Chương 62: Con người khác của diệp thiến
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 2653 chữ
- 2021-12-31 04:58:12
Tôi vừa vào đã nhìn thấy Diệp Thiến nắm tóc Bàng Vũ, tát liên tiếp vào mặt anh ta.
Cô điên rồi!
Tôi nhanh chóng chạ8y lên trước, kéo Diệp Thiến đang lên cơn điên lại.
Một lúc lâu sau, mắt Diệp Thiến đỏ lên, cô ấy nghẹn ngào nói:
Lúc đó tôi rất muốn cứu Vũ Mặc, nhưng tôi thật sự không thể làm được gì, tôi chỉ có thể nhanh chóng xuống núi tìm giáo viên, tôi vừa khóc vừa đạp xe xuống núi. Khi tôi quay lại thì Vũ Mặc và hai người đàn ông kia đã biến mất. Sau đó, giáo viên báo án, cảnh sát đưa chúng tôi đi tìm khắp ngọn núi cả buổi tối, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một chiếc quần lót dính đầy máu, tôi vừa nhìn đã nhận ra đó là quần của Vũ Mặc. Sau này cảnh sát nói với tôi có thể Vũ Mặc đã bị cưỡng bức, cô ấy bị hai tên súc sinh đó cưỡng hiếp!
Tôi đã không biết đây là lần thứ mấy nước mắt rơi trên khuôn mặt Diệp Thiến. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại có phản ứng dữ dội với tội phạm cưỡng hiếp như vậy, bởi vì nỗi oán hận và căm thù loại người này đã gần như là bản năng của cô ấy.
Nghe tôi hỏi như vậy, Diệp Thiến đột nhiên im lặng.
Có lẽ do ảnh hưởng từ Diệp Thiến, tôi cũng thấy phảng phất buồn rầu, thế là tôi lấy bao thuốc từ trong túi áo và tự châm cho mình một điếu, sau đó tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống.
Diệp Thiến khẽ lắc đầu:
Tôi còn nhớ hôm đó trời tối rất nhanh, hai chúng tôi vừa ôn tập xong môn tiếng Anh liền đạp xe xuống núi, lúc này có hai người đàn ông mặc áo khoác màu đen chặn chúng tôi lại.
Tôi hỏi bọn họ muốn làm gì, nhưng bọn họ không trả lời mà nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía chúng tôi. Bình thường Vũ Mặc khá nhát gan, nhìn thấy cảnh này cô ấy liền ngã xuống đất.
Tôi biết là có thể chuyện này đã khiến Diệp Thiến phiền muộn rất lâu nên tôi không làm phiền cô ấy. Tôi giơ tay phải tìm thuốc lá ở trên người theo thói quen, vì không muốn Diệp Thiến ở bên cạnh bị sặc khói thuốc lá, tôi đứng lên đi đến một nơi cuối gió và ngồi xuống. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên xác nhận cô ấy vẫn trong tầm mắt mình, rồi mới lấy một điếu thuốc ra hút. Một điếu, hai điếu, ba điếu, tôi cứ như vậy vừa quan sát Diệp Thiến vừa đưa nicotin vào trong phổi.
Khi tôi dập đầu thuốc thứ 5 ở trên nền đất cỏ, Diệp Thiến từ từ ngẩng đầu lên, dùng ống tay áo lau khóe mắt ướt nhèm.
Lúc này tôi cũng không biết làm thế nào, tôi muốn đỡ Vũ Mặc dựng xe dậy, nhưng tôi nhìn thấy một người đàn ông cách tôi càng ngày càng gần, tôi hoảng sợ lập tức đạp xe chạy xuống núi theo bản năng.
Tôi vừa đạp xe vừa nghe thấy Vũ Mặc ở phía sau hét lên với tôi:
Chị ơi cứu em, chị ơi cứu em!
Cái gì? Vũ Mặc cũng mất tích? Vậy sau đó các cô đến gặp cảnh sát hỏi tình hình không?
Tôi hỏi với vẻ không thể tin được.
Diệp Thiến gật đầu hết sức mệt mỏi:
Không biết người nhà Vũ Mặc đã đến gặp bao nhiêu lần nhưng đều không có kết quả. Cảnh sát nói với chúng tôi là bọn họ không tìm được bất cứ manh mối có ích nào để phá án. Trong khoảng thời gian đến phòng của các anh, tôi cũng đoán ra rất có khả năng bọn họ không tìm được bất cứ chứng cứ nào liên quan đến kẻ bị tình nghi ở hiện trường.
Không đâu, chắc chắn là không đâu, cô đừng bao giờ nghĩ như vậy.
Diệp Thiến chẳng có tâm trạng nghe tôi khuyên nhủ, cô ấy ra sức vùi đầu vào trong lòng mình. Tiếng khóc đau khổ của cô ấy vang lên bên tai tôi.
Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ cô ấy nói tiếp.
Tôi có một người bạn cùng lớp hết sức thân thiết tên là Trần Vũ Mặc. Năm đó tôi học lớp 7, bởi vì hai chúng tôi đều là học sinh nơi khác nên bình thường vẫn sống ở trong trường, nửa cuối năm lớp 7, hai chúng tôi được phân ở chung một phòng kí túc.
Nghe đến đây Diệp Thiến không hỏi tiếp nữa, cô vươn tay nhặt một cọng cỏ khô ở dưới đất lên, vu vơ ném vào trong không trung.
Tôi cảm thấy có một vài việc vẫn nên nói ra thì tốt hơn, thực ra cô không cần giữ ở trong lòng!
Tôi nghiêm túc nói với cô ấy.
Nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Thiến, tôi liền nhét mũ bảo hiểm vào trong tay cô ấy, sau đó nhanh như chớp ngồi lên yên moto, tôi đội mũ bảo hiểm lên và nói:
Nữ tài xế xinh đẹp, đưa tôi ra ngoài cho đầu óc tỉnh táo đi.
Diệp Thiến nhìn tôi, sau đó đội mũ bảo hiểm lên và bước đến bên cạnh chiếc moto, bước lên và nhanh chóng khởi động chiếc xe.
Diệp Thiến tháo dây buộc tóc ở trên đầu, mái tóc dài tự nhiên xõa ra, cơn gió nhẹ thổi qua làm sợi tóc bay lượn trong không trung, lúc này gương mặt của cô ấy tràn đầy vẻ đau thương.
Tôi không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cảnh tượng này từ phía xa.
Cái gì? Không bị bắt?
Tôi thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Thiến im lặng một lúc rồi nói tiếp:
Không chỉ là kẻ tình nghi, mà cho đến giờ vẫn không có chút tin tức nào của Vũ Mặc.
Sau khi nghe xong, Diệp Thiến không nói câu nào mà chỉ mở to mắt nhìn đội trưởng Từ.
Bây giờ cháu đi ngay cho chú!
Đội trưởng Từ tức giận nói.
Diệp Thiến! Cháu đang làm gì vậy?
Đội trưởng Từ mặt đỏ bừng quá3t lên.
Diệp Thiến không để ý đến ai cả, cô ấy thở hổn hển, đôi mắt giận dữ nhìn Bàng Vũ đang đau đớn.
Sau khi nghe đại đội trưởng Từ nói vậy, Diệp Thiến liền cắn chặt răng, không phản bác lại.
Bắt đầu từ bây giờ cháu không được tham gia vào vụ án này nữa, cháu về nhà ngay cho chú!
Tay phải của đội trưởng Từ chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng nói với Diệp Thiến.
Cháu 9lại đây cho chú!
Đội trưởng Từ kéo Diệp Thiến đến bên cạnh mình.
Thứ súc sinh này đáng bị đánh, mọi người ăn nói t6ử tế với anh ta có tác dụng gì? Thứ cặn bã thế này nên bị xử bắn!
Diệp Thiến hất tay đội trưởng Từ và hét lên với ông ấy.
5Cháu là người thi hành pháp luật, sao có thể nói ra những lời như vậy?
Đội trưởng Từ tức giận quát Diệp Thiến.
Từ lần đầu tiên gặp anh cho đến bây giờ, tôi phát hiện ra anh đã thay đổi rất nhiều!
Diệp Thiến lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai và nói.
Bởi vì tôi đã tháo gỡ được vướng mắc trong lòng mình!
Tôi mỉm cười trả lời.
Tôi thấy Diệp Thiến không có ý định nhận lấy mũ bảo hiểm, liền trêu cô ấy:
Sao thế, chẳng lẽ cô sợ tôi say xe? Yên tâm đi, cô đã rèn cho tôi không bị say xe nữa rồi!
Khóe miệng Diệp Thiến khẽ nhếch lên, muốn cười lại không dám cười.
Không ngờ nghe thấy câu này của tôi, cánh tay phải vừa giơ lên của Diệp Thiến cứng lại trong không trung, cọng cỏ khô trong tay cũng rơi xuống người cô ấy.
Tôi nhìn ra Diệp Thiến khó xử liền lên tiếng nói với cô ấy:
Cô không muốn nói thì thôi, tôi sẽ ngồi ở đây với cô một lúc.
Nói xong tôi ngồi bó gối, mắt nhìn về nơi xa.
Tôi…
Diệp Thiến muốn nói lại thôi.
Đúng rồi, tại sao cô lại đăng ký thi vào trường cảnh sát? Tôi thấy con gái ít người muốn làm cái ngành khổ cực này lắm!
Tôi chuyển sang hỏi một câu như thể chẳng liên quan.
Nói đến đây nước mắt liền lăn dài trên má của Diệp Thiến. Nhìn thấy cô ấy đau buồn như vậy, tôi liền lấy ra một tờ khăn giấy rồi đưa cho cô ấy.
Diệp Thiến không nhận, hai tay cô ấy ôm lấy đôi chân co quắp lại, lớn tiếng khóc. Cho dù là cô gái mạnh mẽ thế nào thì cũng có phần yếu đuối, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy.
Vậy bây giờ thì sao, anh còn ghét làm cảnh sát không?
Diệp Thiến nhỏ giọng hỏi.
Không, trước đây tôi không biết mình sống vì cái gì, nhưng bây giờ tôi biết rồi! Con người sống trên đời này nhất định phải có một mục tiêu, như vậy mới có ý nghĩa.
Tôi nhả ra một hơi thuốc và trả lời.
Mục tiêu của anh là gì?
Cô ấy lại hỏi.
Tôi muốn trở thành người giỏi giang hơn cha tôi! Tôi không muốn cả đời này đều sống dưới ánh hào quang của ông ấy, sẽ có một ngày cha tôi tự hào vì tôi.
Tôi ưỡn thẳng lưng và trả lời.
Cô thấy ổn hơn chưa?
Tôi quan tâm hỏi.
Cảm ơn anh!
Diệp Thiến hết sức cảm kích.
Rầm!
Diệp Thiến tức giận đạp cửa đi ra ngoài.
Tiểu Long, cậu đi theo Diệp Thiến!
Anh Minh nhìn bóng lưng Diệp Thiến và nói với tôi.
Đây là đâu?
Tôi tháo mũ bảo hiểm, sau đó hỏi Diệp Thiến.
Một chốn cũ!
Diệp Thiến cũng bỏ mũ bảo hiểm xuống treo lên tay lái moto.
Diệp Thiến chầm chậm đi đến bên cạnh tôi và nói:
Nơi đó từng là trường học của tôi, trường Trung học cơ sở Số 1 tỉnh Loan Nam, dốc núi này là nơi tôi thường xuyên đến chơi.
Có phải cô có tâm sự gì không?
Tôi nhìn Diệp Thiến và lên tiếng hỏi.
Tôi nghiêng đầu tò mò nhìn Diệp Thiến, phát hiện nét mặt cô ấy tràn đầy vẻ đau thương, giống như không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Hay là cô đừng nói nữa.
Tôi nhỏ giọng an ủi Diệp Thiến.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Diệp Thiến truyền đến bên tai tôi:
Tôi rất không muốn nhớ lại chuyện trước đây, cũng vì nó mà tôi mới chọn học trường cảnh sát.
Nói xong, tôi giơ mũ bảo hiểm đến trước mặt cô ấy.
Diệp Thiến nhìn tôi, tâm trạng của cô ấy đã ổn định hơn rồi.
Diệp Thiến chú ý đến tiếng của bật lửa, cô ấy cúi đầu hỏi tôi:
Tại sao đàn ông các anh ai cũng thích hút thuốc thế?
Có thể vì nó giúp con người ta tạm thời quên đi muộn phiền.
Tôi khẽ nhả ra một hơi thuốc, sau đó trả lời.
Vâng!
Tôi gật đầu, đuổi theo Diệp Thiến.
Tôi đuổi theo sau cô ấy mãi đến trong sân, nhìn thấy bước chân của cô ấy đã chậm lại, tôi nhanh chóng bước lên phía trước, giữ cánh tay cô ấy lại và hỏi:
Hôm nay cô làm sao vậy?
Không sao, tâm trạng tôi không tốt thôi.
Diệp Thiến cứng nhắc trả lời.
Lúc này tôi cũng không biết an ủi cô ấy thế nào, dù sao thì vừa nãy đúng là cô ấy hơi quá đáng. Ở trong phòng thẩm vấn chỗ nào cũng có mạng lưới thiết bị giám sát, tất cả hành động vừa nãy của cô ấy chắc chắn đã bị camera giám sát ghi lại, nếu có người truy cứu chuyện này thì hành vi của cô ấy chắc chắn có thể coi là bức cung.
Người ở độ tuổi của chủ nhiệm Lãnh thích hút thuốc tôi còn có thể hiểu được, nhưng tại sao anh cũng thích hút thuốc vậy?
Cô ấy đi đến phía đối diện và ngồi xuống.
Bởi vì lúc điền nguyện vọng thi đại học, cha tôi cứ ép tôi điền trường cảnh sát, thực ra từ nhỏ tôi đã đặc biệt có ác cảm với cảnh sát, nhưng mà tôi không lay chuyển được người nhà, chỉ có thể bất đắc dĩ chọn ngành này, cũng chính vì như vậy mà tôi hình thành thói quen hút thuốc.
Tôi cười khổ trả lời.
Cùng lắm là chết thôi!
Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ cô ấy muốn đi thế nào thì đi.
Cũng không biết qua bao lâu, màn đêm dần dần buông xuống, tốc độ của chiếc moto cũng dần dần chậm lại. Tôi ngồi ở trên xe nhìn ngắm hai bên đường, cảnh vật xung quanh rất xa lạ với tôi, tôi chỉ có thể lờ mờ nhận ra chúng tôi đang đi lên một ngọn núi từ cảnh quan hai bên đường. Mấy phút sau Diệp Thiến dừng xe ở vị trí đỉnh núi.
Haiz!
Tôi chỉ có thể thở dài, không biết nói tiếp thế nào.
Bây giờ ngay cả bố mẹ của Vũ Mặc cũng đã dọn khỏi thành phố này, tôi thật sự rất lo lắng Vũ Mặc đã không còn trên đời này nữa!
Cả người Diệp Thiến như run lên.
Mùi xăng bốc ra từ trong ống xả xộc thẳng vào trong mũi, chiếc moto biến mất khỏi trụ sở của đội cảnh sát hình sự cùng với tiếng động cơ gầm rú.
Ra khỏi cổng trụ sở, chúng tôi đi về phía đông, bây giờ là khoảng 4-5 giờ chiều, xe cộ nườm nượp qua lại trên đường. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ đo tốc độ trên moto, kim đồng hồ đã chỉ đến vị trí vạch đỏ, bởi vì tốc độ quá nhanh, tôi không nhìn rõ rốt cuộc chúng tôi đã đi được bao nhiêu dặm.
Tay phải tôi nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiến, tôi chỉ sợ cô ấy làm ra việc gì đi quá giới hạn. Đột nhiên tôi chú ý đến chiếc moto dừng ở trong sân của cô ấy.
Tôi buông cánh tay của Diệp Thiến, sau đó đi đến trước chiếc moto, cầm mũ bảo hiểm treo ở trên xe lên, một lần nữa bước đến bên cạnh cô ấy và lên tiếng:
Đi, tôi chạy vài vòng với cô được không?
Chốn cũ?
Tôi hơi tò mò đi đến sườn đồi và nhìn ra xa.
Phía đó chẳng phải là thành phố sao?
Tôi chỉ tay về phía có ánh đèn và hỏi.
Quan hệ của hai chúng tôi rất thân thiết, bởi vì chúng tôi đều là con một nên bình thường đều xưng hô chị em, tôi là chị, cô ấy là em. Còn ngọn núi này chính là nơi hai chúng tôi thường tới chơi.
Thời gian trôi qua, chúng tôi lên lớp 9, lúc đó chúng tôi đang đứng trước kỳ thi lên cấp 3, việc học tập rất căng thẳng, để có không gian học tập yên tĩnh, tôi và Vũ Mạc thường đạp xe đến đỉnh núi để ôn tập bài vở.
Diệp Thiến nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
Hai tên súc sinh đó có bị bắt hay không?
Tôi hết sức giận dữ.
Không.
Diệp Thiến yếu ớt lắc đầu.
Tôi không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Sau khi lau khô nước mắt, Diệp Thiến nói với giọng khản đặc:
Có lúc tôi thật sự rất hận bản thân mình, tại sao tôi lại yếu đuối như vậy? Nếu tôi mạnh mẽ hơn thì tối hôm đó Vũ Mặc đã không bị ức hiếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.