thời xuống dưới trước đi.
Anh Minh gấp tờ giấy ghi chép lại và nói với Ngô Thúy Miêu.
Ngô Thúy Miêu nghe thấy vậy, dường như giật mình sợ hãi, bàn tay đang đặt bên miệng vội đưa ra sau lưng, sau đó bà ấy ngồi đàng hoàng lại trên ghế, cúi đầu không nói năng gì nữa.
Anh Minh cau mày nhìn Diệp Thiến, hình như cô cũng nhận ra mình không nên chen miệng vào, thế là bối rối trốn sau lưng tôi với vẻ mặt biết lỗi.
Nhìn Ngô Thúy Miêu đang căng thẳng, anh Minh dịu giọng lại:
Ngô Thúy Miêu nhìn ra ngoài cửa một cách thần bí, sau đó bà khom người, dùng tay phải che nửa miệng nói nhỏ với chúng tôi:

Nghe nói cô Tiểu Hứa này cố ý chuốc say Giáo sư Lưu, sau đó tự cởi hết quần áo chụp ảnh khoả thân với ông ta. Cô ta cầm bức ảnh đưa cho vợ cũ của Giáo sư Lưu xem, vợ ông ta nhìn thấy, thế là trong lúc tức giận đã ly hôn với ông ta luôn.


Đê tiện!
Diệp Thiến hung hăng phun ra một câu.

Thưa anh cảnh sát, kể tình hình gì cơ?
Ngô Thuý Miêu nhỏ giọng dò hỏi.

Bắt đầu kể từ lúc mấy người ăn trưa đi.
Anh Minh cầm bút lên, ngẩng đầu nhìn bà chuẩn bị ghi chép.

Vâng.
Ngô Thúy Miêu thả lỏng chiếc tạp dề trong tay ra, khẽ cau mày, bắt đầu nhớ lại,
Khoảng 12 rưỡi trưa tôi nấu xong cơm, Tiểu Hứa, à, tức là cô gái mới chết đó, còn có Giáo sư Lưu, ba người chúng tôi cùng ăn cơm trưa. Trong lúc ăn trưa, Tiểu Hứa nói canh tôi nấu hơi mặn, tôi định mang canh vào bếp nấu lại, nhưng Giáo sư Lưu nói không cần. Vì chuyện này mà hai người họ cãi nhau, Giáo sư Lưu nổi giận đóng sầm cửa lại rồi rời đi.


Không, không có vấn đề gì!
Tôi trả lời dựa theo nguyên tắc
đàn ông không so đo với phụ nữ
.

Diệp Thiến thấy biểu cảm của tôi, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng, cô nói tiếp:
Vậy mới ra dáng chứ, nói thế nào tôi cũng là một cô gái yếu đuối đó nhé.



Buồn nôn, cô đai đen tứ đẳng Taekwondo, quán quân môn vật tự do tổ nữ cảnh sát hình sự, cô mà là cô gái yếu đuối?


Tôi nhìn Diệp Thiến như thể đang nhìn quái vật, lớn tiếng nói.


Tư Nguyên Long, anh điều tra gốc gác tôi hả?
Diệp Thiến không cười nữa, cô cau mày lại, chân phải rút về sau, hai tay nắm chặt đặt trước ngực, vào tư thế chuẩn bị cận chiến chỉ trong tích tắc.

Thấy vậy, tôi vội vàng lùi lại mấy bước, sau khi xác nhận mình đứng ngoài cự ly nguy hiểm, tôi mới hoang mang giải thích:
Đừng, đừng, đừng, đừng kích động, tôi quên không nói với cô, hai chúng ta cùng trường, đợt trước tôi lên trang web của trường có thấy ảnh cô trên trang chủ của trường nên xem qua thôi, tuyệt đối không có cố ý điều tra cô đâu.



Ây dà, thì ra là sư huynh trường cảnh sát cơ à. Rất vinh hạnh được gặp anh!
Diệp Thiến thu lại tư thế chiến đấu, hai tay chắp thành quyền rồi nói với tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.