• 504

Chương 40: Vượt khỏi phạm vi thành phố vân tịch



Có phát hiện gì không?
Tôi lau nước miếng trên khóe miệng đi, ngồi dậy hỏi.

Diệp Thiến không trả lời, chỉ lắc đầu trong 8sự mệt mỏi vô vọng.


Xét nghiệm của Lão Hiền đã làm xong chưa?
Tôi lại hỏi tiếp.

Có lẽ vẫn chưa có kết quả, nửa3 tiếng trước tôi thấy phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn.
Diệp Thiến trả lời một cách uể oải.
Chúng tôi đang nói chuyện t9hì nghe tiếng anh Minh từ hành lang vọng vào:
Vào phòng họp thôi!

Nghe thấy tiếng gọi này, tôi tỉnh táo hẳn lên, vội vơ6 lấy laptop chạy về phòng họp, còn Diệp Thiến chỉnh lại quần áo rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Đã rõ!
Diệp Thiến ngừng bút, gật đầu đáp.

Tiêu Lỗi, Tiểu Long, hai người các cậu có gì cần nói không?
Anh Minh quay đầu lại hỏi.
Tôi và Lỗi Mập nghe xong đều đồng loạt lắc đầu.

Chủ nhiệm Lãnh, điều ra ra thân phận của nạn nhân rồi!
Diệp Thiến vừa xuống xe là phi vào phòng làm việc của anh Minh ngay.

Sao cơ, điều tra ra rồi?
Nghe thấy câu đó, tôi phấn khởi chạy vào phòng làm việc của anh Minh. Lỗi Mập và Lão Hiền cũng vội vàng chạy vào.
Diệp Thiến vỗ ngực, nuốt nước bọt rồi nói:
Bọn em đã phát động lực lượng cảnh sát của mấy thành phố, cuối cùng cũng đã điều tra ra thân phận của nạn nhân, anh ta là tài xế chạy xe ôm ở thành phố Lục Hợp phía đông thành phố Vân Tịch chúng ta, tên là Từ Cương, điểm này không nằm ngoài dự đoán của chủ nhiệm Lãnh.


Đã điều tra tình hình của nạn nhân chưa?
Anh Minh vội vàng hỏi.

Bọn em vẫn chưa kịp hỏi, nhưng bọn em đã đưa người nhà của nạn nhân đến rồi, họ đang ở dưới kia.
Diệp Thiến giải thích.

Nhà nạn nhân có tất cả mấy người?
Anh Minh lại hỏi.

Không, đội cảnh sát hình sự chúng tôi cũng cử toàn bộ người đi liên lạc rồi, nhưng vẫn không có phản hồi.
Diệp Thiến ủ rũ nói.

Chẳng lẽ nạn nhân không phải là người trong thành phố chúng ta?
Anh Minh tự lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên, anh ấy chuyển chủ đề, nói với Diệp Thiến:
Trên cơ bản, chúng ta đã tìm kiếm trong thành phố một lượt rồi, nếu đã không có thì cũng phải triển khai công việc đến các thành phố xung quanh. Sau khi tan họp cô lập tức đi liên hệ với đội trưởng Từ, bảo ông ấy gửi Công văn hợp tác điều tra đến tất cả các thành phố xung quanh, đặc biệt phải đặt thành phố lân cận làm đối tượng điều tra trọng điểm. Một tài xế xe ôm như anh ta cũng không thể nào chở khách xuyên tỉnh được.


Ò e... Ò e... Ò e!
Tiếng còi cảnh sát từ bên ngoài vọng tới.
Tôi đứng dậy đi đến bên của sổ hành lang, sau khi kéo cửa kính, tôi thò đầu ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy biển số xe cảnh sát.

Hóa ra là xe của đội cảnh sát hình sự.
Tôi lẩm bẩm.
Có lẽ đây là lần đầu người phụ nữ này đến cơ quan công an, cô ấy nhìn chúng tôi đầy căng thẳng, ba đứa nhỏ cũng đứng nép sát vào chân người phụ nữ, đôi mắt sợ sệt nhìn chúng tôi.
Lúc này, Diệp Thiến ngồi xổm xuống, vỗ tay với mấy đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng nói với chúng:
Các bạn nhỏ à, cô dẫn các bạn sang bên kia chơi, chịu không? Chú cảnh sát có chuyện cần hỏi mẹ các cháu.

Có lẽ là do bản thân Diệp Thiến có khuôn mặt xinh đẹp, lại cộng thêm nụ cười ngọt ngào, nên rất ít ai có thể từ chối yêu cầu của cô ấy. Ba đứa nhỏ chớp chớp mắt nhìn Diệp Thiến, rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình với ánh mắt dò hỏi.

Vợ anh ấy, ba đứa con nhỏ, và cả hai bố mẹ già.
Diệp Thiến vừa đếm vừa trả lời.

Chắc không đưa cả đến đấy chứ?
Tôi hỏi trong sự kinh ngạc.

Hai bố mẹ già lớn tuổi không tiện đến, chúng tôi chỉ đưa vợ và con nạn nhân đến thôi.
Diệp Thiến hai tay xỏ túi quần, trả lời.

Vậy được rồi, chúng ta đợi phía bên Diệp Thiến phản hồi kết quả rồi bàn tiếp, tan họp.

Đau khổ nhất chính là phải chờ đợi, hơn nữa sự đau khổ này đã đeo đuổi tôi năm ngày nay rồi. Năm ngày nay, Diệp Thiến hầu như không xuất hiện ở phòng làm việc, đối với một người con gái mà nói, tôi cảm thấy cô ấy thật sự là rất bạt mạng. Thực ra có đôi lúc tôi cũng thấy khó hiểu, tại sao cô ấy lại có động lực lớn đến vậy khi làm cái nghề cảnh sát này.
Tuy chú của Diệp Thiến là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, nhưng thân phận hiện tại của cô ấy chỉ là một thực tập sinh, sau này có được phân đến đội cảnh sát hình sự hay không còn chưa biết, bởi vì trong cơ quan công an, con gái thường hay làm bàn giấy là nhiều, không có mấy người thích bôn ba ngoài hiện trường, thí dụ nói về việc thức khuya phá án đi, con gái thường rất sợ thức khuya. Lúc ở trường cảnh sát tôi thường nghe những đứa con gái trong lớp mình nói rằng:
Ôi chao, sau này không thể vào đội cảnh sát hình sự hay sở cảnh sát được, chỉ cần thức khuya là da mặt cũng xong luôn, quãng thời gian xinh đẹp của con gái có mấy năm ngắn ngủi thôi tôi không muốn bị hủy hoại như thế đâu. Nếu được phân đến cơ quan công an, tôi sẽ đến phòng làm việc ngồi uống trà, nói chuyện phiếm, tự do biết bao.
Theo tôi thấy, thực ra đây mới là suy nghĩ chân thật của phần lớn các chị em trong trường cảnh sát, tôi thật sự không hiểu nổi kiểu con gái như Diệp Thiến lấy đâu ra động lực không biết.
Anh Minh khẽ nhíu mày, hướng ánh mắt về phía Diệp Thiến.
Diệp Thiến hiểu ý, nói:
Từ hôm qua đến nay, trong thành phố chúng ta không có bất cứ vụ báo án về người mất tích nào cả. Đội cảnh sát hình sự của chúng tôi cùng với tất cả cảnh sát trong đồn cảnh sát đều cầm theo Công văn hợp tác điều tra đến các đầu mối giao thông then chốt trong cả thành phố, tìm các tài xế để tiến hành nhận dạng nhưng không ai nhận ra thân phận của nạn nhân cả.


Không có sai sót nào đấy chứ?
Anh Minh vội vàng hỏi.
Bốn người chún5g tôi nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình, Lão Hiền ôm một chồng báo cáo xét nghiệm vào phòng họp, anh ấy cũng là người đến cuối cùng, tôi nhìn biểu cảm có phần mệt mỏi thất vọng của anh ấy, trên cơ bản cũng đã đoán được kết quả xét nghiệm.

Quốc Hiền, mau nói đi xem nào.
Giọng anh Minh hơi gấp gáp.
Lão Hiền ngồi phịch xuống ghế, châm điếu thuốc lá mà anh Minh đưa cho anh ấy, sau đó rít một hơi thật sâu và nói:
Tất cả vết máu trên phản ánh vật chất đều là của nạn nhân để lại, tôi không phát hiện ra bất cứ mô sinh học nào của kẻ tình nghi cả.


Ok, chúng ta cùng đi gặp họ xem sao.
Anh Minh đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, bốn người chúng tôi cũng lập tức theo sau.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã nhìn thấy vợ và con nạn nhân trong phòng tiếp đón ở tầng một.
Vợ của nạn nhân hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay nhăn nhúm và một chiếc quần dài màu lam, chân đi một đôi giày vải thủ công. Làn da ngăm đen, khắp khuôn mặt chi chít những vết da bị nứt nẻ, cô ấy cho người ta cảm giác là một người vợ nông thôn điển hình. Ba đứa con hai gái một trai. Hai đứa con gái trông tầm tuổi nhau, nhiều nhất cũng chỉ 6 tuổi. Cậu con trai trông nhỏ hơn, chắc cũng tầm 3 đến 4 tuổi. Đầu tóc mấy đứa nhỏ đều rối bù, đi chân đất trên nền nhà lạnh lẽo, trên người không có nổi một bộ quần áo ra hồn khiến tôi vô cùng xót xa.
Người phụ nữ hơi bối rối, thấy thế tôi liền nói:
Chúng tôi có mấy vấn đề liên quan đến chồng chị, sẽ xong ngay thôi, mấy đứa nhỏ cứ để cô cảnh sát này trông giúp cho.



Chồng tôi làm sao?
Người phụ nữ vội vàng tiến lên mấy bước hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.