• 433

Chương 41: Động cơ gây án thật sự


Anh Minh cũng nhân lúc đó vội vàng hỏi:
Chị tên Trương Mỹ Phượng đúng không?



Vâng!
Người phụ nữ gật đầu cứng nhắc.

Có thể nói qua về hoàn cảnh gia đình chị được không?
Anh Minh lại đổi cách hỏi khác.
Anh Minh nhả khói thuốc ra, nói:
Thông qua Trương Mỹ Phượng, tôi được biết mỗi khi ra khỏi nhà, Từ Cương sẽ không đem theo quá nhiều tiền, vậy nên tôi đã thay đổi hướng suy nghĩ, suy xét lại từ đầu động cơ gây án thực sự của kẻ tình nghi.


Động cơ gây án không phải là cướp của hay sao?
Tôi sốt sắng hỏi.

Nếu mục tiêu kẻ tình nghi nhắm vào là chiếc xe máy thì có lẽ hắn đang cần một chiếc xe để chạy trốn. Vì vậy tôi mạnh dạn đoán rằng, kẻ tình nghi trong vụ án này của chúng ta có khả năng còn mang tội lớn ở nơi khác nữa. Giờ chúng ta cũng đã biết được tướng mạo của nạn nhân, hơn nữa chiếc xe máy của anh ấy cũng rất đặc biệt, cả chiếc xe đều bị đám trẻ nhà anh ấy dán đầy hình dán, có lẽ sẽ rất dễ phân biệt. Tiêu Lỗi...
Nói đến đây, anh Minh quay sang gọi Lỗi Mập.

Anh Minh, anh cứ nói đi.
Lỗi Mập cầm bút lên chuẩn bị ghi chép.

Kẻ tình nghi nhắm vào chiếc xe máy?
Tôi vẫn không nghĩ ra được điều bí ẩn trong đó.
Anh Minh nói tiếp:
Theo như tình hình điều tra hiện tại, rất có khả năng kẻ tình nghi ngồi xe máy từ thành phố Lục Hợp phía đông cho đến tận thành phố Vân Tịch chúng ta. Nếu tính theo km thì tiền xe ít nhất cũng phải hết 50 tệ, mà giá tiền đi tàu từ thành phố Lục Hợp đến chỗ chúng ta là tám tệ, hơn nữa lúc nào chẳng có tàu, mà đi ô tô cũng chỉ cần 15 tệ, tại sao hắn ta không chọn hai phương tiện giao thông này?


Phải, điều tôi muốn nói chính là chiếc xe máy này.
Anh Minh dập tắt mẩu thuốc và trả lời.
Tất cả chúng tôi đều không biết anh Minh đang muốn nói về điều gì cả, anh ấy nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp:
Theo những gì tôi được biết thì loại xe máy mà nạn nhân lái mỗi lần thu phí cũng chỉ khoảng hai đến năm tệ, nếu mục đích của kẻ tình nghi là tiền thì hắn ta sẽ không lựa chọn ra tay với tài xế xe ôm đâu, bởi số tiền trên người họ ít hơn rất nhiều so với những tài xế lái taxi. Nếu tôi là kẻ tình nghi, trong trường hợp đang rất cần tiền thì chắc chắc tôi sẽ chọn ra tay với tài xế taxi trước. Vì vậy tôi nghĩ rằng kẻ tình nghi chủ yếu là nhằm vào chiếc xe máy. Xe máy là phương tiện giao thông vô cùng thuận tiện lại linh hoạt, hơn nữa dễ ngụy trang và tẩu tán hơn ô tô nhiều.


Thì chính là điểm khác với những chiếc xe máy khác ấy.
Tôi đứng một bên nói chêm vào.

À, vậy hình dán trên xe có được tính không?
Trương Mỹ Phượng hỏi dò.

Chồng chị đã bị giết hại.
Anh Minh cuối cùng vẫn phải nói ra cái hiện thực khiến người khác không thể chấp nhận ấy.

Bị giết? Bị giết? Chồng tôi đã bị giết hại?
Trương Mỹ Phượng ngồi bịch xuống đất, nhìn chúng tôi bằng đôi mắt vô hồn, tự lẩm bẩm nhắc lại lời anh Minh.
Bình thường Lỗi Mập hay cười đùa tí tởn là thế, nhưng lúc này cũng ôm đầu, khom lưng bước từng bước nặng nề về phòng làm việc của mình.
Tôi tức giận đấm một phát vào bức tường ngoài hành lang, đứng trước vụ án này, lần đầu tiên tôi cảm thấy tức giận đến vậy, cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được phần trách nhiệm đang gánh vác trên mình, và cả lời hứa với nạn nhân.
Vừa nghe anh Minh nói vậy, cả đám chúng tôi vốn đang trầm lặng lập tức như bừng tỉnh.

Hướng điều tra thế nào?
Tôi là người đầu tiên hỏi.

Tính, đương nhiên có tính rồi, dán ở những đâu?
Tôi hỏi.

À, mấy thứ đó là do mấy đứa nhỏ nhà tôi làm, dán ở mọi nơi trên xe.
Trương Mỹ Phượng mỉm cười đáp.

Bình thường chồng chị thường làm gì?
Anh Minh bắt chước giọng điệu của Trương Mỹ Phượng, mục đích là để tạo cho cô ấy môi trường nói chuyện thân thiện hơn.

Lái xe ôm đó!
Trương Mỹ Phượng nói một cách tự hào.

Chắc chắn là cướp, nhưng hiện trường phát hiện vụ án ngoài việc bị mất một ít tiền ra thì còn mất một chiếc xe máy nữa.
Anh Minh giải thích với tôi.

Xe máy?
Diệp Thiến nghe đến danh từ này hình như đã hiểu ra điều gì đó.

Vâng.
Tôi khẽ gật đầu.
Chỉ mấy phút sau, năm người chúng tôi đã ngồi trong phòng họp. Anh Minh phát cho chúng tôi tờ giấy A4 có ghi thông tin cơ bản của nạn nhân, anh ấy châm điếu thuốc, hút hết nửa điếu rồi nói với chúng tôi:
Nạn nhân tên Từ Cương, bình thường làm nghề chạy xe ôm, tám giờ tối mỗi ngày đều kiếm khách ở ga phía tây thành phố Lục Hợp. Ban nãy tôi cũng đã hỏi hoàn cảnh của nạn nhân và cũng đã có hướng điều tra cơ bản.


Anh Minh, ý anh muốn nói là hắn đang mang tội trên người?
Tôi bỗng nhiên hiểu được ý của anh Minh.

Đúng đó, cậu nói không sai, đây chính là suy đoán của tôi. Theo điều tra, kẻ tình nghi có lẽ bắt xe của nạn nhân vào lúc nửa đêm. Ban đêm ô tô không hoạt động, nếu đi tàu thì phải xuất trình chứng minh thư, có lẽ kẻ tình nghi biết mình đang mang tội trên người nên hắn không dám đi các phương tiện giao thông công cộng như vậy.

Tôi chậm rãi bước tới, rút một bịch khăn giấy từ trong túi áo ra đưa cho cô ấy.

Đừng động vào tôi!
Trương Mỹ Phượng gạt rơi bịch khăn giấy trong tay tôi, lớn tiếng hét vào mặt tôi.

Trên xe có đặc trưng nổi bật gì không?
Anh Minh hỏi kĩ hơn.

Thế nào gọi là đặc trưng nổi bật?
Trương Mỹ Phượng thấy khó hiểu nên hỏi.

Chồng chị mấy ngày nay không về, sao chị không báo cảnh sát?
Anh Minh đột nhiên hỏi một câu như này.

Hứ, một người đàn ông to như vậy lạc sao được, báo cảnh sát gì chứ.
Trương Mỹ Phượng khẽ cười. Cô ấy cho rằng đây là một câu chuyện rất buồn cười, có lẽ chúng tôi sẽ cười cùng cô ấy. Nhưng khi thấy biểu cảm nghiêm túc của chúng tôi thì nụ cười của cô ấy cũng cứng đờ ra, cả người bắt đầu trở nên bất an. Cô ấy run lẩy bẩy đứng lên khỏi ghế, sau đó đi đến trước mặt anh Minh, hai tay nắm lấy cổ tay anh Minh, cô mở to mắt và hỏi trong sự lo lắng:
Chồng tôi sao vậy? Chồng tôi làm sao rồi?
Giọng Trương Mỹ Phượng ngày càng to hơn, cả người cũng bất giác run lên.

Bình thường chị ở nhà làm gì?


Bình thường tôi ở nhà làm ruộng, chồng tôi ra ngoài kiếm tiền.
Trương Mỹ Phượng xoa hai tay, đáp.
Mãi đến sáu giờ tối, tâm trạng Trương Mỹ Phượng mới hơi bình tĩnh trở lại, dưới sự khuyên nhủ của anh Minh, cô ấy đưa ba đứa nhỏ trở về nhà. Lúc Diệp Thiến bế ba đứa nhỏ lên xe cảnh sát, tôi mới chú ý đến một chi tiết, đó là áo của ba đứa nhỏ đều được thay thành chiếc áo khoác mới tinh, lúc này, dưới ánh nắng chiều tà, khuôn mặt nhỏ bé vốn nhem nhuốc dính đầy vết bẩn của ba đứa trẻ trông lại vô cùng sạch sẽ và hồn nhiên. Đến khi xe cảnh sát nổ máy, ba đứa nhỏ còn víu vào cửa xe, ra sức vẫy tay tạm biệt Diệp Thiến. Sau khi chiếc xe rời khỏi sân, tôi một lần nữa quan sát Diệp Thiến đang cúi đầu đi về phía mình bằng ánh mắt cảm động.

Tiểu Long, gọi mọi người vào họp.
Anh Minh đi đến bên cạnh, vỗ vai tôi và nói.

Kiếm được nhiều không?


Một tối kiếm được mấy chục tệ. Hai vợ chồng tôi cộng vào một năm cũng được khoảng mười nghìn tệ, đủ tiêu.
Trương Mỹ Phượng đã bị những câu hỏi về việc nhà của anh Minh dẫn dắt đến độ hơi nhập tâm, hình như cô ấy đã quên mất mục đích chính của chuyến đi lần này. Đây cũng chính là điểm thông minh của anh Minh.

Đều là chạy xe vào buổi tối?
Anh Minh hỏi cẩn thận, điều này liên quan đến vấn đề kẻ tình nghi lên xe lúc nào, vì vậy câu trả lời của Trương Mỹ Phượng rất quan trọng.

Vâng, chủ yếu đều là tám giờ tối ra khỏi nhà, sáng hôm sau về.
Trương Mỹ Phượng nghiêm túc trả lời.

Xe như thế nào, chị miêu tả được không?
Anh Minh hỏi.

Thì là một chiếc xe máy màu đỏ.
Trương Mỹ Phượng vắt óc miêu tả.

Tiểu Long, để cô ấy yên tĩnh một lúc đi. Mọi người ra ngoài hết đi, để tôi khuyên bảo cô ấy cho.
Anh Minh nói với mấy người chúng tôi.
Ở đây giao lại cho anh Minh là điều hoàn toàn có thể yên tâm được, thế là chúng tôi nghe lời và đi ra ngoài.
Tôi đứng bên cạnh anh Minh, nhìn biểu cảm lo lắng, đôi tay nắm chặt của Trương Mỹ Phượng, sự căm thù với kẻ tình nghi phạm tội đã lấp đầy trong lòng tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu được năm đó tại sao bố mình lại có thể
nhẫn tâm
bỏ rơi mẹ con tôi để vùi mình vào công việc của ông; và tôi cũng đã hiểu được tại sao bao nhiêu năm nay mẹ tôi chưa từng có lấy một lời oán hận trước những gì bố làm.

Cho dù khó đến mấy cũng nhất định phải bắt được hung thủ.
Tôi thầm thề nguyện trong lòng.
Thực ra đây là một cách hỏi3 rất hiệu quả, nếu vừa lên đã hỏi về tình hình của chồng Trương Mỹ Phượng thì cô ấy chắc chắn sẽ bám riết lấy câu hỏi này không 9buông, nhất định sẽ nói những câu đại loại như
chồng tôi làm sao
,
Tôi muốn gặp chồng tôi
, như vậy sẽ không nhận được thông t6in mang tính xác thực. Nếu đổi cách hỏi về hoàn cảnh gia đình nhà cô ấy thì sẽ có thể nắm được tình hình của nạn nhân, đây là mộ5t cách hỏi đánh lạc hướng đối phương rất tốt.
Trương Mỹ Phượng rõ ràng vẫn chưa hiểu ý anh Minh, cô ấy bưng cốc nước lên uống một ngụm, rồi nói:
Nhà tôi có một, hai, ba, bốn...
Trương Mỹ Phượng vừa đếm đầu ngón tay, vừa ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lúc đếm đến
sáu
, cô ấy dừng động tác trên tay lại, mở miệng nói:
Tính cả tôi tổng cộng là bảy người, ba đứa nhỏ, tôi, chồng tôi, bố mẹ chồng.


Bình thường chồng chị hay chạy xe ôm ở đâu?
Anh Minh thấy tâm trạng của Trương Mỹ Phượng đã hoàn toàn thả lỏng nên nắm bắt cơ hội hỏi luôn.

À, thường thì anh ấy đều chạy ở nhà ga của thành phố Lục Hợp.
Trương Mỹ Phượng nghĩ kĩ lại.

Cậu liên hệ với các đồng nghiệp trong đội cảnh sát giao thông để lấy băng ghi hình giám sát từ thành phố Lục Hợp đến thành phố chúng ta, xem xem có thể tìm được chiếc xe máy của nạn nhân hay không, có thể lấy được chân dung rõ nét của kẻ tình nghi là tốt nhất.
Anh Minh nhìn đồng hồ, sau đó lại nói tiếp:
Giờ cậu đi luôn đi.


Lỗi Mập gấp laptop lại, gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.