• 504

Chương 35: Sát thủ đường phố


Tôi nhìn Diệp Thiến đang ở trước mặt, khẽ nuốt nước bọt.

Hình như cô ấy không chú ý tới những biến đổi nhỏ trên nét mặt củ8a tôi, Diệp Thiến nói:
Tối nay đi cùng tôi.



Bỏ đi, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, không ngờ cô lại tưởng thật, tôi thực3 sự không muốn làm chậm trễ buổi hẹn của cô đâu.
Tôi rất thức thời nói.
Diệp Thiến rút chiếc khăn tay trong túi áo ra, cười nói với tôi:
Có tí tốc độ như vậy mà đã không chịu nổi sao?

Sắc mặt tôi lúc này đã trắng bệch ra, đưa tay nhận lấy chiếc khăn và lau những vết bẩn ở miệng đi, tôi giận dữ hét lên:
Cô trêu đùa tôi như vậy vui lắm phải không?

Diệp Thiến thấy tôi thật sự sắp nổi điên lên rồi, vội giải thích:
Tôi thật sự không có ý gì. Vốn chẳng là hôm nay tôi hẹn bạn đi đua xe, không ngờ rằng anh lại đâm đầu vào trước họng súng, tôi đâu có biết rằng một người đàn ông như anh lại say xe mô tô cơ chứ!


Cuối cùng chính là đôi giày mà cô đang đi. Tôi để ý thấy, về cơ bản thì cô thường thích đeo những đôi giày có đế cao, còn hôm nay cô lại đeo một đôi giày đế xuồng, điều này chứng tỏ rằng tối nay cô sẽ đi bộ một đoạn đường rất dài, đeo giày cao gót thì sẽ không tiện.


Cho nên tôi đoán, bữa ăn tối nay không phải là mục đích chính của cô, mà chuyện chính của cô là sau khi ăn cơm kìa, hơn nữa có khả năng là ở bên ngoài. Nếu như cô đi dạo với một cô gái thì sẽ không cần phải trang điểm lâu như vậy, cho nên tôi phỏng đoán là hẹn hò với một người đàn ông. Còn việc cô gọi tôi đi cùng, đơn giản là muốn tôi làm cái bóng đèn, mà tôi thì sẽ không ngốc như vậy đâu.

Diệp Thiến nghe xong chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà chẳng nói gì.

Sao anh lại cho rằng tôi sắp đi hẹn hò?
Diệp T9hiến quay qua tò mò hỏi.
Tôi lại liếc nhìn cách ăn mặc của cô ấy một lần nữa rồi nói:
Gần năm giờ cô ra khỏi cửa phòng l6àm việc, bây giờ là sáu giờ, bình thường tan làm là cô về luôn, nhưng hôm nay cô lại trang điểm tận một tiếng đồng hồ, điều đó ch5o thấy cô có chuyện quan trọng sau khi tan làm. Trên mặt cô trang điểm nhẹ, trên tay cũng bôi một lớp kem dưỡng da rất dày, chỉ điểm này thôi đã có thể nhìn ra cô làm vậy là để chuẩn bị đi ra ngoài và cô định ra ngoài rất lâu, hiện tại thời tiết rất khô hanh, việc cô bôi kem như thế này chủ yếu là để bảo vệ da.

Tôi thấy Diệp Thiến cũng không phản bác lại, liền nói tiếp:
Cả người cô từ trên xuống dưới đều mặc đồ da, chắc chắn là để cho đỡ lạnh, bởi vì cô biết hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống rất thấp. Nếu như cô chỉ đơn thuần đến nhà hàng để ăn cơm thì không cần thiết phải mặc như thế này, bởi vì mấy nhà hàng được được một tí bây giờ đều lắp điều hòa, ở chỗ có điều hòa thì cách ăn mặc này của cô rõ ràng là hơi dày. Cô mặc một chiếc áo không tay bên trong áo da, nếu như cởi ra thì đương nhiên mặc hơi mỏng.


Có phải anh không dám đi cùng tôi đúng không?
Diệp Thiến dùng ánh mắt có phần khinh thường đánh giá tôi.

Hừ, tính cách tôi bạo dạn như này, tôi vốn không muốn làm phiền không gian riêng chỉ có hai người của cô, nếu cô đã nói như vậy thì hôm nay tôi nhất định phải đi rồi.
Tôi nói với giọng điệu hơi tức giận.

Vậy thì đi! Ai không đi người đấy là chó!
Diệp Thiến khiêu khích.

Ngồi chắc nhé!
Diệp Thiến đeo găng tay da, rồ ga, luồng khói xanh điên cuồng phun ra từ ống bô xe.
Brừm! Brừm! Động cơ mô tô phát ra âm thanh rất lớn, tôi vội nắm chặt vào chỗ vịn an toàn trên xe theo bản năng.
Chỉ 0,01s sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình như sắp bay lên không trung, chiếc mô tô lao điên cuồng trên đường với tốc độ 193 km/h.
Trong lòng tôi bỗng có một dự cảm không lành, tôi cố giữ bình tĩnh rồi hỏi:
Sao tôi chưa từng nhìn thấy chiếc xe này của cô nhỉ?


Đây chính là bảo bối của tôi đấy, bình thường tôi đâu nỡ đi, chỉ có thể nói rằng hôm nay anh rất may mắn thôi!
Nói xong, Diệp Thiến liền ném cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm.
Đã lỡ nói cứng rồi, lời nói ra như bát nước đổ đi, tuy giờ tôi đã hơi hối hận vì sự kích động lúc nãy của mình, thế nhưng vẫn chẳng do dự mà đội mũ bảo hiểm lên, bước đến ngồi phía sau Diệp Thiến.

Anh có chịu được không? Nếu không được thì ở đây đợi tôi một lát.
Những lời nói có chút vội vàng của Diệp Thiến cùng với tiếng động cơ vang lên bên tai tôi.

Xem thường tôi à?
Tôi nhanh chóng cài dây mũ bảo hiểm, tay phải ấn xuống yên sau mô tô, chống một tay rồi bước lên, yên vị ngồi phía sau Diệp Thiến.
Diệp Thiến dường như cũng cảm nhận được tôi đã ngồi vững, tay phải cô vặn lái, tôi bám chặt vào chỗ vịn an toàn của xe theo bản năng.
Diệp Thiến nhìn xa xăm rồi nói với tôi:
Đây là khu ngoại thành, gọi là Lưu Phủ, là thiên đường của hội đua xe toàn tỉnh, chỉ cần là người thích chơi xe trong tỉnh chúng ta thì đều thích đến đây, ở đây có thể mua được tất cả những trang thiết bị để độ xe mô tô.


Tôi thật là không thể hiểu được, một người phụ nữ như cô vậy mà lại thích đua xe? Khẩu vị của cô đúng là mặn thật.
Tôi khó chịu nói với cô ấy.
Diệp Thiến chẳng để ý tới những lời của tôi, cô giơ tay phải lên chỉ về phía xa xa. Tầm mắt của tôi cũng nhìn theo hướng mà tay cô ấy đang chỉ, do trời đã nhá nhem tối, tôi chỉ lờ mờ thấy được có một công trình kiến trúc hình bầu dục giống như sân thể dục của trường học, nơi đó đang ánh lên những tia sáng mờ mờ ảo ảo, tiếng nổ trầm thấp của động cơ từ xa truyền đến. Tôi cố híp mắt lại nhìn chằm chằm về phía đó một lúc, rồi quay qua nhìn về phía Diệp Thiến:
Đó là nơi nào?


Đó chính là trường đua xe tư nhân của Lưu Phủ, cũng là nơi đua xe hợp pháp duy nhất của tỉnh chúng ta!
Diệp Thiến thu tay phải về, hai tay đan vào nhau, lông mày khẽ nhíu lại, giải thích cho tôi hiểu.

Hóa ra là trường đua xe hợp pháp sao? Xem ra sự lo lắng của mình là thừa rồi.
Tôi khẽ lầm bầm như vừa trút được gánh nặng.
Có lẽ là tôi hơi nhiều lời, Diệp Thiến nhảy lên xe, đạp mạnh chân ga,
brừm
một cái, ống xả khí của chiếc mô tô nhả ra một luồng khói làm cay cả mũi.
Vù! Diệp Thiến nhấc chân lên, kẹp chặt vào thân xe. Chiếc mô tô như con ngựa đứt cương, chở chúng tôi tới khu vực sáng rực kia.
Khi chúng tôi đến, hai bên làn xe đã có khoảng mấy chục người, những chiếc mô tô với vẻ ngoài lộng lẫy xuất hiện trước mặt tôi, người chỉ từng đi xe điện như tôi chỉ có thể nhìn bề ngoài mà đánh giá vẻ đẹp, xấu của những chiếc mô tô này mà thôi.

Tiểu Thiến!
Lúc này có một người đàn ông mặc áo khoác đua xe đi về phía chúng tôi. Xét về tuổi tác thì người này cũng chẳng lớn hơn tôi là mấy, anh ta để kiểu tóc mào gà, tai phải đeo đầy khuyên, trên cổ đeo tai nghe headphone có đèn led, tôi rất phản cảm với cái kiểu ăn mặc khác người lại còn để tóc tai vuốt dựng ngược lên như thế này.

Được, đây là do cô tự nói ra đấy nhé, cẩn thận không tôi làm hỏng chuyện tốt của cô đấy!
Tôi tức tối đáp trả lại cô ấy rồi xoay người đi ra ngoài.
Diệp Thiến thấy tôi đã mắc bẫy, vừa rồi còn xị mặt ra, chớp mắt một cái đã nở nụ cười.
Hai phút sau, tôi cùng Diệp Thiến đi đến nhà để xe, đang chuẩn bị mở khóa xe điện của mình thì chợt nghe thấy tiếng nổ động cơ rầm rầm. Tôi đứng dậy nhìn, một chiếc mô tô màu đỏ với thiết kế vuốt nhọn ở phần đầu xuất hiện trước mắt, Diệp Thiến đang ngồi trên xe, đầu đã đội mũ bảo hiểm, nói với tôi:
Lên xe.


Diệp Thiến, cô điên rồi!
Tôi ngồi trên xe gào thét như muốn rách cổ họng.
Brừm! Kim trên bảng đồng hồ tốc độ nhảy vọt đến con số 240km/h. Tôi cứ hét như vậy suốt cả chặng đường, chưa đến 40 phút mà đã đến Lưu Phủ - đích đến của chuyến đi này.
Diệp Thiến vừa dừng xe lại, tôi liền nhảy ngay xuống khỏi xe. Sắc mặt tôi tái mét, vội vã chạy nhanh đến chỗ vành đai xanh bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Sao? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì!
Tôi đứng dậy cầm lấy cặp của mình chuẩn bị về nhà.

Từ lúc nào mà anh lại lải nhải nhiều lời như vậy chứ?
Diệp Thiến bỗng nhiên lên tiếng.

Sao, bị người khác nhìn thấu tâm tư không dễ chịu đúng không?
Tôi cười nói với cô ấy.

Sao cô có thể quen biết hạng người như thế này cơ chứ?
Tôi khẽ nói nhỏ bên tai Diệp Thiến.

Im miệng.
Diệp Thiến nhéo vào tay tôi một cái khiến tôi đau điếng cả người.
Vừa nói xong, người đàn ông đó cũng đã bước đến trước mặt chúng tôi.

Xì, tôi còn say máy bay nữa cơ, tôi cũng đâu có ngờ rằng cô lại phóng nhanh như vậy, muốn đi chết luôn hay sao hả!
Tôi thấy được Diệp Thiến đã có chút áy náy nên cơn phẫn nộ trong lòng cũng đã giảm đi phần nào.

Dù sao đến cũng đã đến rồi, ở đây chơi một chút đi, đua xe xong tôi sẽ mời anh một bữa thịnh soạn.
Diệp Thiến lại đưa thêm cho tôi một tờ khăn giấy.
Tôi giật lấy tờ khăn giấy rồi lau miệng, cảm thấy bản thân đã ổn hơn một chút, tôi đứng dậy nhìn cảnh vật chung quanh và hỏi:
Đây là đâu?


Tiểu Thiến, sao giờ em mới đến? Cuộc đua sắp bắt đầu rồi, em có cần đi khởi động làm nóng người không, cứ chạy trước hai vòng cho quen đường?
Người đàn ông hỏi han rất ân cần.


Anh Lưu, thật ngại quá, hôm nay em dẫn theo một người bạn nên đến hơi trễ.
Diệp Thiến có phần áy náy nói.


À, là người trong hội sao?
Người đàn ông tò mò đánh giá tôi.


Không phải, anh ấy là đồng nghiệp của em, tên là Tư Nguyên Long. Đây là anh Lưu, mọi cuộc đua xe của chúng tôi đều là do anh ấy tổ chức.
Diệp Thiến đứng bên cạnh giới thiệu rất nhiệt tình.

Trong lòng tôi đang vô cùng khó hiểu, sao mà Diệp Thiến lại giới thiệu hạng người như thế này để tôi làm quen cơ chứ, mặc dù trong lòng rất không thoải mái, thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn giữ nét tươi cười niềm nở nhìn người đàn ông với phong cách ăn mặc
trẻ trâu
này.


Chào anh Lưu.
Tôi khẽ dùng lực, giơ tay phải ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.